Lọc Truyện

Chị Em Song Sinh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Suốt thời gian sau này tôi đã rất hận em tôi hận con đàn bà độc ác, khốn nạn như em, tôi đã muốn quên đi em, nhưng càng hận tôi càng không thể nào quên. Rõ ràng em tàn nhẫn như vậy, độc ác với tôi như vậy nhưng tôi lại cố chấp đến ngu ngốc. Khi về Úc, về lại căn phòng chúng ta từng ở tôi lại nhớ em đến điên dại. Nhớ những tháng ngày em thèm ăn nếp cẩm nấu sen, nhớ những ngày tôi tự tay pha sữa bầu cho em, nhớ những ngày tôi hào hứng đặt tên cho con. Vậy mà cuối cùng tất cả mọi thứ đều tan tành vụn vỡ. Em có biết toà lâu đài tôi vừa dựng lên đã sụp đổ thế nào không? Em có biết đau thương nhất chính là gì không? Chính là lúc tôi tưởng có mọi thứ cuối cùng lại hoá thành tàn tro. Thứ cảm giác khốn nạn này khiến tôi muốn gào lên thật to. Người ta hay nói thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu. Tôi chính là loại đàn ông luỵ tình, ngu ngốc như vậy. Tôi không biết rằng thời gian chẳng giúp tôi xoá nhoà hình bóng em, mà ngược lại nó giống như một liều thuốc độc khiến tôi chết dần, chết mòn trong đó. Mỗi lần uống say tôi lại không kìm được mà lái thẳng xe đến căn phòng trọ của em bên Úc thế nhưng vĩnh viễn em chẳng còn ở đó thêm lần nào nữa. Tôi cứ đứng đó, lặng lẽ hồi tưởng, đúng! Tôi hồi tưởng lại quá khứ của tôi và em. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, có lẽ em đã sớm quên tôi, vậy mà tôi vẫn như đứa trẻ ôm khư khư lấy quá khứ không rời. Em thật sự rời xa tôi, biến mất giữa biển người mênh mông, cho dù sau này thi thoảng tôi có ngu ngốc thử đi tìm em nhưng vẫn chỉ là bặt vô âm tín. Em thật sự chọn rời bỏ tôi theo cách độc ác của mình!

Suốt mấy năm sau đó tôi như rơi vào một trạng thái trầm uất, lao vào học và làm việc nhưng không ít lần đã phải đi điều trị tâm lý. Tôi cô độc giữa cuộc đời này, không cha, không mẹ, ngay cả em và con cũng không. Tôi thấy mình lần nữa rơi vào một địa ngục, không, phải là rơi xuống mười tám tầng địa ngục mới đúng.

Cũng may sau đó tôi dần dần cố gắng tự mình thoát khỏi ám ảnh của mối tình đầy đau khổ ấy. Tôi đã từng yêu khổ yêu sở như thế, cuối cùng chỉ nhận được nỗi thất vọng khôn nguôi thà rằng tôi sẽ không yêu nữa. Mà quả thực suốt sáu năm đó tôi không thể yêu nổi ai, dù mở lòng ra cũng không sao cho ai một cơ hội cuối cùng lựa chọn một cuộc sống độc thân.

Sau khi chia tay em gần hai năm sau tôi mới trở về Việt Nam làm việc. Dưới sự nỗ lực của bản thân ban đầu tôi mở một showroom ô tô, sau đó chỉ hai năm sau tôi đã tự mình phát triển thành một công ty. Lúc đặt tên, tôi vô thức đặt tên công ty là Vu Quy, mặc dù Vu Quy dịch nghĩa ra là một ngày lễ cưới xin, nhưng sâu trong tiềm thức tôi hiểu Vu Quy là Vũ Quỳnh, tôi vẫn không thể nào quên được em. Năm tôi về Việt Nam, Nhân - anh họ thứ hai của tôi cũng đã lấy vợ. Lần đầu tiên gặp chị dâu thứ hai tôi đã có chút sững sờ bởi vẻ ngoài của chị dâu rất giống em, tuy rằng không hoàn toàn giống hệt nhưng nhìn nhác qua thật sự tôi đã liên tưởng đến em, đêm đó tôi đã nhớ lại em đến phát điên dại, đã uống say khướt rồi tưởng nhớ lại những tháng năm bên nhau. Thế nhưng tôi biết trên đời này người giống nhau không thiếu, huống hồ chị dâu là người Bắc, em là người Nam, chắc cũng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng vì chị có nét giống em nên tôi cũng có thiện cảm với chị dâu hơn chị dâu cả, cũng đôi lần giúp đỡ chị dâu vài chuyện nhỏ nhặt. Mặc dù tình cảm rất đơn thuần của của một đứa em chồng dành cho chị dâu mình chứ nhất định không có chút nào đi quá giới hạn bởi tôi biết em là em, chị dâu là chị dâu, có vẻ ngoài giống nhau thì chị dâu cũng không phải là em. Chỉ là khi gặp chị dâu, nhìn vẻ ngoài giống em tôi mới nhận ra mình vẫn nhớ em, yêu em đến mức ngu xuẩn. Hoá ra bấy lâu nay tôi vẫn chưa từng quên em, có một dạo tôi tưởng mình quên được rồi, nhưng nay mới hiểu đó chỉ là sự đánh lừa của bản thân, trong thâm tâm tôi vẫn luôn có hình bóng em.

Bao nhiêu năm qua, chuyện xưa đã cách xa trăm sông nghìn núi, có lẽ tình yêu cũng chỉ còn mong manh như giọt sương buổi sớm, âm thầm bay hơi khi ánh mặt trời vừa rạng ló. Có điều trái tim tôi lại như một chiếc hộp kín, bất kể giọt sương ấy bay hơi thế nào, thì cuối cùng nó cũng ngưng lại, lăn lăn trong chiếc hộp là trái tim, không thoát đi đâu được. Tình yêu của tôi với em cũng vậy, có hận thù vẫn không sao quên em được.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ sống như vậy cả đời, hoặc giả vài năm nữa sẽ dần quên được em, nhưng không ngờ khi tôi tưởng mình quên được em rồi em lại lần nữa xuất hiện xáo trộn cuộc đời tôi. Hoá ra em và chị dâu thứ hai là chị em song sinh thất lạc, vì để trả thù cho chị dâu, tức là em gái của em em chấp nhận lấy tôi làm chồng. Tôi không ngờ rằng nhân duyên của tôi và em lại như vậy, tôi không ngờ rằng người đàn bà độc ác mà tôi hận thấu xương cuối cùng lại trở về cạnh tôi. Khi nghe tin Diệp mất tích, tôi dù hận em vẫn vội vã trở về Việt Nam tìm Diệp, phần vì tôi thương số phận bất hạnh của Diệp, phần vì đâu đó trong tôi vẫn nhớ đến em, biết Diệp là em gái em càng ra sức đi tìm vì sợ em đau buồn, hoá ra dù là sáu năm sau hay sáu năm trước tôi vẫn luôn dại khờ như vậy. Thế nhưng khi ấy tôi luôn cho rằng tôi làm những điều ấy là để em lấy tôi, sau đó tôi sẽ hành hạ, đày đoạ em, trả lại em những gì em đã làm với tôi và con gái. Tôi còn tự thề với lòng mình rằng, sau khi hành hạ em chết đi sống lại tôi sẽ bỏ rơi em, sẽ đuổi em đi như năm xưa em từng làm với tôi. Nếu em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi lần nữa, tôi thề sẽ khiến em sống không bằng chết! Thế nên cuộc hôn nhân này, tôi tự nguyện đánh đổi bởi tôi muốn hành hạ em cả đời, muốn em sống trong địa ngục mà chính em tự tay lựa chọn, muốn em trải qua cảm giác như tôi đã từng.

Ngày đầu tiên cưới em về, em vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nằm trên giường, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như sáu năm về trước. Tôi nhìn em, ngọn lửa hận như bùng cháy, quả thực tôi hận em đến thấu xương tuỷ, tôi như gã điên, lao vào hành hạ, bạo dâm em, em vẫn yên lặng, cả người trơ như khúc gỗ để mặc tôi đày đoạ mình. Nỗi căm hận xen lẫn nỗi đau mất con dày vò tôi suốt sáu năm tôi trút toàn bộ lên người em. Tôi muốn lao vào bóp chết em, muốn xiên em một phát nhưng tôi lại không làm được. Tôi chỉ có thể thúc mạnh vào người em, tôi chỉ có thể dùng lời nói để sỉ nhục em. Những lần bạo dâm em, những lần khiến em như chết đi sống lại em vẫn chưa từng van xin tôi tha thứ. Tôi cứ nghĩ rằng làm thế tôi sẽ vui, hành hạ em tôi sẽ vui... nhưng mỗi lần sau cơn cuồng phong thịnh nộ, tôi đều không thấy hả hê một chút nào, không hiểu sao rõ ràng nhìn em đau đớn lẽ ra tôi phải sung sướng nhưng mỗi lần như vậy tôi lại đau như có ai cào nát trái tim mình. Càng như vậy, tôi lại càng khinh rẻ, và khinh rẻ chính cả bản thân mình. Tôi khinh tôi vì lẽ ra tôi phải sung sướng khi đạt mục đích, tôi phải hả hê khi làm em đau đớn chứ không phải khó chịu trong lòng như vậy. Tôi khinh tôi vì em em đau tôi lại đau hơn, tôi khinh tôi là một thằng đàn ông ngu dại, chỉ vì con đàn bà độc ác như em mà huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của mình, chôn vùi tình yêu trong địa ngục tối tăm. Em sống cùng tôi trong một ngôi nhà nhưng sống chẳng khác gì cái bóng, em lầm lì ít nói, em không quan tâm tôi làm gì, cứ lặng lẽ làm việc của mình khiến tôi càng ngày càng bức bách điên dại. Dần dần tôi cảm thấy dường như mình đã sai lầm rồi, lẽ ra ngay từ đầu tôi đừng lấy em, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên từ chối em. Không phải tôi đày đoạ em mà tôi đang đày đoạ chính bản thân mình thì đúng hơn, không phải dồn em vào địa ngục mà chính tôi đang tự đày tôi xuống địa ngục. Cảm giác thống khổ, thê lương đến vô cùng. Làm cho em đau, tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Thứ cảm giác vừa yêu, vừa hận khốn nạn đến mức tôi thấy tuyệt vọng. Lúc ấy tôi cũng nhận ra mọi thứ của tôi vẫn nằm trong tay em, hỷ nộ ái lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với em. Hoá ra tôi đã yêu em đến mù quáng như vậy, nhưng vì hận tôi mới phải khổ sở kìm nén, hóa ra cuối cùng tôi vẫn luôn chờ đợi em.

Rất nhiều lần tôi không sao chịu nổi nữa, chỉ muốn em mở lời ra nói, nói với tôi mọi chuyện chỉ là giả dối, em chưa bao giờ bỏ con, hoặc lý do gì đại loại như thế nhưng em chưa bao giờ nói. Chỉ cần em mở lời, dù là nói dối tôi cũng nguyện tin em. Thế nhưng em không hề nói, điều đó càng làm tôi không sao kiểm soát nổi lý trí của mình. Sáu năm nay, đã có rất nhiều lúc tôi cảm thấy đau khổ sống không bằng chết, nhưng vượt qua rồi mới thấy chúng cũng chỉ đều thế mà thôi. Nhưng khi em quay trở lại, tôi mới hiểu lần nữa em lại khiến tôi sống không bằng chết, mà cảm giác lần này còn kinh khủng hơn cả trước kia.

Mãi đến rất lâu sau này, trong một buổi mưa gió em lên Hà Nội sau khi tôi dùng lời nói và hành động đày đoạ em. Có lẽ mâu thuẫn của tôi và em cứ mãi tiếp diễn đến vậy chẳng bao giờ buông cho đến khi Diệp nói với tôi hãy đi theo em, hôm nay có lẽ là một ngày tôi cần phải theo em để biết em đã trải qua những gì. Suốt mấy tiếng đồng hồ tôi lái xe giữa trời mưa, theo ngay sát xe em lên Hà Nội. Tôi thấy em vào tiệm bánh mua một chiếc bánh nhỏ cùng một đoá hoa đi ra nghĩa trang. Lúc này tôi bắt đầu có cảm giác bất an mơ hồ. Đến khi nhìn thấy chiếc mộ nhỏ bên, bên trên có khắc ba chữ Hồ Gia Hân cùng tháng ngày mất tôi đã sụp đổ. Suốt sáu năm qua, sau lần em nói chia tay, tôi lần nữa bị đả kích nghiêm trọng. Ngày mất của con chỉ cách ngày dự sinh hơn ba tuần, tức là em không hề bỏ con. Em ngồi dưới trời mưa gió, tay cầm nến thắp cho con nén hương rồi khóc nức nở. Giây phút ấy tôi không sao chịu đựng nổi nữa, không cần biết chuyện đã qua là gì chỉ muốn hét lên như rách phổi. Tôi cảm giác như mình lại rơi vào cơn ác mộng sấm sét, một mình chạy trong mưa, trên đầu là vô số tia chớp, nhưng đáng sợ hơn cả sấm sét chính là những lời nói tuyệt tình mà tôi nói ra với em. Tôi nói cái gì mà em không xứng làm mẹ, tôi nói cái gì cắt một bên buồng trứng mà là báo ứng của em, tôi nói cái gì mà tôi phải hành hạ em? Những lời nói tuyệt tình ấy, tôi đã nói với em... cảm giác của em khi ấy ra sao? Chưa bao giờ tôi thấy căm hận mình đến vậy, chưa bao giờ tôi thấy xót thương em nhiều như thế. Khoảng thời gian qua tôi đã đày đoạ em thế nào. Tôi bỗng thấy đau... đau lòng đến tột cùng. Tôi muốn chạy lại, muốn ôm lấy em lấy mộ con nhưng đôi chân như bị chôn chặt dưới gốc cây. Thứ cảm xúc hối hận khiến tôi day dứt vô cùng, suốt sáu năm nay tôi đau đớn khổ sở còn em thì sao chứ? Có lẽ em đã phải tuyệt vọng thế nào, có lẽ em đã chết đi sống lại ra sao? Em ngồi xuống bó gối ở một góc bên nấm mộ, trên trời mưa vẫn lớn, còn em khóc như mưa, vừa khóc vừa gọi tên con. Ba chữ Hồ Gia Hân như mũi dao sắc nhọn khoét vào da thịt tôi, máu chảy lênh láng không sao có thể cầm nổi. Đó là tên con gái của tôi và em cơ mà? Em vẫn đặt tên con là Hồ Gia Hân như cái tôi mong. Tôi đứng nhìn em rất lâu rồi không chịu nổi nữa cuối cùng lao về phía em. Có lẽ giây phút ấy em đã rất ngạc nhiên, thế nhưng tôi hoàn toàn đã sụp đổ, không còn hiên ngang mà đứng trước mặt em nói ra được câu gì.

Sáu năm nay, kể từ đêm mưa gió ấy tôi chưa bao giờ khóc, vì bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Vậy mà giờ tôi túm lấy từng nắm cát, mặc cho mưa gió quật vào mặt đau rát. Tôi khóc! Nước mắt cùng nước mưa hoà vào nhau, thê lương mà tuyệt vọng. Cuối cùng trong cơn mưa ấy tôi đã không chịu được lao thẳng về em, dưới làn mưa lạnh buốt ôm chặt em, bờ vai run lên. Từng giọt nước mắt nóng hổi hoà cùng nước mưa nhỏ xuống mái tóc em, chầm chậm thấm vào da đầu. Những giọt nước mắt bi thương, còn có cả một nỗi đau sâu sắc đến tuyệt vọng. Tôi cảm thấy tâm can như phế liệt, trái tim như muốn vỡ ra! Xin lỗi em! Xin lỗi em rất nhiều!

Không cần biết sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì, những lời em nói thật hay giả đã không còn quan trọng, tôi chỉ biết giây phút này tôi mới hiểu em khổ sở ra sao, em không bỏ con có nghĩa em còn yêu tôi. Thời gian sau đó, hiểu nhầm của tôi và em được xoá bỏ, qua sự tìm hiểu của tôi từ Diệp tôi dần dần lờ mờ biết được nguyên nhân năm xưa. Thực ra Diệp cũng không biết rõ, chỉ là vài thông tin ít ỏi nhưng những thứ đó không còn quan trọng, tôi chỉ hiểu mình phải bù đắp cho em. Suốt sáu năm dài đằng đẵng tôi hiểu mình không thể để mất em thêm lần nào nữa. Lần đầu tiên tôi cảm giác sợ mất em đến vậy. Cũng may em cũng cho tôi cơ hội, sáu năm xa cách tôi và em cuối cùng cũng gỡ bỏ hết đau thương mà ở cạnh nhau. Sau những tháng ngày tối tăm ấy tôi và em đã xích lại gần nhau. Tôi nhận ra hình như em vẫn yêu tôi. Thứ tình cảm tưởng như mong manh đã mất ấy lại lần nữa lớn dần từng ngày, cuối cùng thành một sợi dây bền chặt.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi lần nữa cảm nhận được giá trị của hai chữ gia đình, tôi bỗng thấy muốn cùng em xây dựng hạnh phúc, tôi bỗng muốn cùng em cho tôi được có một nơi gọi là nhà. Hoá ra không phải tôi không thích về nhà, mà bởi vì ở đó chưa từng có sự xuất hiện của em, sau khi em xuất hiện, tôi mới biết định nghĩa giá trị thiêng liêng của nó. Cuộc sống này mới thực sự là cuộc sống tôi khao khát, chỉ có điều đâu đó trong thâm tâm em và tôi vẫn còn một nỗi đau đáu về con của chúng tôi. Có điều tôi tự nhủ rằng không sao cả, tôi và em từ từ sẽ có lại con, chỉ cần em ở cạnh tôi, tôi cũng sẽ kiên trì chờ tình yêu này đơm hoa kết trái.

Thế nhưng tình yêu của tôi và em còn chẳng kịp đơm hoa kết trái!

Cuối cùng tôi và em lại lần nữa rời xa nhau. Rời xa nhau theo cách cả hai đều không mong muốn. Khi ở trong biệt phủ, trước kia tôi không hề biết Linh - chị dâu cả của mình yêu tôi. Kể cả ngay khi chị ta chuốc thuốc cho tôi tôi vẫn nghĩ đơn giản chị ta muốn trả thù anh Tuấn. Có điều không ngờ rằng tất cả mọi chuyện chị ta làm đều có tính toán sẵn, không hề đơn giản như tôi nghĩ.

Sáu năm sống trong phủ, tôi và chị Linh rất ít khi nói chuyện, không ngờ cuộc nói chuyện dài nhất lại là việc chị ta chủ động xuống nhà nói với tôi không muốn tôi rời khỏi biệt phủ. Thế nhưng tôi biết biệt phủ này tôi không thể sống, tôi và em cần tìm chốn bình an chứ không phải sống trong nơi tanh tưởi mùi máu. Tôi cứ ngỡ nói vậy là thôi, chẳng thể ra rằng chị ta lại lấy chuyện đêm tân hôn năm nào ra doạ tôi. Có điều tôi không phải loại dại khờ gì, đêm ấy tôi chắc chắn đến 100% tôi không đụng đến thân xác chị ta nên vô cùng tự tin đối đáp lại, cũng nói chị ta nên giữ khoảng cách bởi chúng tôi chỉ là mối quan hệ chị dâu em chồng. Không ngờ rằng khi em trở về, nghe được cuộc đối thoại của tôi và chị ta, chị ta chẳng hề nao núng nói với tôi và em rằng đêm đó tôi và chị ta có quan hệ xác thịt, minh chứng là Min là con của tôi và chị ta. Tôi bật cười cho rằng chị ta điên rồ, những chuyện vô lý thế này chị ta có thể nghĩ được ra, thậm chí khi chị ta đem bản xét nghiệm ADN ra tôi vẫn đinh ninh rằng đó là lời nói dối.

Nhưng chị ta vẫn khăng khăng khẳng định Min là con gái tôi và chị ta, còn mang con bé xuống, trực tiếp cho tôi lấy mẫu tóc mang đi xét nghiệm. Trong giây phút ấy tôi bỗng hoang mang vô cùng. Tôi không hiểu vì sao đêm đó tôi và chị ta không xảy ra chuyện gì mà chị ta lại có thể chắc chắn đến như vậy? Chị ta sẽ không nói dối đâu, bởi kết quả xét nghiệm ADN có thể có trong bốn tiếng, bốn tiếng nói dối để làm gì cơ chứ? Đột nhiên tôi bỗng nhớ lại ngày tôi theo em ra mộ, ngày mất của con gái tôi trùng khớp với ngày sinh của Min, theo tìm hiểu của tôi năm em sinh con là bà Lan đưa em lên viện phụ sản để sinh, mà năm chị Linh sinh con, cũng là sinh trên viện phụ sản sau đó mang Min về nhà. Trong giây lát tôi bỗng khó thở như bị chấn động, nhìn lại vẻ mặt đầy chắc chắn của chị Linh... tôi đã nghĩ đến việc Min là con của tôi... nhưng là con của tôi và em chứ không phải của chị Linh, con gái tôi đã bị tráo đổi. Thế nên tôi đã lấy tóc của em, cùng tóc của tôi vội vã đi xét nghiệm. Suốt bốn tiếng dài đằng đẵng nhận được kết quả tôi đã tưởng như mình chết lặng đi! Min quả thực là con gái của tôi và em, không phải đứa bé đoản mệnh nằm dưới mồ kia mà là Min, là đứa bé đang sống bằng da bằng thịt trước mặt tôi. Ngàn vạn lần tôi cũng không dám tin. Khi ấy tôi đã định chạy về báo tin cho em, nhưng không ngờ vừa ra khỏi trung tâm xét nghiệm ADN đã nhận được tin nhắn của chị Linh. Chị ta nói rằng sau khi xét nghiệm hãy mang kết quả thẳng luôn đến nhà chị ta, nếu không Min sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi không nhớ tôi đã phóng xe với tốc độ bao nhiêu. Hai bản kết quả xét nghiệm ADN của Min cùng tôi và Quỳnh còn không chấn động và đả kích bằng việc vừa đến nhà chị Linh tôi đã thấy Min bị trói chặt chân tay nhốt trong căn phòng tối tăm. Vừa nhìn thấy con như vậy, đứa con mới chỉ năm tuổi bị chị Linh trói tôi đã suýt không chịu nổi lao vào gầm lên. Có điều dường như chị ta đã biết trước mọi chuyện, nhìn hai bản xét nghiệm ADN trên tay tôi cầm con dao sắc nhọn đứng trước mặt Min, như một mụ điên cười hềnh hệch nói với tôi:

- Người thông minh như cậu tôi đoán ngay cậu sẽ biết mọi chuyện. Đúng là Min là con của cậu và cô ta, gần sáu năm trước con tôi chết lưu trong bụng ở tuần ba tám, là cô ta bị cho uống thuốc kích sinh để sinh trước, sau khi sinh hai đứa trẻ ngay lập tức bị tráo đổi. Việc cậu và cô ta chia tay cũng là do tôi ép mẹ tôi, chẳng qua mẹ tôi nhân nhượng nên mới để cô ta giữ con lại, cũng may nhờ cô ta giữ con mà tôi mới có đứa trẻ này để tráo đổi.

Từng lời nói của chị ta khiến tôi không sao có thể tưởng tượng nổi, bàng hoàng và chấn động vô cùng. Suốt sáu năm nay tôi và em sống như một địa ngục, em còn phải chịu nỗi đau quá lớn, tôi thật sự thấy đầu như muốn vỡ tung ra. Sự thật kinh khủng và tàn ác đến mức tôi không sao chấp nhận nổi. Tôi nhìn con gái bị trói chặt, ánh mắt hoảng loạn sợ hãi gào khóc mà tưởng như ai đó đang bóp chết mình. Con gái của tôi và em... bị người ta hành hạ đến mức này. Tôi như gã điên định lao vào nhưng chị ta đã ngay lập tức vung dao, trong giây lát máu trên tay Min toé ra, cổ cũng có một dòng máu bị chảy ra, tôi bị con Tú, cùng một gã đàn ông khác giữ chặt lại. Không có một nỗi đau đớn nào bằng nỗi đau mất người thân, tôi đã trải qua nỗi đau mất cha mẹ, giờ nhìn con gái máu me trên tay, tôi bàng hoàng, đả kích đến mức toàn thân lắc lư. Tiếng Min khóc ré lên như xé nát cõi lòng tôi. Chị ta lấy khăn buộc lại vết thương cho Min rồi bình thản nói tiếp:

- Cậu biết Min là con gái của mình rồi, chắc không muốn lần nữa phải nghe tin con mình chết đâu nhỉ?

Từng câu, từng chữ như nhát búa đập thẳng lên đầu tôi. Tôi không dám tin, người mẹ nuôi Min năm năm, đối xử với con bé tốt như chị ta vì yêu mà trở nên điên dại như vậy. Dường như chị ta đã không còn là chính mình, dường như chị ta có thể làm bất cứ điều gì ngay cả giết chết Min.

- Nếu như cô ta biết Min là con mình, mà lại bị tôi giết chết, không cho cơ hội sống, có lẽ lần này cô ta sẽ hoá điên mất đấy. Thế nên... nếu muốn Min sống an toàn, cậu ngay lập tức ly hôn cô ta, ở cạnh tôi hay không tôi chưa ép nhưng tuyệt đối không được rời khỏi biệt phủ này.

Tôi gần như bất động toàn thân, lời nói còn kinh khủng hơn cả những lời trước kia Quỳnh nói với tôi. Chị ta biết lấy điểm yếu của tôi ra ngay lập tức chọc vào yết hầu. Không có người cha người mẹ nào đủ can đảm, bình tĩnh để chứng kiến cảnh con gái mình, đứa con gái đáng thương tưởng đã chết bị người ta hành hạ, khổ sở thế này. Tôi nhìn con, đôi mắt đỏ lên vì thương, thương đến tan nát cõi lòng, gặp lại rồi còn chưa được ôm con đã phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp, tàn nhẫn và đau thương như vậy. Nếu như chị ta làm gì Min, có lẽ không chỉ Quỳnh mà chính tôi cũng sẽ hoá điên. Chị ta ngồi cạnh Min, mặc cho con van xin khóc lóc, đôi tay vẫn giữ chặt con dao, có lẽ chỉ cần tôi không đồng ý chị ta sẽ đâm con một nhát. Tiếng khóc của con đau thương, ám ảnh tôi vô cùng. Cảm giác bất lực tuyệt vọng, vì giữ an toàn cho con tôi chỉ còn duy nhất lựa chọn tạm ly hôn với Quỳnh theo lời chị ta... rồi từ từ sẽ tìm cách đem con bé theo.

Khi ra khỏi nhà chị ta tôi vẫn không thể nào đứng vững nổi. Tôi hoàn toàn bị đả kích nghiêm trọng bởi sự tàn ác của chị Linh và sự hoảng loạn, đau khổ của Min. Đó là sự sự tuyệt vọng không che giấu nổi nữa. Khi thấy em, tôi đã rất muốn ôm em mà ngã gục xuống, nhưng tôi biết lúc này tôi phải mạnh mẽ, nếu không con gái của tôi và em sẽ gặp nguy hiểm.

Dù vô cùng đau đớn và tàn nhẫn khi nói lời ly hôn với em nhưng quả thực khi ấy tôi không còn cách nào khác. Min trên giấy tờ vẫn là con của Linh, tôi lại chưa có bằng chứng chị ta hại con bé nên đau đớn tôi cũng vẫn phải tạm ly hôn em. Lúc ấy tôi đã tự nhủ rằng tôi sẽ cố gắng sớm nhất để đưa Min đi. Huống hồ chị ta đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo, không cho tôi kịp trở tay chút nào.

Khi tôi nói lời ly hôn với em, em đau một tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Nỗi đau đớn ấy càng tăng thêm khi nhớ lại gương mặt đẫm nước mắt của con, suốt đêm chị Linh gửi cho tôi rất nhiều ảnh Min, chỉ cần tôi làm trái lệnh con bé sẽ vĩnh viễn rời xa tôi và em. Giây phút đó, giây phút em van xin tôi đừng nói dối, hãy cho em biết rốt cuộc có chuyện gì, tôi gần như muốn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn vào mắt em. Trong mắt em là cầu khẩn, bi thương, còn cả nỗi đau đớn sâu sắc đến gần như tuyệt vọng mà tôi không muốn thấy. Em giống như con dã thú bị ép tới đường cùng, ngay chút sức lực cuối cùng để giãy giụa cũng không còn nữa. Cũng đúng tôi, tôi và em phải trải qua sáu năm mới có thể hoá giải hiểu nhầm, vừa ở cạnh nhau, yêu thương nhau thì chuyện này lại ập đến. Tôi biết với em tôi là tia sáng cuộc đời tăm tối, bi thương khi em ngỡ con đã chết. Nhưng em đâu biết đó cũng lại là nỗi tuyệt vọng của chính tôi. Một nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Tôi chỉ dặn mình phải cố gắng, thà cả hai đau đớn một thời gian còn hơn phải hối hận khôn nguôi một đời.

Cuối cùng em cũng ký vào đơn ly hôn, ra xe gục khóc, lúc ấy tôi cũng tưởng như thế giới của mình vụt tắt mất rồi. Tôi hiểu cảm giác tan nát con tim, tôi cũng biết lúc này em không phải đang khóc, mà đang chầm chậm xé nát trái tim đã vỡ của tôi ra thành từng mảnh. Nhưng tôi tin ông trời có mắt, nhanh thôi thời gian đau đớn này sẽ qua, tôi sẽ đưa con đi tìm em.

Trong khoảng thời gian ly hôn, tôi thường xuyên đến gặp Min. Chị Linh không ngăn cản tôi gặp con bé, từ khi Quỳnh đi chị ta cũng dần dần muốn lấy con bé ra để kết nối giữa tôi và chị ta. Hằng ngày chị ta còn đồng ý cho tôi đưa Min đi học, còn giục con bé gọi tôi là ba nhưng có lẽ nỗi ám ảnh Quỳnh là mẹ con bé khiến chị ta thi thoảng lại đánh con bé trong điên dại. Dưới sự giúp đỡ của Luân và anh Vương, tôi chụp lại một số hình ảnh con bé bị bầm tím, ghi âm lại lời con bé nói bị chị Linh hành hạ ra sao, luật sư tư vấn cho tôi rằng có hai bản xét nghiệm ADN cộng thêm mấy vết bầm tím thế này, dựa vào các mối quan hệ của tôi, Luân và Lung Linh là đủ đón con bé đi được. Nhưng vì sợ chị ta làm liều nên tôi phải chờ gần chục ngày, trong một buổi sáng chị ta bận, tôi đưa Min đi học được một lúc liền nhanh chóng đến trường đón con bé vội vã tìm đến Luân và Diệp. Phía bên này Luân Diệp đã chuẩn bị sẵn, đưa con bé đến đây là an toàn nhất. Nhưng không ngờ chị ta đã theo dõi tôi, đánh hơi được liền phi thẳng lên Hà Nội.

Lúc này tôi hiểu em gặp nguy hiểm, điện thoại của tôi lại bị chị ta kiểm soát, từ hồi ra điều kiện với Min, nhờ Diệp gọi cho chú Đông lại không được nên không còn cách nào tôi chỉ có thể phóng xe lên Hà Nội. Tôi phải bảo vệ em, tôi nhất định phải cho em biết Min là con em, con còn sống, con còn sống an toàn trong vòng tay của tôi.

Tôi không nhớ mình đã đi bao lâu, đến khi lên đến nơi đã thấy từ xa xe của Linh đang lao tới. Đoạn đường này chị ta dường như đã chuẩn bị sẵn, xe tôi bị đinh đâm đành phải dừng bên ngoài. Tôi không nghĩ ngợi gì lao thẳng xuống hầm đỗ xe, nơi em đang đứng. Nhanh như cắt xe của chị ta lao về phía em, tôi gần như hoảng loạn trong phút chốc chạy như bay về phía em ôm chặt lấy em, hai tay tôi túm lấy đầu em ép sát vào người. Tôi chỉ biết rằng tôi không thể để em chết, nhất định không thể! Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nếu em có mệnh gì... nếu em có mệnh hệ gì tôi thật sự không biết phải tiếp tục sống thế nào nên tôi nhất định phải bảo vệ em. Chiếc xe phóng với tốc độ kinh hoàng lao thẳng đến chúng tôi. Có lẽ Linh cũng không ngờ tôi lại lao đến đây, trước khi đâm tôi thấy gương mặt chị ta trở nên bàng hoàng nhưng đã không kịp nữa. Đến khi cả hai ngã xuống tôi chỉ cảm nhận một cơn đau kinh hoàng ập đến rồi màn đen như thuỷ triều bủa vây, một chút sức lực cũng không còn nữa.

Tôi những tưởng tôi đã chẳng còn sống được. Quả thực dường như tôi đã chết, quả thực đã nằm không còn ý thức trên giường bệnh. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em và con rất nhiều. Vô số lần tôi muốn mở mắt ra muốn được ôm con và em nhưng lại chỉ thấy bất lực và vô vọng. Bởi sáu năm dài đằng đẵng tôi và em chỉ có hận thù, bởi tôi nào đâu đã kịp bù đắp cho em, bởi tôi yêu em, còn nhiều điều muốn nói. Màn đêm đen bao trùm lấy tôi, tôi không sợ chết, nhưng lại nhắc mình không thể chết. Bởi nếu tôi chết em sẽ cô đơn, đau khổ, con sẽ thành đứa trẻ mồ côi. Vậy nên tôi đã tự nhắc mình trong tiềm thức phải sống, vì em, vì con tôi phải sống. Nhưng dường như màn đêm là bất lực, tôi gần như không mở mắt nổi. Tôi nhớ đến những tháng ngày bên cạnh em, nhớ con gái của tôi và em, nhớ cả những lời đau thương em nói với tôi hay những lời chì chiết tôi nói với em. Trong phút giây sinh tử này tôi mới hiểu mọi chuyện trên đời chẳng cò gì quan trọng bằng việc tôi sống cạnh em và con.

Dần dà tôi nghe được tiếng em nói, tôi không biết đó là thật hay mơ chỉ cảm thấy nó quá đỗi quen thuộc. Tôi muốn được thấy em, tôi muốn được xem con gái chúng ta thế nào em thế nào, có bị thương rồi nhưng cũng chẳng thể nào có thể tỉnh dậy. Rõ ràng rất nhiều lần tôi nghe tiếng em khóc nhưng bất lực không sao có thể ôm lấy em. Trái tim tôi lại lần nữa đau như có ai xé ra trăm mảnh. Mỗi lần em khóc là một lần tôi đau, đau đến mức tê liệt.

Cuối cùng rất rất lâu sau, khi nghe tiếng Min khóc, tiếng em khóc đau thương, thê lương bất tận, tôi đã dùng toàn bộ ý chí của mình để tỉnh lại. Nhưng lúc này tôi mới biết em không hề ở cạnh tôi, tiếng khóc của em chỉ là tiếng khóc được ghi âm lại. Bác sĩ nói tôi tỉnh lại là một kỳ tích, bởi những ngày đầu tỉ lệ sống sót của tôi chỉ có 0,1%. Chú Đông và Luân đã cố gắng nỗ lực ra sao, đã phải quay lại cuộc sống hằng ngày của em, đã phải thuê biết bao bác sĩ trị liệu để kích thích ý chí của tôi tôi mới có thể tỉnh lại được. Khi tỉnh lại, xem những đoạn video em ra mộ tôi tôi không sao kìm chế được. Tôi đã ngay lập tức muốn về với em... tôi không muốn để em chịu nỗi đau giày vò thêm giây phút nào nữa. Nhưng vì sức khoẻ yếu, tôi đành ở lại gần một tuần mới được về Việt Nam.

Đêm ấy... khi biết em tưởng mình đã chết tôi lê đôi chân chưa lành ra nghĩa trang tìm em. Dưới ánh trăng vằng vặc tôi thấy em ôm lấy nấm mộ chưa xanh cỏ mà khóc. Tôi đứng dưới gốc cây, nước mắt cũng rơi. Thân hình mỏng manh, gió lùa từng cơn thốc vào người. Tôi về muộn rồi, về muộn mất rồi. Xin lỗi em... xin lỗi đã để em phải chịu khổ thêm. Em nằm trên mộ, nước mắt chảy thành dòng, khóc nấc lên mà gọi tên tôi. Xin lỗi, đã để em phải chịu nhiều khổ cực đến thế, xin lỗi đã để em phải đợi tôi. Xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều. Suốt bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ hết yêu em thậm chí em có đâm cho tôi trăm ngàn nhát dao sâu tôi vẫn nghĩ qua bao sóng gió, trải qua cả một thời thanh xuân vì kìm nén mà chôn vùi khi chứng kiến ngàn vạn khổ đau tôi không bao giờ muốn lãng phí thêm nữa. Nhất là khi trải qua một trận sinh tử tôi mới hiểu tôi yêu em đến thế nào. Lúc trẻ tuổi ngây ngô, tựa hồ cảm thấy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Người mình thích dần dần cũng thích mình, đôi lòng hoà hợp không có gì là thần kỳ cả nhưng trải qua quá nhiều bất hạnh thống khổ mới biết tình yêu không đơn giản như vậy nữa rồi.

Đến giờ sóng gió kia đã qua rồi, tôi không còn để em rời xa vòng tay này thêm một phút, môt giây nào nữa đâu. Đó có gọi là điều tuyệt vời nhất hay trọn vẹn nhất không. Thực ra trọn vẹn nhất không phải là tình yêu đẹp đẽ không tì vết, trọn vẹn nhất chính là khi trải qua bao sóng gió cuối cùng vẫn về bên nhau. Cuộc đời này tôi chẳng biết dài ngắn thế nào, chỉ xin có thể cùng em nắm tay đi tiếp, đi đến khi cả hai cùng già, đi đến khi bạc đầu răng long.

Chúng ta đã trải qua chẳng biết bao sóng gió, trùng phùng cũng toàn đau thương. Giờ đây tôi mới cảm nhận rõ rệt thứ hạnh phúc ở cạnh mình. Thế nên tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này. Tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thêm vất vả nào nữa đâu. Em biết không, tôi không biết định nghĩ tình yêu là gì, nhưng tôi định nghĩa em là "gia đình". Em là hi vọng, là ánh sáng và cũng là niềm tin sống của tôi. Tôi là đứa trẻ mồ côi nên thật sự khao khát một gia đình đúng nghĩa. Vì vậy giờ tôi chỉ muốn cùng em xây dựng một gia đình trọn vẹn mãi mãi không bao giờ rời xa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT