Lọc Truyện

Cao thủ tu chân - Diệp Thiên (Truyện full) - Tác giả: Phong Hòa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 7: Cưỡng chế
 
             Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lùng đến kỳ lạ, khẩu khí đúng khiểu không có hứng thú.  

             Từ Hải hơi sững sờ, biểu cảm ngạc nhiên.  

             Nếu người bình thường được mời như vậy sẽ phải vui mừng đồng ý mới phải, kể cả không muốn đi thì cũng sẽ từ chối khéo, nhưng câu trả lời của Diệp Thiên khiến cậu ta thực sự không ngờ.  

             Còn cậu, tôi không có hứng thú muốn làm quen!  

             Câu nói này chắc chắn là câu nói hống hách nhất mà Từ Hải từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu nghe thấy.  

             Nhà cậu ta kinh doanh thời trang hàng hiệu, khắp nơi trong thành phố đều có các cơ sở lớn nhỏ, bố mẹ cậu ta quen biết rất rộng, trong giới quan chức cũng có vài mối quan hệ, bình thường Từ Hải muốn làm quen với ai, thì chắc chắn sẽ là niềm vinh hạnh vô cùng lớn của đối phương, nhưng Diệp Thiên lại dứt khoát, thẳng thừng nói không muốn làm quen với cậu ta?  

             “Người anh em, nghe nói cậu mới đến Lư Thành, có phải là ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi lâu quá rồi, khi đến thành phố lớn liền không biết bản thân là ai nữa?”.  

             Từ Hải nheo mắt nói: “Ăn nói đừng có hống hách quá, có những lúc nói sai sẽ rắc rối hơn những gì cậu tưởng đó!”.  

             Diệp Thiên không cả thèm nhìn Từ Hải lấy một cái, cậu dửng dưng nói: “Tôi xưa nay nói chuyện đều hống hách như vậy đấy, sao thế, cậu có ý kiến à?”.  

             Từ Hải nở nụ cười khẩy, rồi gật đầu với Diệp Thiên.  

             “Được, có cá tính, nếu đã ở Lư Thành rồi thì sau này không thiếu cơ hội gặp nhau, tôi sẽ phải để cho cậu hiểu rõ thành phố lớn và nông thôn khác nhau như thế nào!”.  

             Cậu ta nói xong, trở về bên cạnh Lí Tinh Tinh, đây là nơi công cộng, cho dù cậu ta có tức Diệp Thiên thế nào cũng không dám ra tay công khai ở đây.  

             Cậu ta không hề sợ sẽ không tìm được Diệp Thiên, ở trên đất Lư Thành này, chỉ cần bỏ ra chút tiền thì tìm một người không có gì khó cả, sau ngày hôm nay, cậu ta đã hoàn toàn nhớ kỹ con người Diệp Thiên rồi.  

             “Sao rồi?”.  

             Mặt Lí Tinh Tinh đầy vẻ mong chờ, cô ta chỉ muốn Từ Hải xử cho Diệp Thiên một trận luôn thôi.  

             “Thằng cha đấy cứng mồm cứng miệng lắm, yên tâm, cơ hội xử hắn không thiếu!”.  

             Từ Hải nói với vẻ nguy hiểm, lúc này Lí Tinh Tinh mới gật đầu, cô ta biết xưa nay Từ Hải chưa bao giờ nói mà không làm.  

             “Từ Hải, dù sao thì hắn cũng quen với mẹ của Nguyệt Nguyệt, cậu đừng làm gì quá đáng quá”.  

             Vương Hiên mặt mày tỏ ra chính khí, nói năng đúng mực, khiến Tiếu Văn Nguyệt phải hơi liếc sang nhìn.  

             “Anh Hiên, anh không phải lo, tôi tự biết cầm chừng, chỉ là cho hắn một bài học thôi!”.  

             Từ Hải nói miệng thì vậy, thực ra cậu ta đã nghĩ xong cách để đối phó Diệp Thiên, không khiến cho Diệp Thiên sứt đầu mẻ trán thì sao cậu ta cam tâm cho được?  

