Lọc Truyện

0 x 0 = 0.5

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
拔罐嘤嘤 Giác hơi anh anh

Edit: Yan

Lúc Sơ Ân đánh nhau không khóc, ở trên xe không khóc, nhưng nghe xong tin dữ rằng mình bị nứt xương, khi ngồi trong bệnh viện bó thạch cao thì hốc mắt mới dần ấp ủ nước mắt lấp lánh của em bé cao nhớn.

Ngụy Lai vội vàng dâng khăn giấy, "...Nào, lau lau."

Sơ Ân rưng rưng nói: "Tui nứt xương rồi. Anh lau giúp tui."

Ngụy Lai: "...Chỉ là, tay trái của cậu không bị sao đâu."

Tay trái Sơ Ân vẫn luôn nắm lấy quần áo Ngụy Lai, cậu nghĩ đến việc mình phải buông Ngụy Lai ra tự lau nước mắt liền lập tức hơi kháng cự, nghiêng mặt ngạo kiều nói: "Không lau."

Nguy Lai vào những lúc không nên thẳng nam lại siêu cấp thẳng nam, không thể hiểu được ý của Sơ Ân là muốn hắn giúp cậu lau nước mắt mà hơn phân nửa lực chú ý đều đặt trên di động.

Ngụy Lai phát động tất cả quan hệ của mình tìm đám người điên kia, hắn nghĩ đến Sơ Ân vì mình mà bị thương thì trong lòng vô cùng dày vò, nhìn một cái tay hắn cũng tự cảm thấy đau, vừa áy náy áy náy lo âu lại vô cùng phẫn nộ làm sắc mặt hắn lạnh đến dọa người.

Sơ Ân thấy Ngụy Lai trầm mê gửi wechat không ngừng còn không biết đường đến dỗ dành mình thì tủi thân khiến nước mắt cứ thế lạch cạch rớt xuống.

Chị gái y tá đã nhìn quen sóng to gió lớn bèn an ủi: "Bó thạch cao không đau đâu, nào, bả vai đừng căng cứng như thế."

Nhưng mà, Sơ Ân thấy đau.

Lúc bó thạch cao luôn đụng vào tay phải, lăn qua lộn lại cứ đau liên miên không dứt, quả thực là còn đau hơn cả lúc bị đánh.

Hơn nữa, Ngụy Lai còn không để ý đến cậu.

Sơ Ân lại ngẩng đầu liếc nhìn Ngụy Lai, Ngụy Lai nói: "Đừng khóc, bó thạch cao xong là có thể về nhà. Có đói bụng không? Có muốn tôi chuẩn bị bữa khuya không?"

Sơ Ân lắc đầu, đột nhiên không dám khóc.

Cậu nhớ đến Trần Mai Hàm vào lúc cậu khóc sẽ mắng cậu, mắng mẹ cậu, nói cậu đến cả phụ nữ cũng không bằng, mắng xong Trần Mai Hàm còn dùng roi đánh cậu, đánh đến mức ngay cả khóc cậu cũng không khóc nổi.

Sơ Ân cảm thấy mình khiến Ngụy Lai thêm phiền, anh ấy vốn muốn ra ngoài tìm cuộc sống về đêm lại chẳng ngờ đầu tiên bị cậu dùng hình ảnh dọa dẫm sau lại đánh đấm một hồi, bây giờ còn ở bên cậu bó thạch cao trong bệnh viện, cậu sợ Ngụy Lai sẽ ghét bỏ mình nên không rên một tiếng bó xong thạch cao, về đến nhà còn ngoan ngoãn uống một chén cháo, cho dù là cậu chẳng muốn ăn thêm gì.



Ngụy Lai dọn dẹp chén đũa xong nói: "Không còn sớm nữa, đợi lát nữa tôi giúp cậu cởi đồ rồi cậu cứ ngủ đi đã, mai rồi lại tắm."

Sơ Ân ừ một tiếng, dạ dày lại như sông cuộn biển gầm, đột nhiên hơi muốn nôn.

Ngụy Lai nghĩ nghĩ, nói: "à mà, cậu có muốn ngủ với tôi không? Có sợ tôi đè lên cậu không?"

Sơ Ân không khỏi có chút khổ sở.

Ngụy Lai không phải cục lông, cục lông có thể mãi ở bên cậu nhưng Ngụy Lai thì không. Ngụy lai chỉ là người đại diện tạm thời của cậu, tựa một hiệp sĩ thành thật thiện lương, thấy cậu đáng thương mới tạm thời trợ giúp mà thôi, đợi đến khi cậu rời khỏi giới giải trí thì anh ấy sẽ dẫn dắt nghệ sĩ khác, thậm chí sẽ có thêm nhiều mãnh 1 vây quanh bên cạnh.

Nam và nữ còn có thể kết hôn, còn cậu có thể có cái gì chứ? cậu sẽ chẳng bao giờ có nhà.

Sơ Ân khàn khàn nói: "Bởi vì chúng ta là đồng tính luyến ái, đám người kia liến muốn đánh chết chúng ta sao?"

Ngụy Lai trấn an cậu: "Chắc là dạo này nhiều đứa bị tâm thần thôi. Cậu nghỉ ngơi cho tốt đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ chỉnh chết bọn chúng."

Sơ Ân lẩm bẩm: "Tôi thấy có rất nhiều người chụp ảnh. Tôi liền nghĩ, nếu tiếp tục bị phát tán lên mạng hẳn sẽ càng nhiều người nói tôi là đồng tính đi chết đi. Hặc là không ủng hộ không phản đối không tỏ thái độ, tuy nhiên nếu đó là con tôi thì nhất định tôi sẽ không chấp nhận được."

"Cuối cùng biến thành Sơ Ân là đồng tính luyến ái, cậu ta thật ghê tởm, một đống người thoát fans, còn mắng tôi, nói không ngờ mình từng zqsg mà thích một người như vậy, thật là buồn nôn."

ZQSG= chân tình thực cảm [真情实感 ]

Ngụy tới: "......"

Sơ Ân miễn cưỡng cười cười, "Hình như là tôi nghĩ nhiều quá rồi, phải không? Trần Mai Hàm vẫn luôn nói tôi tim thủy tinh. Kiếm càng nhiều tiền thì chịu chỉ trích càng lớn, đáng đời nhấc chẳng nổi bản thân."

Ngụy Lai nhớ đến một nghệ sỹ trong công ty, không phải quá nổi mà chỉ coi như có chút danh tiếng, mới ra mắt hai năm đã bị người mắng đến mức mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát.

Buồn cười chính là, trước đó cậu ta không nổi không chìm sau khi chết lại thanh danh vang dội, cái chết của cậu ta trở thành tư liệu tham khảo cho vấn đề bạo lực mạng, tốc độ tin tức đổi mới như sóng biển, tưởng nhớ và hối lỗi chốc lát lướt qua, qua nửa năm tên của cậu ta liền thành tư liệu sống.

Ngụy Lai biết, con người Sơ Ân ngoài miệng nói không để bụng fans nói gì nhưng thực tế cậu ấy lại thật sự để ý. Buổi tối cậu ấy không ngủ được, ban ngày nuốt không trôi, rời khỏi màn ảnh liền nằm uể oải, như một cây nấm nhỏ sống chẳng còn gì luyến tiếc.

Đây cũng không phải là điềm báo tốt đẹp gì, Ngụy Lai lập tức cảm thấy trạng thái gần đây của Sơ Ân rất nguy hiểm. Sơ Ân nhận được quá ít tình cảm, tình cảm của fans trái lại tạo thành tính cách vô cùng kiêu ngạo lại tự ti của cậu. Như vậy cũng có nghĩa, sự ghét bỏ của fans đối với cậu ấy mà nói cũng có tính đả kích và hủy diệt rất lớn.

Ngụy Lai nói: "Không phải là cậu diễn xong buổi diễn kia thì sẽ lui giới à? Cậu không phải là tim thủy tinh chỉ là quá chuyên nghiệp, mấy người mắng cậu đều là đồ ngốc, mặc kệ bọn họ. Cậu chính là đóa hoa sáng chói nhất dưới chướng Ngụy tú bà tôi đây!"

Cảm giác buồn nôn của Sơ Ân đạt đến đỉnh vội vàng chạy vào Wc, "Ọe!!!"

Ngụy Lai: "......"

Ngụy Lai chạy đến Wc, Sơ Ân một chân giữ cửa, "Không cho vào! Ọe!!!"

Nhưng mà nửa chân Ngụy Lai đã bước vào Wc, hắn bị kẹt ở khe cửa ăn trọn một đòn làm đầu suýt nữa bị cửa kẹp thành hình chữ nhật, hắn che mũi chạy đến nhà bếp rót một ly nước ấm.

Sơ Ân nôn xong nằm giả chết trên giường chợt thấy Ngụy Lai che mũi đưa cho mình một ly nước, vạt áo còn dính đầy vết máu.

Sơ Ân bật dậy, cất giọng cao vút: "Anh lại chảy máu mũi?!"

Ngụy Lai nói: "Còn không phải cậu đập hay sao... Nhất định là cậu có thù oán với cái mũi cao thẳng của người ta."

Sơ Ân bối rối nhìn Ngụy Lai, như một con mèo xù lông nói: "Xin...Xin lỗi. Tôi không biết...Nếu không anh đánh tôi một cái xả giận đi..."

Sơ Ân thấy Ngụy Lai giơ cái ly lên, rụt cổ co lại thành một cục, làm tốt chuẩn bị để Ngụy Lai hắt nước vào mặt, không ngờ Ngụy Lai chỉ dùng vách ly chạm chạm mặt Sơ Ân.

Vừa vặn, không lạnh cũng không nóng, giống độ ấm lòng bàn tay Ngụy Lai.

Sơ Ân mở mắt ra, ngây dại.

Ngụy Lai nói: "Tôi nói cho cậu biết một chuyện, rất có ý nghĩa."

Ngụy Lai kéo tủ đầu giường qua, ôm ly nước đặt mông ngồi xuống, lời dạo đầu hết sức kinh người, "Tôi từng ăn giấm của cậu."

Sơ ân: "...... A?"

Ngụy Lai uống miếng nước xong lại nói: "Có một khoảng thời gian cậu và Diêu Triêu Vụ xào cp nam nam rất nổi tiếng, mặc dù mọi người đều kháo nhau cậu là một 1 lạnh lùng ngầu lòi nhưng mà tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra trên người cậu có một loại hương vị bitchi (bitch) trời sinh."

Sơ Ân: "......Anh đừng tưởng anh chảy máu mũi thì tôi không dám đánh anh."

Ngụy Lai nói: "Đừng vội kích động, cậu nghe xong sẽ càng muốn đánh tôi."

Sơ Ân: "......"

"Lúc đó tôi rất ghét cậu, cậu đứng chung một chỗ với Diêu Triêu Vụ thì tôi lại càng ghét cậu. Không nói rõ đó là cảm giác gì. Nếu như phải so sánh thì giống như thấy một con mèo hoang đáng ghét vậy. Ra vẻ xa cách, kỳ thật lại hy vọng ai cũng phải phục dưới mị lực của cậu. Cả người toàn là bọ chét và vi khuẩn còn muốn cọ vào chân người. Giấu móng vuốt giả vờ tội nghiệp ngốc nghếch đáng yêu, thật là giả trân."

Biểu cảm của Ngụy Lai nhìn qua rất lạnh nhạt, đột nhiên Sơ Ân sờ không rõ rốt cuộc Ngụy Lai đang nghĩ gì, cậu thấy sợ hãi, theo bản năng nói: "Anh đừng nói nữa, coi như tôi chưa nghe thấy gì. Hôm nay tôi không muốn ngủ cùng với anh. Anh đi ra, đi ra!"

Ngụy Lai không để ý đến cậu, tiếp tục nói: "Nhưng mà, sau đó tôi lại không nghĩ như vậy nữa. Giống như cậu nói vừa nãy, để tôi đánh cậu một cái xả giận. Đổi lại là trước đây tôi nhất định sẽ cho rằng cậu đang giả vờ đáng thương. Nhưng trên cơ sở đã biết về cậu tôi có thể lý giải được đây là bởi lúc Trần Mai Hàm tức giận gã thích đánh cậu, đánh cậu xong hẳn là lại có thể cho cậu sắc mặt tốt nên trong đầu cậu sẽ cho rằng tôi đánh cậu một cái sẽ nguôi giận."

Ngụy Lai mở miệng nói, dù sao cũng đã dẫn mối nhiều năm, cứ vậy dồn ép khiến Sơ Ân nghe đến mức sửng sốt.

Ngụy Lai dừng một chút, nói: "Lúc tôi gửi bản thảo để mắng cậu, tôi cũng không cảm thấy sẽ tạo ra thương tổn gì với một công cụ hình người là cậu. Chỉ là hiện tại cậu ở trước mặt tôi, chỉ là ăn ít đi một miếng cơm cũng làm tim tôi cảm thấy khó chịu."

Sơ Ân lẩm bẩm, chẳng biết nói cái gì, đầu óc bị Ngụy Lai nói thành một bãi bùn, phụ đề cứ thế chạy tuần hoàn: Anh ấy đang nói cái gì? Đây là canh gà cho tâm hồn của Ngụy tú bà hay là anh ấy đang dối mình???

Thật sự xin lỗi "Ngụy Lai sờ sờ đầu Sơ Ân, "Trước đây tôi từng bôi đen cậu rất nhiều. Thật sự xin lỗi, tôi làm người đại diện của cậu lại không bảo vệ cậu cẩn thận."

Nước mắt của Sơ Ân lập tức không kìm nổi, mặc kệ mascara có bị trôi hay không cứ thế khóc hu hu, thở hổn hển nói: "...... Vừa rồi ở bệnh viện, anh hung dữ với tui."

Ngụy Lai: "???"

Sơ Ân siêu mang thù, Sơ Ân siêu tủi thân. Bẹp một cái chôn mặt vào bụng Ngụy Lai khóc thút tha thút thít.

Ngụy Lai mê mang vỗ vỗ đầu Sơ Ân, gấp đến mức nói năng lộn xộn:

"Hông sao hông sao, tui hung với cái búa thôi, tui làm sao nỡ hung dữ với cậu nha."

急得飚方言:"莫得啊,凶个锤子噢,我啷个舍得凶你喔。"

Đoạn Nguỵ Lai nói đây nha mn, chả hiểu ảnh nói cái gì. Huhuhu

Sơ ân: "Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô......"

Ngụy Lai: "......"

Khóc sắp được nửa giờ thì Sơ Ân mới không còn động tĩnh gì nữa, Ngụy Lai thật cẩn thận đỡ bả vai Sơ Ân lui ra phía sau một bước phát hiện thế mà Sơ Ân khóc đến mức ngủ mất tiêu.

Mà trước bụng Ngụy Lai in rõ rành rành một hình mặt người, có thể thấy rõ mắt ra mắt mũi ra mũi, dung nhan đẫm lệ nhìn rất giống một tác phẩm hậu hiện đại mang phong cách hết sức tai hoạ.

Ngụy Lai: "......"

Quả nhiên Ngụy Lai trời sinh đã mang mệnh mẹ già, tỉ mỉ tẩy trang cho Sơ Ân xong lại cầm một cái khăn lông ướt đắp lên đôi mắt đã sưng húp vì khóc của Sơ Ân.

Cả đêm Ngụy Lai trải qua quá nhiều chuyện nên cơ bản không ngủ yên, cả đầu đều là Sơ Ân.

Cho dù Sơ Ân ngủ rồi Ngụy Lai vẫn cảm thấy ảo giác như có âm thanh huhu, có thể thấy là đã bị tẩy não hoàn toàn rồi.

Sơ Ân muốn cuốn chăn, tay phải giật giật, phỏng chừng là đau nên lại rầm rì để lại giường.

Ngụy Lai đè cậu lại, nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích. Tay rất đau sao?"

Sơ Ân hé mắt, nhích lại gần lòng ngực Ngụy Lai, lẩm bẩm gạt người, "...... Không đau. Không có cảm giác."

Ngụy Lai nhớ đến lời lúc trước của Sơ Ân, như si ngốc hôn hôn lên má phải cậu, dỗ dành: "Hôn hôn liền không đau nữa nha."

Sơ Ân mơ mơ màng màng nghiêng mặt, cảm giác rất là ghét bỏ.

Ngụy Lai ho khan một tiếng có hơi xấu hổ, tự thấy hành động này thật là sến, hắn và Sơ Ân là chị em tốt, cuối cùng lại làm như là đôi chim cu yêu đương sến súa vậy.

"Bên này." Sơ ân cố nghiêng mặt trái, chân dài co lại nhão nhão dính dính cọ cọ, "...... Cũng muốn hun."

Ngụy Lai: "Cái tên bitchi bẩm sinh này! Hôm nay ta đây sẽ hôn mặt mi sưng lên mới thôi!" Nói xong bèn hôn một miệng to, phát ra một tiếng ba vang dội.

Vang lắm luôn.

Giòn tan nữa!

Sơ Ân bị hôn tỉnh, mờ mịt lau mặt hỏi: "Anh tự giác hơi mặt cho tui đó hả?"

Ngụy Lai: "...... Ảo giác thôi, chả có gì sất."

"ò......" Buồn ngủ dâng lên, Sơ Ân lại lần nữa hô hô ngủ mất, Ngụy Lai thở dài nhẹ nhõm một hơi, thề nếu như còn tiếp tục úng não hôn Sơ Ân thì kiếp sau hắn sẽ đầu thai làm thuần 1.

Yan nói:

Sự đáng yêu của bé Ân cũng không thể khiến con tim bớt đau nhói khi edit đến tml Trần Mai Hàm
Danh sách truyện HOT