Lọc Truyện

0 x 0 = 0.5

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Ngốc nếu mộc cơ 呆若木基

Chả biết edit thành gì, chả lẽ là chú chim ngốc nghếch à 🥲

Edit: Yan

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, đối mặt với mấy ông anh cường tráng bặm trợn ấy thế mà nhóm ba chị em bên ta vẫn chiến đấu rất chi là oke la.

Từ nhỏ Sơ Ân đã đánh nhau, hơn nữa sau đó lại vào vai rất nhiều nhân vật rắn rỏi biết võ trong phim hành động, bởi thế trình độ vững vàng, từng chiêu xuống tay tàn nhẫn, tay đấm tên cường tráng, chân đá gã đáng khinh, đánh đến độ khí thế ngất trời.

Bạn của Yến Vân Thủy mang tới mặc dù bản chất là 0 nhưng thân là huấn luyện viên phòng tập thể thao, hắn chính là một bé 0 kim cương vạm vỡ có thể đánh người.

Yến Vân Thủy nhìn qua mềm yếu nhưng đã quen can ngăn lôi kéo ở trường học mà rèn ra một thân sức lực kinh người, một chân siêu mạnh phát lực đá vỡ trứng đối thủ.

Nhưng mà, Ngụy Lai lại như hạt thóc lép trong đống thóc mẩy.



Từ nhỏ ông ba của Ngụy Lai đã giáo dục hắn rằng ông ra tay một cái là có thể chết người vậy nên chưa đến đường cùng thì không được đánh người, tuy rằng không biết ông ba hắn lấy đâu ra tự tin như vậy nhưng quả thực Ngụy Lai chưa bao giờ đánh nhau, làm một người đàn ông thành thục, đánh nhiều nhất chính là mạt chược, sống lớn như vậy mới chỉ đánh cho một tên duy nhất nằm bò ra đất chính là Trần Mai Hàm.

Lúc này, một người phụ nữ vội vã chạy tới hét to: "Đừng đánh nữa! Nhận nhầm người!!! Anh ta không phải Nhậm Tra!! Chú à, đừng đánh nữa!!"

Khuyên can không có hiệu quả, mọi người đều đã đánh ra chân hỏa rồi còn quan tâm cái quái gì mà nhận nhầm hay không nhầm nữa?

Ngụy Lai lấy di động ra nhanh chóng gõ 110, tiếng trong tai nghe còn chưa vang lên được mấy hồi chợt nghe Sơ Ân kêu to: "Ngụy Lai!!!Phía sau!!!"

Ngụy Lai không quay đầu lại mà nhanh chóng né sang bên cạnh, giây tiếp theo đã rơi vào một cái ôm lông lá mềm mại xù xù.

Là áo lông của Sơ Ân, mềm mại ấm áp còn thoang thoảng hương nước hoa yêu diễm lẳng lơ.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Ngụy Lai chỉ cảm nhận được Sơ Ân ôm lấy mình quay một vòng, thế giới đột nhiên an tĩnh.

Sau đó theo như lời Yến Vân Thủy, hình ảnh lúc đó quả thực là ngầu lòi. Một người cầm gậy chuẩn bị đánh lén Ngụy Lai từ phía sau, cùng lúc Ngụy Lai né sang bên cạnh thì Sơ Ân cũng kéo hắn vào lòng mình sau đó vươn tay bảo vệ đầu Ngụy Lai, gậy gỗ hạ xuống đập vào cánh tay nhưng Sơ Ân vẫn lù lù bất động, cứ thế nhận lấy một gậy này rồi nhấc chân như nước chảy mây trôi đá lệch đầu tên vạm vỡ kia.

Sau khi thế giới yên tĩnh lại, tiếng kêu của người phụ nữ nọ rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng, "Chú ơi, đánh sai người rồi, Nhậm Tra ở phía trước quán bar! gã chạy mất rồi!"

Mấy anh trai vạm vỡ bò dậy từ mặt đất với sắc mặt phong phú, hai mặt nhìn nhau. Có người xấu hổ, có người lại chưa tiêu cơn giận còn sót lại thậm chí còn nhổ một bãi nước miếng ra đất. "Đánh bọn đồng tính luyến ái, đánh đứa nào mà không phải là đánh?!"

Người đi cùng kéo kéo anh ta, gượng cười nói: "Xin lỗi mấy anh em nha, chúng tôi đánh sai rồi."



Sơ Ân lạnh lùng nói: "Cút."

Yến Vân Thủy chống nạnh nói: "Không cho đi! đến đồn cảnh sát, đền tiền!!!"

Vừa nghe đến chữ đền tiền nhóm anh trai vạm vỡ liếc nhau, rất ăn ý nói vài tiếng thật sự xin lỗi rồi lôi kéo người phụ nữ kia chạy.

"Ai nha, dám đánh không dám nhận?!" Yến vân thủy chỉ vào bóng dáng bọn họ chửi ầm lên: "Mẹ nó đêm hôm còn ném đá phải hố phân—-, đồng tính thì làm sao??? Chịch đàn ông thì ăn mất miếng cơm nhà mi chắc?! Một đám mắt lé không đầu không óc, mẹ mi đẻ ra nhau thai hay là phân thế hả? Giáo dục bại hoại, thật đáng hổ thẹn! Mi cái đồ kì thị đồng đính, nghe thấy không? chửi mi đó, đồ khốn chết tiệt!!!"

Phố này có rất nhiều người thuộc LGBT, trận mắng này kích lên một mảng reo hò.

Yến Vân Thủy mắng đến hùng hồn, vốn có người không nghe lọt định quay đầu lại đánh một trận nhưng bị người khác hùng hổ kéo về.

Ngụy Lai thấy có người chụp ảnh vội che Sơ Ân lại định kéo cậu đến chỗ ít người, ai ngờ vừa mới chạm vào tay cậu chợt nghe Sơ Ân hít mạnh một hơi.

Ngụy Lai ngư bị điện giật thu tay lại hoảng loạn nói: "Làm sao vậy???"

Tay phải Sơ Ân vẫn còn run rẩy, run giọng nói: "......Tay đau."

Ngụy Lai xém chút nữa thất khiếu bốc khói, "Đừng khóc đừng khóc, Sơ Ân, cậu ở đây chờ tôi, tôi lập tức lái xe đến đây đi bệnh viện!"

Sơ Ân dùng tay trái giữ chặt hắn, nói: "...... Cùng nhau đi."

Ngụy Lai một đường chạy như đua xe đến bệnh viện, càng lái càng nhanh, vội như muốn đi đầu thai đến nơi làm Yến Vân Thủy sợ đến mức ôm kín tim nhỏ.

Sơ Ân ngồi ở ghế phụ vươn tay trái nhăn Ngụy Lai nói: "tôi không đau. Anh đừng vội."

"Vậy cậu đừng khóc, nghe không!!! Sao lại không đau được, hẳn một gậy đánh xuống đó! Gãy tay thì phải làm sao! Tay đó của cậu là để chơi đàn gõ trống, cậu chắn cho tôi làm cái rắm gì!!!"

"...Tôi không khóc, hôm nay mascara không chống nước, không thể khóc trôi được."

Ngụy Lai: "......"

"Ngụy Lai," Sơ Ân vươn lòng bàn tay tiếp được vài giọt nước mắt lạnh lẽo, "Là anh đang khóc."

Tác giả có lời muốn nói:

Còn có thể đổi mới, không hổ là ta √
Danh sách truyện HOT