             Diệp Thiên vừa uống cà phê vừa xem điện thoại, còn về Từ Hải, cậu căn bản không thèm quan tâm.  

             Kiểu nhân vật tép riu đó trong mắt cậu chỉ như mấy con kiến, đối mặt với sự khiêu khích của một con kiến, cậu căn bản không có hứng thú đáp lại, càng không quan tâm đến sự uy hiếp của cậu ta.  

             Cậu cũng sắp uống hết cà phê trong cốc, đang chuẩn bị trả tiền để đi thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt cậu hơi nghiêng rồi nhìn ra bên ngoài quán cà phê.  

             “Tránh ra, tránh hết ra cho bố mày!”.  

             Mấy phút sau, những tiếng kêu hét vọng tới, kèm theo đó là những tiếng bước chân chạy dồn dập.  

             Trong lúc bốn người bọn Tiếu Văn Nguyệt còn đang thắc mắc, thì cánh cửa quán cà phê bị đẩy mạnh ra, chỉ thấy bốn người đàn ông hung dữ tay cầm dao nhọn đang xông vào.  

             Thấy cảnh tượng đó, nhân viên phục vụ của quán cà phê vội vàng chui vào phía sau quầy thanh toán, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng sợ mất hồn.  

             Bốn người đàn ông hung dữ cầm dao đứng trong quán cà phê nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại ở bàn của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.  

             Bọn họ lao thẳng đến, Vương Hiên là trưởng câu lạc bộ tản thủ, cơ thể cường tráng, cậu ta thấy tình hình không khả quan, vội vàng đứng dậy, tung cú đá chĩa thẳng về phía một tên đô con.  

             Từ Hải là học sinh lớp chuyên thể chất, có sở trường về thể thao nên phản xạ cũng rất nhanh, bước lên trước một bước rồi đấm một phát vào huyệt thái dương của một tên đô con khác.  

             “Bốp!”.  

             Cú tung cước của Từ Hải có tốc độ rất nhanh, nhưng cậu ta không ngờ, trong khoảnh khắc cậu ta đang lướt chân tới thì đối phương đột nhiên tóm được cổ chân của cậu ta.  

             “Võ công mèo cào lại dám lôi ra để cho mất mặt à, cút sang một bên cho tao!”.  

             Mặt của tên đô con đứng phía trước nhất còn có một vết sẹo bị dao chém dài vài centimet, hắn hừ lên một tiếng, chuôi dao hướng ra, đâm thẳng vào bụng dưới của Vương Hiên.  

             Vương Hiên chỉ cảm thấy nội tạng bên trong như xáo trộn, cậu ta quỳ xuống dưới đất, miệng không kìm được nôn ra nước mật đắng.  

             Cậu ta thực sự không ngờ đối phương lại dã man như vậy, chỉ một chiêu đã khống chế được cậu ta.  

             Tuy Vương Hiên luyện tản thủ, nhưng dù sao cũng chỉ mang tính chất thi đấu, hơn nữa thiếu kinh nghiệm thực chiến, đối mặt với những tên côn đồ tàn bạo từng giết hàng chục mạng người này thì cậu ta làm sao là đối thủ của họ được?  

             Từ Hải càng thê thảm hơn, đối phương chỉ đá nhẹ một cái, khiến cậu ta lăn ra vài vòng, mãi không bò dậy được, chỉ còn nghe thấy tiếng rên vì đau đớn.  

             Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh hoàn toàn sợ đến ngây người, bọn họ còn chưa kịp hét lên thì hai tên đô con đã kề dao lên cổ họ rồi.  

             Cửa quán cà phê hỗn loạn hết cả lên, chỉ thấy hơn mười người mặc quần áo đồng phục bảo vệ của trung tâm thương mại tay cầm dùi cui điện, còn có vài người cầm cả súng trên tay đang bao vây kín lối cửa ra của quán cà phê.  

             “Mấy đại ca, các anh đừng làm bừa, các anh cần tiền thì chúng tôi có thể cho các anh, chứ đừng làm hại hai người họ!”.  

             Vương Hiên khó khăn lắm mới hồi lại, thấy Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh bị bắt làm con tin, liền vội vàng nói với tên đô con mặt sẹo.  

             “Im đi, giờ chúng tao không thoát nổi thân thì cần tiền làm gì, còn nói nữa tao đâm cho nhát bây giờ!”.  

             Tên đô con mặt sẹo nói xong, cố tình khua con dao trong tay đến trước mặt Vương Hiên, dọa cho Vương Hiên hốt hoảng lùi lại.  

             Từ Hải đứng bên cạnh cũng im bặt, tức mà không dám hé nửa lời.  

             Tiếu Văn Nguyệt lúc này đang bị kề dao trên cổ, vì được dạy bảo thường xuyên nên cô ta vẫn có thể miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh.  

             Cô ta nhìn thấy Vương Hiên bình thường quan tâm cưng chiều cô ta hết mực, đến mức sẵn sàng moi hết ruột gan, nhưng lúc này lại vô tích sự rụt đầu vào một góc, cô ta vô cùng thất vọng, Vương Hiên không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, chỉ có thể quay đầu sang hướng khác.  

             “Các vị, các anh, các chú ơi, các người đừng giết tôi, các người bảo tôi làm gì cũng được, chứ đừng giết tôi!”.  

             Lí Tinh Tinh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nước mắt giàn giụa, không ngừng cầu xin.  

             “Cô bé, đừng sợ!”, người đàn ông đô con đang kề dao vào cổ cô liếm lưỡi dao nói: “Chúng tôi cướp cửa hàng đá quý ở tầng trên, bị đám bảo vệ này chặn lại, chỉ là muốn tạm thời lấy các cô làm con tin để giúp chúng tôi ra khỏi tòa cao ốc này, sau đó chúng tôi sẽ thả các cô ra, hí hí!”.  

             Hắn nói xong, cười nham hiểm lên một tiếng khiến trong lòng Lí Tinh Tinh lạnh toát, căn bản không dám tin lời của đối phương.  

             Tiếu Văn Nguyệt cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, những lúc như thế này cô ta biết cô ta buộc phải giữ bình tĩnh nhất có thể.  

             Cô ta bất giác liếc mắt về phía bàn của Diệp Thiên.  

             “Tên này lẽ nào ngu người ra rồi sao?”.  

             Diệp Thiên lúc này vẫn đang thảnh thơi uống cà phê, hình như không hề chú ý đến chuyện xảy ra phía bên này, khiến cô ta cảm thấy tức chết.  

             “Những người ở cửa đều nghe rõ đây, trong tay chúng tao đang giữ hai cô bé học sinh, tao đếm đến mười nếu chúng mày không tránh đường cho tao đi, thì tao sẽ giết một đứa trước!”.  

             Bảo vệ ở cửa đang khuyên đầu hàng, tên đô con mặt sẹo bình tĩnh nói to về phía cửa quán cà phê.  

             Các bảo vệ ở ngoài cửa đều nhìn nhau, bọn họ đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây, nhưng tình hình trước mắt, bọn họ cũng không dám lơ là, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra án mạng thật ấy chứ, không ai trong số họ gánh được trách nhiệm này cả.  

             Thương lượng một hồi, bọn họ quyết định tránh ra trước, đảm bảo cho sự an toàn của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.  

             “Ha ha, đi, lôi hai con bé này ra ngoài!”.  

             Tên đô con mặt sẹo khoát tay, hai tên đồng bọn của hắn liền chuẩn bị đưa Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đi ra.  

             Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt trĩu lại, cô ta biết giờ mà ra ngoài e rằng sẽ có thể là một đi không trở lại, cơ hội để đối phương thả bọn họ ra gần như là con số không, nhưng lúc này dao đang kề trên cổ, cô ta lại không dám không hợp tác.  

             Trong lúc cô ta đang tuyệt vọng, một giọng nói từ bên cạnh đột nhiên vang lên.  

             “Bốn người các anh muốn làm gì tôi đều không quan tâm!”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT