Lọc Truyện

Chị Em Song Sinh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tôi có một người anh trai giỏi giang hơn mình bảy tuổi và một cô em gái kém hai tuổi. Gia đình tôi rất giàu có, từ nhỏ tôi đã ý thức được điều đó. Cha mẹ tôi luôn bận rộn, anh trai lớn tuổi hơn tôi và em gái nên được cha mẹ hướng theo con đường kinh doanh từ khi mới đang học cấp hai.

Vì cha mẹ rất bận rộn nên tôi và em gái được giúp việc chăm sóc. Có điều em gái tôi lại là đứa kén ăn, thường xuyên ốm vặt, cô giúp việc nấu không hợp khẩu vị của em gái nên con bé rất hay bỏ bữa. Thế nên một cậu con trai mới học cấp một như tôi đã phải vào bếp nấu cho em những bữa cơm ngon, hợp khẩu vị để con bé có thể ăn uống tử thế hơn. Tôi và em gái cứ lớn lên như vậy bên cạnh nhau cho đến khi tôi đi học đại học

Mười tám tuổi tôi thi đại học, cả khối A lẫn khối B đều vừa tròn ba mươi điểm. Cha mẹ thì muốn tôi học ngoại thương để nối nghiệp cha mẹ, nhưng bản thân tôi lại thích làm bác sĩ nên đã quyết định học Đại học Y dược Thành phố Hồ Chí Minh. Suốt thời gian đó tôi và cha mẹ đã bất hoà với nhau. Ban đầu là cha mẹ chửi mắng tôi sau là chiến tranh lạnh. Tôi có buồn nhưng bản thân lại muốn một lần được nghe theo chính kiến của mình. Mơ ước được làm bác sĩ của tôi từ khi còn rất nhỏ, từ khi thấy em gái hay ốm yếu bệnh tật. Cha mẹ không nói được tôi, khóc lóc không được, doạ dẫm không xong cuối cùng cắt đứt toàn bộ chi viện để tôi tự sống, tự lo với niềm tin kiểu gì tôi cũng sẽ không sống nổi mà quay về xin xỏ họ. Thế nhưng họ đã nhầm, họ vốn dĩ quá bận, chưa từng hiểu tôi không phải kiểu người quen ăn sung mặc sướng, cậu ấm cô chiêu chỉ biết dựa dẫm vào gia đình. Ngay năm đầu tiên học tôi đã giành được học bổng, toàn bộ học phí tôi tự chi trả và đi làm thêm. Cuối cùng cha mẹ cũng dần bớt khắt khe với lựa chọn của tôi.

Tôi cứ ngỡ thế là ổn rồi... chẳng ngờ một ngày tai hoạ ập đến gia đình tôi. Năm tôi hai mươi tuổi, em gái vừa tròn mười tám, khi đang trên lớp đi học tôi nhận được tin em gái tôi mất. Vừa nghe tin tôi đã bàng hoàng chạy về nhà, thế nhưng chỉ thấy thi thể em lạnh ngắt đặt trong cỗ quan tài. Em gái tôi bị đuối nước khi cùng đám bạn đi bơi ngoài biển. Suốt mười mấy năm ở cạnh nhau, một tay tôi chăm sóc em, nay em vừa tròn mười tám đã rời bỏ cha mẹ, rời bỏ tôi mà đi. Lần đầu tiên tôi trên cuộc đời tôi có cảm giác ngã quỵ hoàn toàn, giống như bị ai ném từ đỉnh núi xuống một vực sâu tan xương nát thịt. Tôi còn nghĩ đây là trò đùa ác độc thế nhưng không! Em gái tôi đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Em ra đi đột ngột không một lời từ biệt cũng không hề cho tôi một tín hiệu gì để tôi đỡ đau đớn. Lần đầu tiên suốt hai mươi hai năm tôi biết thế nào là sinh ly tử biệt, tôi biết thế nào là tuyệt vọng cùng cực. Đứa em gái bé nhỏ tôi thương yêu rời bỏ tôi đi như vậy. Cái chết của em gái khiến cả gia đình tôi không đứng dậy nổi suốt một thời gian, nhất là mẹ tôi bà suy sụp đến gục ngã, luôn tự trách mình quá bận rộn không chăm lo cho em được. Mãi đến hơn một năm sau mẹ mới dần thoát khỏi ám ảnh, cũng là lúc mẹ đồng ý để tôi được học ngành nghề mà tôi muốn.

Sau cái chết của em gái, tôi lao đầu vào học. Vốn dĩ ban đầu tôi học y đa khoa, nhưng trong vài lần đi cùng thầy giáo gặp rất nhiều trường hợp vô sinh, hiếm muốn cuối cùng tôi lại chọn Sản Khoa. Khi ra trường tôi tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, tôi còn được cử đi chuyên tu tại nước ngoài hai năm. Dưới sự giúp đỡ của thầy, tôi lựa chọn một bệnh viện tỉnh lẻ ngoài Bắc để bắt đầu cho sự nghiệp của mình. Trong hai năm chuyên tu bên nước ngoài, về tôi ngay lập tức được cất nhắc lên chức phó khoa sinh sản. Ở đây... tôi cũng gặp em.

Lần đầu gặp em tôi đã hết sức ngạc nhiên bởi ban đầu gặp em tôi vô cùng ấn tượng khi em là cô gái trẻ, xinh đẹp với vẻ ngoài tràn đầy năng lượng. Còn ngỡ em chỉ là sinh viên, đến thăm khám chức năng sinh sản hay gì đó không ngờ em đã có chồng, còn từng bị sẩy thai! Em mới chỉ hai mươi hai tuổi, cái tuổi lẽ ra phải mang đầy ước mơ, hoài bão cho sự nghiệp cuộc đời của mình em lại đến tìm tôi với hi vọng sinh cho chồng một đứa con. Thật lòng... khi ấy tôi vô cùng tiếc nuối cho em. Thế nhưng với tư cách đạo đức của một người bác sĩ tôi chỉ có thể cố gắng hoàn thành mong muốn của bệnh nhân... giúp em có một đứa con.

Tôi không nhớ tôi và em đã gặp nhau bao nhiêu lần, có những lần em đi cùng chồng, nhưng cũng có những lần em đi một mình. Tôi biết trên đời này phán xét người khác là điều chẳng tốt đẹp gì, nhất là khi tôi còn làm cái nghề mà người ta luôn tôn trọng gọi hai từ bác sĩ. Nhưng quả thực với chồng em tôi không có chút thiện cảm nào. Mỗi lần anh ta đến, tôi đều cảm giác anh ta không có chút nghĩ ngợi nào cho em, điều duy nhất anh ta muốn là một đứa con trai nối dõi cho gia đình anh ta. Nhưng nhìn vẻ rạng ngời của em tôi không nỡ nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng lần nữa tôi thực sự tiếc nuối cho em.

Vì thụ tinh IVF là cả một quá trình dài, tôi và em cũng gặp nhau nhiều hơn. Gần như hàng tháng em đều đến khoa tôi vài lần, không hiểu sao mỗi lần đến lịch thăm khám cho em tôi đều mong chờ đến vậy. Tôi biết có những suy nghĩ là không nên, có những người không để chạm tới, nhưng từ sâu thẳm trong lòng tôi lại khao khát được gặp em, được nhìn em mỗi ngày. Nhất là khi em kể với tôi em tốt nghiệp sư phạm đang chờ để xin việc cho tâm lý thoải mái sẽ dễ đậu thai hơn, hồi nhỏ hình mẫu lý tưởng của tôi chính là một cô giáo viên đáng yêu. Tôi thậm chí còn nghĩ có lẽ học sinh sẽ yêu quý em lắm, bởi cô giáo chẳng những xinh đẹp mà còn luôn tươi tắn, gần như lúc nào nụ cười cũng trên môi em.

Nhưng rồi có lẽ cuộc đời chẳng như mơ, nụ cười của em dần vơi bớt sau mỗi lần thất bại khi chuyển phôi. Là một bác sĩ, tôi cũng rất mong em đậu thai, em có được hạnh phúc của mình. Nhưng có đôi lúc tôi lại nghĩ rằng nếu em có thai rồi, em sẽ trở về với gia đình, có lẽ tôi và em sẽ chẳng gặp lại nhau nữa, có lẽ em cũng biến mất trong biển người mênh mông kia. Thứ mâu thuẫn đan xen, nhưng tất nhiên đó chỉ là mâu thuẫn trong suy nghĩ, còn với em tôi vẫn luôn nỗ lực cố gắng để em có được đứa con. Thực ra việc thất bại khi chuyển phôi trong thụ tinh nhân tạo là điều rất khó nói, có những gia đình ròng rã mười mấy năm vẫn không thể có con, nhưng cũng có những người chỉ một lần đã đậu. Em cũng biết điều đó nhưng vẫn kiên trì đến viện, kể cả sau này mỗi khi đến viện đều chỉ là một mình em đến, không còn bóng dáng của chồng em nữa.

Sự kiên trì đến cố chấp của em khiến tôi có cảm giác đau lòng. Mỗi lần nhìn em ngồi ôm chiếc túi, ngồi chờ bên ngoài phòng khám, ánh mắt nhìn lên khoảng không xa xăm tôi đã thấy tim mình nhói lên. Dần dần, càng ngày tôi càng không kiểm soát nổi mình. Sự tiếp xúc gần gũi của em và tôi khiến tôi nhận ra một điều cực kỳ vô liêm sỉ: tôi thích em! Chỉ cần nói đến đây thôi tôi đã thấy vô cùng xấu hổ, là bác sĩ thích bệnh nhân của mình đã đành, còn là thích một người đã có gia đình. Tôi cũng tự cảm thấy khinh rẻ chính bản thân mình, nhưng tôi gần như không sao gạt nổi suy nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. Thích một người đã có gia đình, tôi cô đơn trong chính thế giới do mình tạo nên nhưng đâu nhận ra thế giới ấy không hề có em. Thứ tình cảm đơn phương bức bách bước tới không được, buông xuôi lại không đành. Mỗi lần thấy em khao khát có con với chồng em, rõ ràng là chính đáng mà tôi lại cảm thấy tim mình như có những vết xước dài. Tôi thật tâm muốn em hạnh phúc, thật tâm muốn em và chồng có con như mong muốn. Tuy nhiên để dối lòng rằng mình cũng hạnh phúc, cũng vui vẻ tôi lại chẳng làm được.

Lúc đó sau rất nhiều đêm suy nghĩ, tôi đã nghĩ rằng có lẽ chỉ có nỗ lực khiến em có con, sau đó em trở về với chồng em tôi mới có thể dập tắt được cơn say nắng này. Cũng may khi đó, tôi khuyên em nên giữ tâm lý vững vàng, dẹp bỏ hết những thứ thuốc thang linh tinh, tẩm bổ cẩn thận, cuối cùng hai phôi thai duy nhất còn lại đặt vào cũng đậu một phôi. Ngày tôi báo beta của em cao vút cũng là ngày rất lâu rồi tôi mới thấy lại được nụ cười rạng rỡ của em. Nhưng không hiểu sao khi ấy lòng tôi lại nặng trĩu, cảm tưởng như ai đó vừa rút đi của tôi một niềm vui trong cuộc đời. Tôi an ủi mình rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, chẳng ngờ rằng sau này tôi vẫn không thể quên đi em. Em là bệnh nhân hiếm muộn, đậu thai rồi bác sĩ như tôi phải vui vẻ và hạnh phúc mới đúng chứ?

Vốn nghĩ rằng em đậu thai trở về gia đình rồi sẽ là những tháng ngày ấm êm. Không ngờ vào một ngày tôi rụng rời nhận được tin em sẩy thai, gia đình chồng em đón tôi đến nhà thăm khám cho em. Vừa nhìn thấy em tôi suýt không thể nhận ra. Cô gái mang nụ cười tươi tắn trên môi nay trở nên xanh xao, trắng bệch và rệu rã. Đôi mắt em sưng húp vì khóc nhiều, em giống như một con thú bị thương đầy mình. Tôi không nhận ra một cô gái đầy sức sống nay bỗng trở nên tiều tuỵ, đáng thương. Có lẽ em phải đau lòng đến mức nào, dù không còn khóc nhưng không che giấu nổi nỗi đau đớn kia. Dường như em đã không còn là em, dường như thà chết đi cho rồi. Chứng kiến cảnh em đau lòng như vậy tôi cũng thấy lồng ngực mình quặn lên. Tôi không biết phải làm sao, không biết phải làm thế nào cho em bớt đau, cảm giác bất lực, vô dụng tột cùng. Đứa bé ấy tôi biết em đã mong chờ thế nào, mất đi con cũng giống như đem toàn bộ ánh sáng của em chôn vùi vào màn đêm tối tăm. Em không nói với tôi vì sao em sẩy thai, nhưng tôi lờ mờ nhận ra dường như có liên quan đến gia đình chồng em. Chỉ có điều chồng em ở đó, tôi cũng không thể tuỳ tiện hỏi em những câu không tế nhị, chỉ đành kê cho em chút thuốc rồi trở về.

Trong những ngày ấy, tâm trạng tôi cũng vô cùng tồi tệ. Tôi rất sợ em sẽ nghĩ quẩn, rất sợ em sẽ dại dột. Nhưng tôi không biết phải lấy tư cách gì để quan tâm em. Đã có rất nhiều lần tôi không kìm chế nổi cảm xúc của mình. Khi thấy em khổ sở, bất hạnh tôi chỉ muốn được ôm em vào lòng nhưng tôi biết không thể nào làm được. Em còn chồng em kia mà, tôi là gì chứ? Vì sao tôi lại có những suy nghĩ ấu trĩ đến thế? Thế nhưng tôi không biết rằng khi ấy em đang chịu một nỗi đau và bất hạnh lớn, khi ấy tôi không hề biết gã chồng em là thứ đốn mạt và khốn nạn vô cùng.

Còn nhớ lần thứ hai đến biệt phủ thăm khám cho em, vừa vào đến căn phòng của em đã thấy em bị người ta tiêm thuốc mê trên giường. Tôi còn chưa kịp phản ứng cũng bị đánh ngất. Trong giây lát ấy tôi mới kịp hiểu ra người không có tư cách đạo đức không phải tôi, người không có tư cách đạo đức là tên chồng khốn kiếp của em. Vì chút tài sản, đám người khốn nạn ấy sẵn sàng bức em vào đường cùng, sẵn sàng tạo dựng hiện trường biến em thành cô gái lăng loàn với tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, gã chồng em lao vào đánh tôi. Thế nhưng cảm giác này không hề đau đớn bằng cảm giác em đang gào thét van xin họ tha cho mẹ em, tha cho em một con đường sống. Em khóc như điên dại, giống như con dã thú khản đặc, tuyệt vọng, khi ấy tôi đã ước có thể thay em chịu tất cả mọi nỗi đau này.

Sau buổi chiều ngày hôm ấy, toàn bộ hình ảnh tôi và em được phát tán trên mạng. Tôi bị đám người nhà họ Hồ lôi ra khỏi phủ, lúc này bệnh viện cũng nhận được thông tin liền mở họp báo. Tôi không thanh minh, cũng không giải thích, toàn bộ tinh thần suy sụp. Thế nhưng không phải suy sụp vì thanh danh bị vấy bẩn, mà suy sụp vì em bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Có điều tôi không hay biết, ngoài việc tạo cho em tội lăng loàn, họ còn muốn bức chết em.

Khi cuộc họp báo vừa kết thúc, tôi nhận được cuộc điện thoại của Yến. Yến là người yêu cũ của chồng em, trước kia cũng từng là bệnh nhân của tôi. Vì chuyện tôi và em bị phát tán đầy rẫy trên mạng nên cô ấy đã gọi cho tôi. Cô ấy nói với tôi em bị đám người nhà họ Hồ đem đi rồi, dường như em đang gặp nguy hiểm. Hoá ra Yến thực chất không hề đi miền Nam, cô ấy vẫn mang nỗi hận thù với Nhân và Hiền. Có điều cô ấy không có thế lực gì nhiều, thân cô, thế cô dựa vào bản thân là nhiều, cô ấy cũng không thể giúp gì nhiều cho em, chỉ biết gọi tôi với hi vọng rằng tôi sẽ kịp cứu em, hi vọng rằng sau này sau này tôi có thể cùng em thay cô ấy trả lại những gì mà nhà họ Hồ, Nhân, Hiền đã gây ra. Rất rất lâu sau này tôi mới biết, Yến cũng là người dùng sim rác gọi điện chỉ điểm cho mụ Xuân về con Hiền, cô ấy lờ mờ nhận ra âm mưu của đám người này, tuy không thể thay đổi được gì nhiều nhưng cũng có thể giúp tôi biết em đang gặp nguy hiểm cỡ nào.

Ngay sau khi nhận được tin của Yến, tôi vội vã gọi cho anh trai mình. Lần đầu tiên tôi gần như dẹp bỏ lòng tự trọng, dẹp bỏ sĩ diện, dẹp bỏ toàn bộ tự tôn của mình để cầu xin anh trai tôi hãy giúp đỡ tôi tìm em. Gang tấc sinh tử tôi mới nhận ra tôi yêu em nhiều thế nào. Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nếu em có mệnh gì... nếu em có mệnh hệ gì tôi thật sự không biết phải tiếp tục sống thế nào. Anh trai tôi thấy tôi như vậy đã cùng tôi đi tìm em. Tinh thần tôi vô cùng hoảng loạn, đến tận giây phút ấy tôi vẫn không thể tưởng tượng ra những việc làm độc ác, tàn nhẫn của đám người nhà họ Hồ. Mặc cho khi ấy làn sóng chỉ trích tôi và em đầy rẫy trên mạng, mặc cho danh tiếng và sự nghiệp của tôi đứng trên bờ vực bị huỷ hoại, mặc cho tất thảy mọi thứ tôi chỉ cần em sống, em nhất định phải sống nếu không tôi thật sự không biết tháng ngày sau này tôi phải tồn tại ra sao. Tôi trách mình đã không đủ dũng cảm, trách mình sao không nhận ra sự khốn nạn của đám người kia, trách mình sao không thể bảo vệ em? Tư cách đạo đức gì chứ? Tôi đã không còn bận tâm đến nữa rồi.

Tôi không nhớ tôi và anh trai đã vượt qua bao đại dương, không nhớ tôi và anh trai đã đi bao con đường. Cuối cùng khi tìm được em cũng là lúc em bị tai nạn ngay trên con đường phố đông đúc ở Trung Quốc. Khoảnh khắc thấy em nằm trên vũng máu, phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng sợ. Tôi lao về phía em, mặt em tái nhợt đến đáng sợ, khóe mắt còn đọng nước mắt, em đã khóc. Trong giây phút đó, tôi chợt thấy hoảng loạn hệt như lúc em gái tôi mất, tôi không thể tưởng tượng nổi em sẽ rời xa tôi, cho dù sự rời xa này về thể xác hay về tinh thần. Nếu em chết, nếu em không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, tôi cũng không cách nào tưởng tượng được mình phải làm sao để có thể sống một mình. Tôi rối loạn như đứa trẻ bị lạc mẹ, chỉ biết ôm khư khư thứ quý giá nhất trên đời, mà không biết phải làm gì. Ngay cả khi ấy tôi thậm chí quên hẳn đi mình là bác sĩ. Tơ tóc của em vương vấn trên tay tôi, tôi thậm chí luống cuống đếm mạch đập, vốn là động tác đã quá đỗi thành thạo, nhưng tôi cứ bị ngắt quãng hoài, mỗi lần đếm được đến mười mấy nhịp, tôi lại bấn loạn đếm sai, không nhớ nổi mình đã đếm đến bao nhiêu nữa, đành phải bắt đầu lại từ đầu cho đến khi bác sĩ trên xe cấp cứu anh trai tôi gọi đến đẩy tôi sang một bên rồi đưa em lên xe tôi mới gần như tỉnh táo đôi chút cùng anh trai đi vào viện.

Sự sống và cái chết chỉ trong tích tắc, chờ đợi là thứ vô cùng đáng sợ. Lúc này tôi mới mới càng lúc càng nhận ra em quan trọng với tôi thế nào. Giá như người nằm đó là tôi, tôi không cần điều gì cả chỉ cần em tỉnh lại kể cả đánh đổi sinh mạng này cũng chấp nhận.

Cũng may cuối cùng rất lâu sau em cũng tỉnh lại, chỉ có điều vụ tai nạn khá nặng, gương mặt em có chút biến dạng nên phải trải qua thêm vài cuộc phẫu thuật thẩm mỹ trên mặt, nhưng có một chuyện khiến em gần như suy sụp tinh thần đó là đôi chân em chưa thể đi lại bình thường. Tuy lúc mới tỉnh, em rất cố gắng luyện tập, em mang trong mình nỗi đau, sự hận thù về đám người khốn nạn kia nhưng một tuần, hai tuần, đến ba tuần rồi một tháng, hai tháng chân em vẫn chưa thể đứng vững. Mặc cho hằng ngày tôi và các bác sĩ trị liệu vật lý đều cố gắng luyện tập cho em nhưng vô ích. Có đôi lần em gần như bỏ cuộc, không muốn luyện tập, tự nhốt mình trong phòng. Thấy em như vậy tôi cũng vô cùng trầm uất, chỉ sợ rằng em buông bỏ bản thân mình, nên tôi đã phải dùng đủ mọi cách, từ nhẹ đến nặng để vực dậy tinh thần cho em. Thậm chí tôi còn từ bỏ tất cả sự nghiệp để chăm sóc em, đi điều tra giúp em về gia đình họ Hồ, về lão Thắng và Hiền.

Vốn là một bác sĩ, nay tôi thậm chí thực sự cùng vài người của anh Vương về Việt Nam điều tra mọi thông tin em cần. Hoá ra em còn một người chị song sinh thất lạc nữa, đó còn là đối tác làm ăn thân thiết của anh trai tôi. Theo nguồn tin từ anh trai tôi, trước khi mẹ em mất vài giờ, chú Đông và chị gái song sinh của em đang bên nước ngoài thì nhận được tin đã tìm được thông tin của mẹ con em. Chỉ có điều lúc này mẹ em bệnh rất nặng, chú Đông lúc này trong cuộc họp với đối tác liền vội vã chạy ra ngoài gọi điện về cho mẹ em theo số điện thoại được cung cấp. Khi nghe điện thoại của chú Đông, được báo Quỳnh còn sống, mẹ em đã khóc rất nhiều, khóc vì nỗi đau đăn vặt bà suốt bao nhiêu năm nay, khóc cả vì nỗi đau bà đang phải gánh chịu bà còn nói với chú Đông dường như bà linh cảm được em đang gặp nguy hiểm, dường như bà đã nhận ra bộ mặt thật của thằng con rể khốn kiếp, thậm chí bà còn biết hắn ta ngoại tình với con gái riêng của chồng bà, nhưng giờ bà chỉ nằm liệt giường không sao có thể giúp gì được, chính bà cũng là người nói với chú Đông những việc lão Thắng làm, bà cũng nhận ra bộ mặt thật của lão ta nên sẽ thay đổi lại di chúc để toàn bộ tài sản cho Quỳnh. Có điều khi ấy chú Đông vẫn kịp đủ tỉnh táo nói với bà hiện giờ nếu em gặp nguy hiểm thì không nên để lộ thân phận thật của Quỳnh và chú Đông, nếu không rất có thể Quỳnh sẽ vào tầm ngắm của đám người khốn kiếp kia. Thế nên mẹ em đã để lại biệt thự cho bà Lan như lời chú Đông nói, giấu toàn bộ thân phận của người chị song sinh thất lạc của em. Chỉ tiếc một điều chú Đông và Quỳnh về muộn, không kịp cứu vãn tình thế mà đám người nhà họ Hồ gây ra cho em và mẹ. Tôi đem toàn bộ thông tin này đưa cho em, còn nói với em biệt thự một đời mẹ em gây dựng không rơi vào tay đám người kia, thế nên em phải mạnh mẽ lên, cứng rắn lên, phải cố gắng trở về cùng người chị song sinh lấy lại những thứ thuộc về gia đình em.

Những ngày sau đó em bắt đầu vực dậy tinh thần, tôi đưa em đến một trung tâm trị liệu có tiếng cùng em kiên nhẫn mỗi ngày. Em cũng dần dần tự đứng lên bằng đôi chân mình, cố gắng luyện tập chăm chỉ và sau hơn bốn tháng dưới sự nỗ lực của em em đã đi lại bình thường. Ngày thấy em đi lại được tôi đã mừng biết bao nhiêu, với tôi không quan trọng hận thù ra sao, không quan trọng em sẽ làm gì, em sống vì điều gì, chỉ cần em tự tin sống tiếp là tôi hạnh phúc rồi.

Những ngày sau khi về Việt Nam, em chuyên tâm vào việc trả thù, đối với tôi em tuy có chút mở lòng nhưng yêu đương gần như em không muốn, đối diện với sự dửng dưng ấy của em tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi rất muốn gần em, nhưng sự lạnh nhạt của em lại khiến sợ rằng em sẽ phũ phàng gạt nó qua một bên. Tôi dần bỗng thấy hoang mang, rốt cuộc tôi phải đối với em thế nào? Đối với em thế nào để em có thể cho tôi một cơ hội? Có điều dường như dưới sự bảo vệ của tôi, dù cho tôi đã cố gắng gần em thêm một chút, cố gắng dẹp bỏ tất cả tôi của mình em vẫn đối với tôi vô cùng lạnh nhạt, thậm chí dườnh như em hoàn toàn mất niềm tin vào tình yêu, có lúc tôi còn thấy em đề phòng mình. Tôi biết chuyện quá khứ như vết dao đâm vào tim em nhiều nhát nhưng ít ra tôi vẫn mong em hãy nhìn tôi một lần, bởi tôi thực rất yêu em. Có lẽ trên đời này khổ đau nhất là yêu đơn phương, tôi yêu em suốt từng năm tháng khi em còn là vợ của một người khác. Thứ tình yêu đau đớn câm lặng này khiến tôi thật sự thấy mình không có lối thoát. Tôi không biết mình phải làm thế nào, phải chờ đợi em bao lâu. Có đôi lúc đối mặt với sự lạnh nhạt của em, tôi bỗng thấy chán nản và thất vọng khôn tả không phải chán nản vì em mà chán nản vì bản thân tôi, bởi khi nhìn thấy em như vậy cảm giác duy nhất của tôi lại là xót xa và đau lòng.

Dẫu vậy tôi vẫn không thể oán trách em, tôi thật sự không thể oán trách em, chỉ có thể cố gắng kiễn trì, nhẫn nại hi vọng rằng dần dần em sẽ tiếp nhận tôi. Thậm chí tôi còn dẹp bỏ sự sĩ diện, dẹp bỏ cái tôi của mình để được gần em hơn. Thế nhưng bất chấp sự nỗ lực của tôi em vẫn luôn giữ khoảng cách, còn nói với tôi rằng em không yêu tôi, xin tôi đừng tìm em nữa, xin rôi hãy tránh xa em.

Khi nghe câu trả lời ấy, không phải là thất vọng mà tôi thật sự tuyệt vọng. Tia hi vọng mong manh bị em dập tắt hoàn toàn. Tôi thấy mình giống như kẻ chết đuối tưởng vớ được phao không ngờ lại bị dìm thê thảm, không ngờ bao nhiêu lần em vẫn phũ phàng triệt để thổi bay cả tàn tro cuối cùng, trái tim tôi lại như có ai xát muối, muốn gào lên với em rằng vì sao không thể cho tôi cơ hội, vì sao luôn né tránh tôi, vì sao chưa từng nhìn nhận tôi chỉ một lần. Nhưng rồi tôi không sao nói ra nổi. Tôi thật sự không muốn làm tổn thương em, không muốn em khó xử, vậy nên tôi chỉ có thể lặng lẽ giấu đi những nỗi buồn ấy, vẫn cố chấp hi vọng rằng có ngày nào đó em sẽ nhận ra tôi. Tôi không muốn em sống mãi trong những khổ đau, em xứng đáng được hạnh phúc, không phải sống trong quá khứ tổn thương kia, tôi sẽ chờ em... chờ đợi bao lâu cũng sẽ chờ.

Những công thức trong tình yêu của những người khác áp dụng với tôi đều chẳng có tác dụng gì. Có một dạo khi em phũ phàng với tôi, năm lần bảy lượt xua đuổi tôi tôi đã có lúc tưởng mình mất kiên nhẫn, thời gian sau đó tôi cố dặn mình quên em đi. Đã có lúc tôi suy sụp muốn buông bỏ nhưng không tài nào buông nổi. Tuy giận em là vậy nhưng tôi vẫn dõi theo em, có lẽ càng giận lại càng yêu đến dại khờ. Có những đêm nhớ em quá tôi đã đến khách sạn tìm em. Tôi cứ đứng đó, lặng lẽ nhớ lại những sóng gió mà tôi và em trải qua, dường như chỉ mình tôi nhớ em, dường như em thật sự không cần tôi. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, có lẽ em thật sự không cần tôi như lời em, vậy mà tôi vẫn như đứa trẻ ôm khư khư lấy kỉ niệm do chính tôi tự ảo tưởng nhất nhất không buông.

Cũng may cuối cùng cũng có ngày mở lòng với tôi.

Tôi còn nhớ ngày hôm ấy suốt một đêm vì nhớ em tôi đã bay từ trong Nam ra khách sạn chỉ để nhìn thấy em. Mặc cho vài ngày trước em vừa từ chối tôi thêm lần nữa nhưng tôi vẫn không sao ngăn được nỗi nhớ nhung em. Buổi sáng khi tôi vốn định rời đi ra sân bay thì nghe được tin Hiền được bảo lãnh ra ngoài. Vừa nghe đến đây tôi hiểu em đang gặp nguy hiểm vội vã phóng về khách sạn em đang ở. Trong một giây lát tôi thấy em đứng ở quán cafe đối diện, còn Hiền, cô ta cũng đang cầm mũi dao sắc nhọn từ xa đi tới. Lúc này tôi đã không thể nghĩ được gì khác chỉ nghĩ rằng nếu em có mệnh gì tôi sẽ không thể sống nổi, trải qua một lần sinh tử tôi không thể mất em lần nữa. Vậy nên nếu có thể tôi thà thay em chết đi, tôi đã không cần gì kể cả tính mạng. Tôi không nhớ Hiền đã đâm tôi bao nhiêu nhát dao. Trong gang tấc nguy hiểm, tôi chọn thay em đỡ lấy mũi dao ấy thay vì giằng co với Hiền, bởi tôi biết giằng co thì tỉ lệ là 50:50, nhưng hứng trọn thay em, em sẽ an toàn. Dù khi ấy đau đớn muốn gục ngã, nhưng tôi sợ nếu tôi gục ngã em sẽ gặp nguy hiểm, mãi đến khi nhân viên trong quán ra túm lấy Hiền tôi mới dám buông em tay cô đổ gục xuống nền đất!

Suốt khoảng thời gian tôi hôn mê những tưởng tôi đã chẳng còn sống được. Tôi nằm trên giường bệnh không còn ý thức. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em, tôi sợ rằng nếu tôi chết đi... em sẽ sống thế nào. Tôi sợ rằng không ai bảo vệ em, tôi sợ rằng lần em sẽ cô đơn. Vô số lần tôi muốn mở mắt ra muốn được ôm em nhưng lại chỉ thấy bất lực và vô vọng. Màn đêm đen bao trùm lấy tôi, tôi không sợ chết, nhưng lại nhắc mình không thể chết. Tôi đã tự nhắc mình trong tiềm thức phải sống, vì em, và vì cả chính bản thân tôi.

Khi tỉnh lại tôi thấy em đang túm lấy tôi khóc nấc lên. Trong giây phút ấy tôi cũng như vỡ oà vì hạnh phúc. Cuối cùng sau những tháng ngày tối tăm ấy tôi và em đã xích lại gần nhau. Tôi nhận ra hình như em đã dần yêu tôi, hình như em đã thích tôi, hình như em đã cần tôi rồi. Thứ tình cảm tưởng như mong manh ấy lớn dần từng ngày, cuối cùng thành một sợi dây bền chặt. Khoảng thời gian ấy hạnh phúc vô bờ bến, được ở cạnh em, được em chăm sóc khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Chỉ có điều khi ở cạnh tôi em vẫn mang sự tự ti về quá khứ, tự ti rằng em không thể sinh con cho tôi. Thực lòng mà nói, đôi khi tôi cũng cảm thấy hơi tự ái, rõ ràng tôi thăm khám cho em rất nhiều lần, các chỉ số sinh sản của tôi và em hoàn toàn bình thường. Việc chưa có thai là do tâm lý em bị áp lực, mà tâm lý ảnh hưởng rất nhiều đến việc sinh con. Nhưng để trấn an em tôi phải vô cùng dịu dàng, chỉ sợ lời tôi nói khiến em tổn thương.

Tôi cũng rất muốn có con với em, bởi tôi biết con sẽ là sợi dây gắn kết tôi và em chặt hơn. Tôi muốn có con với em, bởi tôi muốn có một gia đình trọn vẹn cùng em. Có lẽ bởi yêu đơn phương em quá lâu, tôi sợ rằng tình yêu mong manh, sợ em rời bỏ tôi. Có một đứa bé em chắc chắn sẽ không thể rời xa tôi nữa. Cũng may cuối cùng tôi và em cũng có con, còn là thai đôi. Ngày chính tay tôi siêu âm cho em tôi đã vỡ oà trong hạnh phúc. Hạnh phúc bởi tôi biết từ giây phút này em cũng sẽ trọn vẹn, một lòng, một dạ ở cạnh tôi.

Ngày em sinh con cả gia đình tôi đều đưa em vào viện. Mẹ tôi ở cạnh nắm chặt tay em mà động viên. Em dù đau đến mức tái xanh mặt mũi cũng không kêu than lấy một câu. Lúc ấy tôi chỉ muốn mình chịu thay em những đớn đau kia. Gương mặt em ướt đẫm mồ hôi, mái tóc vài sợi buông xuống. Tôi có thể cảm nhận cơn đau đớn mạnh mẽ cỡ nào. Em càng cố chịu đựng tôi càng thấy đau lòng và bất lực. Mặc dù thân là bác sĩ khoa, trước kia khi thấy các chị em phụ nữ đi sinh con tôi cho rằng đó là điều hạnh phúc, vậy mà khi vợ mình sinh con tôi lại đau lòng, thương đến quặn thắt ruột gan. Nhất là em mang thai đôi, quá trình sinh nở vất vả vô cùng, nhìn thấy hai cục cưng ra đời mà tôi đã rơm rớm nước mắt còn em thì khóc nấc lên vì hạnh phúc, ôm trọn hai đứa con vào lòng nói lời cảm ơn tôi. Nhưng em đâu biết tôi phải cảm ơn em mới đúng, cảm ơn và xin lỗi em, xin lỗi vì tôi đến muộn một bước, xin lỗu em vì lẽ ra phải đến sớm hơn, không để em phải chịu bao đắng cay khổ sở.

Tôi biết bản thân không phải là nam chính trong những truyện ngôn tình, tôi không thể nói với em những điều lãng mạn hay cho em một cuộc sống màu hồng. Tôi chỉ biết yêu em, yêu đến dại khờ, tôi chỉ biết cần em, chỉ biết bên em tôi mới được là chính là tôi. Dù là tình yêu đơn phương khổ sở tôi cũng chưa bao giờ hối hận, bởi cuối cùng tôi vẫn được hạnh phúc bên em. Tình yêu của tôi đến cuối cùng cũng rung động được em. Tôi nhận thấy em đã thay đổi thật sự, đã hạ thấp cái tôi của mình để ở cạnh tôi, đã chịu buông bỏ chấp niệm để một lòng một dạ với tôi. Những cố gắng của em tôi đều nhìn thấy, từ việc em tìm hiểu những điều tôi thích, những thứ tôi hay làm đến ngay cả việc em chủ động bỏ đi sự ngại ngần vốn có yêu tôi... đó mới là điều tôi thấy em thay đổi nhiều nhất.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT