Lọc Truyện

Chị Em Song Sinh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cách đây hơn hai mươi sáu năm về trước bà Quyết sinh hạ hai cô con gái song sinh. Cô gái lớn bà dự định đặt là Nghiêm Ngọc Quỳnh, cô gái thứ hai bà đặt là Nghiêm Ngọc Diệp. Thế nhưng cả hai cô con gái còn chưa kịp làm giấy khai sinh thì biến cố ập đến. Cả xưởng gạo nơi bà Quyết và chồng làm bị một đám người truy sát trong đêm. Vì quá bất ngờ, vợ chồng bà Quyết chẳng đem theo được bất cứ thứ gì, bà Quyết bế con gái nhỏ, ông Tâm bế con gái lớn cùng mấy người anh em trong xưởng gạo chạy vào cánh rừng trong đêm. Thế nhưng không biết bằng cách nào trong đêm tối tăm ấy bà Quyết và con gái nhỏ đã lạc ông Tâm và con gái lớn. Chạy ròng rã suốt một ngày đêm bà Quyết đã ra khỏi tỉnh, cứ ngỡ rằng đã thoát khỏi đám người kia bà quay lại tìm chồng mới nghe tin chồng bà và con gái lớn đã chết. Đám người truy sát đuổi cùng giết tận, ngoài chồng bà còn có cả hai người anh em trong xưởng gạo cũng mất mạng. Bà Quyết nghe xong ngã gục, khi tỉnh dậy thấy mình đang trên một con thuyền, con gái nhỏ được một người chị em trong xưởng gạo bế. Người phụ nữ kia chính là vợ của một người mất mạng cùng ông Tâm. Nghe đâu thi thể ông Tâm không còn nguyên vẹn, cô gái lớn còn bị thú rừng tha đi chỉ để lại chiếc áo nhuốm máu. Đến sau này khi công an bắt được đám sát thủ bà Quyết vẫn chưa tìm được thi thể cô con gái lớn, chỉ nhặt mấy phần thi thể không nguyên vẹn của ông Tâm để thờ.

Tuy rằng đám sát thủ kia bị bắt, nhưng vì nỗi ám ảnh kinh hoàng cùng nỗi tang thương không sao nguôi ngoai, bà Quyết và hai người chị em trong xưởng gạo đã đi nơi khác sinh sống, làm ăn. Suốt khoảng thời gian ấy, đêm nào bà cũng khóc, khóc vì thương người chồng hiền lành, yêu vợ thương con, khóc vì thương con gái lớn chẳng được bú dòng sữa mẹ thêm lần nào, khóc vì thương cho cả chính bản thân mình và cô con gái nhỏ. Nếu năm tháng ấy không nhờ sự động viên của hai người chị em có lẽ bà Quyết đã không vực dậy nổi. Thế nhưng cái chết của chồng và con gái lớn vô cùng ám ảnh, ám ảnh đến mức không bao giờ bà dám nhắc lại chuyện kinh hoàng ấy với bất cứ ai.

Bà Quyết là người có đầu óc làm ăn, sau khi quyết tâm đứng dậy sau nỗi bi thương, bà lao đầu vào sản xuất lúa gạo ở vùng mới, trong hai năm đầu bà đã mở được xưởng gạo nho nhỏ. Bà là người tốt bụng, lương thiện, nên khi ăn nên, làm ra bà đã quyên góp rất nhiều gạo, tiền bạc cho những hộ gia đình khó khăn, còn tạo công ăn việc làm cho họ. Chính vì sự lương thiện, tốt bụng ấy xưởng gạo của bà ngày càng có tiếng, hai năm sau đã mở rộng khắp tỉnh, và đến khi con gái bà bốn tuổi bà đã mở một công ty nhỏ đặt tên là công ty Quyết Tâm.

Cũng chính trong năm ấy bà gặp người đàn ông tên Thắng. Ông ta là kế toán mới trong công ty của bà, gà trống nuôi con cũng gần hai năm nay rồi. Có lẽ một người đàn bà mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn có những khoảng yếu đuối, gặp một người đàn ông cùng hoàn cảnh như mình bà vô cùng thương cảm. Trong một buổi tiệc công ty, ông ta có đưa con gái đến, cô con gái mới chỉ hai tuổi nhưng vô cùng hoạt bát, nhanh nhẹn, vừa gặp con gái nhỏ của bà đã nép vào trong ông Thắng ngước lên nói:

- Chị... chị... con muốn chị.

Sự ngây ngô, đáng yêu của cô bé ấy khiến bà Quyết động lòng, nhìn cách ông Thắng chăm sóc con gái bà đã nghĩ đây quả thực là người đàn ông tốt. Bà lại nhớ đến chồng bà, nhớ đến cô con gái lớn bạc mệnh mà thương xót. Cô con gái nhỏ của bà Quyết cũng rất thích con gái ông Thắng và ông Thắng. Từ nhỏ cô bé đã thiếu vắng tình thương của cha, cô bé khao khát có một người cha che chở giống như các bạn.

Chính vì những ấn tượng tốt đẹp và suy nghĩ sâu thẳm của một người đàn bà khao khát có mái ấm đầy đủ cho con, sau năm năm thờ chồng bà Quyết và ông Thắng đã đến với nhau. Thế nhưng bà Quyết ngờ đâu tất cả chỉ là bắt đầu cho một sự lừa đảo trắng trợn kéo dài hai mươi năm.

Ngay từ đầu tiếp cận bà, ông Thắng đã lên kế hoạch từ rất lâu. Từ khi cô con gái của ông ta mới chỉ vài tháng tuổi. Vợ ông ta băng huyết chết, nhưng ông ta cũng chẳng xót thương được bao lâu đã ngay lập tức muốn nương nhờ bà Quyết. Nhưng ông ta là con cáo già, không đời nào vợ mới chết đã ngay lập tức tiếp cận, khi con gái hai tuổi mới xin vào công ty, khi con gái ba tuổi, sau ba năm thờ vợ ông ta mới tỏ ra cô đơn, muốn tìm cho con gái một người mẹ. Kế hoạch vô cùng hoàn hảo và tỉ mỉ, càng tỉ mỉ hoàn hảo hơn khi con gái bà Quyết bị tai nạn giao thông. Lợi dụng cô bé mất trí nhớ, ông ta để cô bé nghĩ rằng cô bé và con gái ông ta là chị em ruột, như vậy sau này cũng dễ bề thao túng.

Bà Quyết đâu hay, bao nhiêu năm ông ta nín nhịn vì đại cục nhưng đã rất nhiều lần bóc bánh trả tiền. Có điều ông ta hành sự cẩn trọng, chưa một lần bà Quyết nghi ngờ. Bà cũng nào ngờ bà sống với hai con quỷ đôi lốt người, bệnh tình của bà vốn dĩ không quá nghiêm trọng, nhưng mỗi ngày uống sai thuốc, ăn sai thức ăn mà mới thành ra tệ như vậy. Ông ta bề ngoài tỏ ra săn sóc, yêu thương nhưng thực ra lại ngấm ngầm hại bà từng chút một. Đến khi bà hoàn toàn tin tưởng, giao lại công ty cho ông ta ông ta đã mong bà chết quách cho nhanh bởi ông ta đã nuôi bồ nhí bên ngoài. Thế nhưng bà Quyết tuy yêu, tuy tin nhưng bà suy cho cùng vẫn là một người có chút lý trí, công ty bà vẫn để 35% cho con gái ruột, biệt thự đáng giá mười mấy tỷ cũng để lại cho cô. Bà biết con gái mình lương thiện, khác xa với cô con gái riêng của ông Thắng. Tuy hồi nhỏ bà rất quý con gái riêng, nhưng lớn dần bà tựa hồ nhận ra cô con gái ấy không ngây ngô, thánh thiện như vẻ ngoài. Có điều bà cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn để con gái ruột có một khoản tích luỹ, sau này nếu có vấn đề gì cũng có mà phòng bị.

Nào ngờ đâu, mẹ con bà lương thiện như vậy, đối đãi với cha con ông Thắng như ruột thịt trong nhà mà chúng lại nhẫn tâm dồn cả hai mẹ con bà vào đường chết. Bà Quyết tuy bệnh, nhưng đã lờ mờ nhận ra rằng trong những cốc nước cam ông Thắng pha mỗi ngày có thuốc an thần. Chỉ đáng tiếc bà nhận ra quá muộn, khi con gái bà đã bị người ta hại thê thảm, khi đứa cháu chưa chào đời của bà đã bị giết một cách tàn độc.

Bà ức đến mức đột quỵ không phải bởi con gái ngoại tình. Bà biết Diệp không ngoại tình, bà ức vì năm tháng cuộc đời bà đã tin nhầm người, bà ức vì con gái bà chịu khổ sở, chôn vùi thanh xuân trong địa ngục mà bà vẫn nghĩ đó là hạnh phúc, bà ức vì đã nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà để hại con gái bà ra nông nỗi ấy. Khốn kiếp thay ông trời chẳng có báo ứng, một đời tích đức như bà lại chết thê thảm như vậy, chết còn chẳng kịp nhắm mắt. Thế nhưng đám người kia có lẽ không hề biết trước khi bà Quyết mất một ngày bà đã nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại thông báo với bà một tin động trời mà cả đời này, cả hai mươi sáu năm nay bà chưa từng nghĩ đến. Cuộc đời bà có rất nhiều sai lầm, nhưng cuối đời bà vẫn kịp nhận ra, điều sáng suốt nhất trong đời là chưa bao giờ kể cho ông Thắng nghe về việc Diệp có một người chị song sinh bị truy sát chết. Bà chỉ nói rằng chồng và con gái lớn đã không còn, tuyệt nhiên chưa bao giờ kể ra chuyện ấy, thậm chí với Diệp bà cũng chưa một lần nói rõ, chỉ nói với mợ chị gái và cha ruột mợ đã chết rất lâu rồi. Sau khi nghe cuộc điện thoại ấy bà vốn định gọi cho Diệp nhưng không gọi được chỉ vội vã gọi luật sư đến, sửa lại một chút của di chúc, ký tên đóng dấu bởi bà biết có lẽ bà không còn sống được nữa. Bà không đợi được, không đợi được gặp lại... con gái mình.

***

Trong biệt phủ nhà ông Hoàng đêm nay sáng rực. Bà thông gia vừa chết còn chưa kịp đưa tang nay đứa con dâu lại bỏ nhà theo trai. Bà Hà khóc hết nước mắt, mặc cho anh chị em họ hàng xa đến an ủi bà vẫn không sao nguôi được. Xung quanh cô, dì, chú, bác ai cũng nói mợ hai nhà họ Hồ quả thực là con điếm lăng loàn. Được làm con dâu bà Hà là phúc phận của cô ta, vậy mà cô ta chẳng chút kiêng dè, dẫn trai về nhà còn bỏ mặc người mẹ ruột lạnh ngắt trong cỗ quan tài mà hẹn trai bỏ trốn.

Vậy mà cậu Nhân, chồng cô ta vẫn ở bên nhà bà Quyết suốt từ khi nghe tin bà mất. Nghĩa tử là nghĩa tận, cậu lo toan toàn bộ việc cúng viếng, còn chạy đôn chạy đáo tìm chỗ hoả táng cho bà. Hiếm có chàng rể nào tuyệt vời hơn thế.

Một gia đình tử tế như vậy sao lại có thể rước cô con dâu lăng loàn kia về. Lại nghe đâu cô con dâu ấy thực chất đã cặp kè với bác sĩ Luân cả năm nay rồi. Chao ôi! Anh bác sĩ kia cũng đẹp mặt thật, mang tiếng là phó khoa mà lại cặp kè với người chồng. Chiều nay tin tức lộ ra, anh ta đã biến mất, bốc hơi như chưa từng xuất hiện. Thế nên dân tình càng chắc chắn cô con dâu kia đã bỏ trốn cùng nhân tình.

Linh ngồi trong giường, nghe tiếng bé Min thở đều đều, mợ nhìn con bé không sao chịu nổi. Nghe tin dữ, mợ liền bay về, thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Năm năm làm dâu trong biệt phủ này, từ lâu mợ đã nhận ra đám người ở đây ngoài trừ giàu có thì chẳng tốt đẹp gì. Chỉ là mợ không ngờ lại quá nhiều chuyện kinh tởm xảy đến với Diệp như vậy. Mợ không rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng qua lời kể của con Tú đã lờ mờ đoán được. Mợ sống kín tiếng nhưng không phải loại ngu ngốc gì, nếu như năm ấy cậu Tuấn không mất, biết đâu người bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mà mợ chứ không phải Diệp.

Linh không nhớ mợ đã gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại từ tối qua đến giờ. Trong lòng mợ như lửa đốt, người duy nhất mợ có thể tin tưởng trong biệt phủ này liệu có về kịp không? Liệu có thể cứu em dâu mợ qua ải chết này không?

Lúc đi lên vườn hoa, Linh nghe tiếng bà Hà và đám người trên ấy chửi bới nhau. Mợ nghe loáng thoáng di chúc của bà Quyết để lại bị thay đổi trong phút chốc. Như ban đầu bản di chúc ấy sẽ để lại biệt thự cùng mảnh đất phía sau cho Diệp. Tất nhiên như vậy nếu Diệp chết đương nhiên quyền thừa kế đương nhiên sẽ thuộc về cha con con Hiền hoặc Nhân. Có điều phần sau của di chúc bà Quyết đã sửa lại, nếu như Diệp có mệnh hệ gì xảy ra, toàn bộ tài sản bà để lại cho một người có tên là Đặng Thu Lan. Đặng Thu Lan là con chết tiệt nào? Bà Hà gầm lên, con Bích thì điên cuồng hỏi rốt cuộc vì sao bà Quyết lại thay đổi?

Không riêng bà Hà, con Bích, mà bên trong biệt thự con Hiền, ông Thắng và cả Nhân cũng đang không giữ nổi bình tĩnh. Con mụ già khốn kiếp, vì sao lại thay đổi trong phút chốc, vì sao đến ngay cả cái tên con Hiền, ông Thắng bà ta cũng không cho vào. Trước khi chết rốt cuộc bà ta đã đánh hơi được gì, trước khi chết là ai gọi cho bà ta? Con Hiền tìm điện thoại, thế nhưng rất tiếc điện thoại của bà Quyết cũng đã không cánh mà bay từ bao giờ. Đặng Thu Lan? Cái tên xa lạ vô cùng, ngay cả người sống cùng bà Quyết hai mươi mấy năm là ông Thắng cũng không hề biết đó là ai? Quan hệ thế nào với bà Quyết?

Con Hiền rất muốn gào thét, chửi bới vào người đã nuôi nó hai mươi mấy năm, dù cho bà đã chết, xác đã lạnh nhưng nó vẫn căm hận. Nó căm hận bà Quyết vì đến lúc chết vẫn không thật sự coi nó là con ruột. Bà ta cho nó ăn sung mặc sướng thì đã sao? Bà ta để ông Thắng nắm quyền công ty thì đã sao? Bà ta không để nó thiếu thốn gì, chưa từng mắng chửi thì đã sao? Bà ta đầu tư cho nó học trường tốt nhất, mặc những bộ đồ đẹp nhất thì đã sao? Rốt cuộc đến tận cuối đời bà ta vẫn dành những thứ bà ta cho con gái ruột, thậm chí là một người xa lạ khác nữa mà không phải nó. Bà chết cũng đáng thôi! Nó rủa thầm.

Thế nhưng so với bà Quyết, con Hiền còn mong Diệp chết gấp trăm ngàn lần. Từ nhỏ nó đã không hề yêu thích người chị bất đắc dĩ này. Hà cớ gì Diệp lại xinh đẹp hơn nó, giỏi giang hơn nó? Từ lúc nó còn nhỏ mọi sự chú ý đều dồn lên Diệp, hai chị em nó đi đến đâu người ta cũng chỉ ấn tượng với Diệp, nếu năm ấy không phải vì vụ tai nạn giao thông thì chắc chắn Diệp còn giỏi và xuất sắc hơn giờ rất nhiều. Cũng may năm ấy chị ta bị tai nạn, nó cười nhạt. Con Hiền luôn tự hỏi vì sao Diệp có tất cả, vẻ ngoài xinh đẹp, người mẹ yêu chiều, đến khi lớn lên lại nhanh chóng hút mắt được Nhân? Người đàn ông mà nó đã để mắt từ năm mười tám tuổi? Nó mong Diệp chết đi phần vì tài sản, phần bởi nỗi căm hận Diệp đã cướp đi Nhân, bởi nó tin rằng chỉ cần Diệp chết, tất cả mọi sự chú ý sẽ dành cho nó. Diệp nhất định phải chết, chị ta phải chết, dù bằng cách nào nó cũng phải khiến Diệp không thể đầu thai.

Tuy là bà Quyết đã chẳng để biệt thự và đất đai cho con Hiền. Thế nhưng nó tin rằng đến bà, đến Diệp nó còn có thể loại bỏ được thì một Đặng Thu Lan có là gì? Loại bỏ mà chẳng tốn chút sức lực nào, chỉ cần bày mưu tính kế cho kẻ khác tự làm, nó dương dương tự đắc cho rằng mình là kẻ thông minh. Đặng Thu Lan? Trước tiên nó cần tìm ra người đàn bà này, mọi tung tích của bà ta, nó có cách để bức người đàn bà này hoặc là giao lại quyền sở hữu cho nó, hoặc là chết!

***

Khi Diệp tỉnh lại trời cũng đã tờ mờ sáng. Mợ nhìn xung quanh mới biết mình đang trong khoang tàu lênh đênh trên biển. Rốt cuộc vẫn không phải là mơ. Sự thật tuy tàn khốc nhưng đã mở mắt phải chấp nhận. Bên ngoài gió thổi hơi rít lên, hai tay Diệp chưa cởi trói nhưng chân đã được cởi. Diệp đứng dậy, định đi ra ngoài nhưng từ bên ngoài một gã đàn ông to béo xăm trổ đã chặn cửa rồi nói:

- Ở yên đó! Định đi đâu?

Diệp nhìn hắn, giả bộ nói mình đau bụng, thế nhưng đây đâu phải phim. Hắn cười hà hà đáp:

- Cô gái, chết đến nơi rồi còn làm bộ làm tịch với chúng tôi làm gì. Ngồi im đấy.

Nói đến đây hắn cũng đẩy mạnh Diệp xuống. Đầu Diệp va vào khoang thuyền đau buốt. Qua khe hẹp của thuyền mợ cũng nhìn thấy rất nhiều người đứng bên ngoài, trên tay là hành lý vượt biên. Con thuyền đã lênh đênh sông biển, Diệp biết khi càng đi xa cơ hội sống sót của mình càng ít. Dù cho mợ muốn sống, thì đám người này cũng sẽ không để mợ được sống. Gã đàn ông to béo nhìn mợ, ánh sáng không đủ, nhưng bỗng dưng hắn thấy Diệp hình như rất xinh đẹp. Trong giây lát hắn bỗng lôi Diệp ra ngoài, chút sắc trời hửng sáng chiếu rõ lên gương mặt và thân hình mợ. Tuy gương mặt nhem nhuốc nhưng đường nét chẳng thua kém một mỹ nhân nào, làn da sau vẻ nhem nhuốc kia còn rất trắng, vóc dáng cũng thật hoàn hảo. Đột nhiên hắn nghĩ đến việc bán Diệp vào nhà chứa kiểu gì cũng được một khoản tiền. Với loại người như hắn, có tiền là được.

Một tay hắn rít thuốc, một tay khẽ đưa lên thái dương. Hắn được thuê để cùng Diệp đi theo con tàu vượt biên. Nghe đâu sắp có bão, thế nhưng đám người trên tàu vẫn chẳng nao núng, vẫn chấp nhận ngồi lên con tàu này bởi không phải lúc nào cũng có cơ hội để đổi đời. Bão thì trú bão, mưa thì trú mưa, nắng thì tiếp tục đi. Có lẽ hoàn cảnh nghèo khổ, túng quẫn đã khiến họ liều mạng như vậy, bất chấp nguy hiểm mà đi. Gã đàn ông to béo vốn định chốc nữa thôi sẽ ném Diệp xuống biển rồi khi lên đến bến cảng ở Trung Quốc hắn sẽ ở lại vài ngày. Hắn không có ý định đi theo đoàn tàu này, tạo dựng hiện trường giả quá dễ dàng với hắn. Hằng năm có biết bao nhiêu người vượt biên chết, người chết đói, kẻ chết khát, có người chết vì rơi xuống biển, nhất là khi hắn đã nghe tin bão sắp đến hắn cũng đoán được kiểu gì cũng có chết chóc, tang thương trong đoàn tàu này. Thế nhưng lúc này hắn đã thôi ý nghĩ đó, sau một hồi say mê ngắm Diệp hắn nghĩ lại. Giấy tờ của Diệp hắn để trên tàu, hắn đã có kế hoạch khác.

Trời mỗi lúc một sáng tỏ, hắn cũng mỗi lúc nhìn rõ hơn vẻ đẹp của bông hoa trước mặt. Mặc dù bông hoa bị gió sương tạt cho dập nát, nhưng chỉ cần nâng niu sẽ đẹp biết bao nhiêu.

Diệp cơ hồ nhận ra ánh mắt của gã đàn ông trước mặt có chút khang khác. Sau khi đi ròng rã suốt một ngày một đêm con tàu cũng cập ở một bến cảng Trung Quốc. Chủ tàu cho dừng lại để lên mua thêm ít lương thực, gã đàn ông to béo kia cũng kéo Diệp đi lên. Hắn ta dường như rất thông thạo nơi này chọn một đường đi vắng vẻ khi đưa Diệp đến một nhà trọ tồi tàn. Hắn đi bên cạnh mợ từng bước từng bước một, thế nên Diệp hoàn toàn không có khả năng chạy trốn. Khi lên đến phòng, gã đàn ông vẫn tiếp tục đưa đôi mắt hau háu nhìn Diệp. Mùi xăng dầu, khói thuốc bám lên người mợ. Trước khi bán vào nhà chứa, hắn muốn có người đàn bà này trước. Mà muốn có người đàn bà này, hắn muốn mợ tắm rửa thật sạch sẽ trước, muốn nếm mùi vị sạch sẽ, thuần khiết của mợ. Diệp bị đẩy vào nhà tắm, hắn đứng bên ngoài, cất thứ giọng khàn đục:

- Tôi cho cô mười lăm phút để tắm rửa.

Diệp nghe đến đây, khẽ ấn nút chốt cửa, mợ hiểu hắn đang muốn gì. Trong nhà tắm chẳng có lối thoát, tất cả bị bịt kín, Diệp tuyệt vọng muốn bật khóc. Bên ngoài gã đàn ông gọi cho ai đó, mợ nghe được đại loại hắn muốn bán mợ. Cứ ngỡ là thoát chết, hoá ra chỉ là đày đoạ từ địa ngục này sang địa ngục khác. Mợ túm tóc suýt nữa đã gào lên, mợ hận đến thấu xương tuỷ, mợ muốn giết chết tất cả đám người khốn nạn kia. Nhưng giờ mợ có năng lực để giết họ không hay chỉ bất lực ở đây. Mợ nhìn vào gương, đột nhiên không nghĩ ngợi gì xả nước thật to rồi tháo tấm gương nhỏ, mợ gõ xuống nền đất, đến khi chỉ còn một mảnh thuỷ tinh dài như một đoạn dao mợ cũng từ từ mở cửa. Vừa thấy mợ, gã đàn ông kia đã định lao vào, thế nhưng ngay lập tức Diệp đã dùng mảnh thuỷ tinh kia đâm thẳng vào hạ bộ hắn, một chút máu túa ra, hắn bất ngờ ôm lấy khuỵ xuống. Diệp không nghĩ ngợi gì mở cửa lao thẳng ra ngoài, tiếng gã đàn ông hét lớn, thế nhưng mợ chẳng còn nghe được chỉ biết phải trốn khỏi nơi này.

Có điều Diệp không chạy được bao xa, ở một nơi không quen thuộc, mợ mới chạy một đoạn ngay được tiếng bước chân. Chưa kịp định hình Diệp đã bị một lực đập thẳng vào gáy ngã vật ra đất.

Khi Diệp tỉnh lại vẫn thấy mình nằm trong căn nhà trọ tồi tàn ban nãy. Hoá ra gã đàn ông ban nãy đã gọi thêm vài người bạn đến phòng trọ, lúc hắn bị mợ đâm đám bạn của hắn cũng đến, rất nhanh chóng đã bắt được Diệp.

Diệp nhìn mình đang nằm trên giường, gã đàn ông thấy Diệp tỉnh, vung tay tát cho Diệp một cái. Diệp không kịp phản ứng, hắn đã sốc mợ dậy, tiếp tục đấm. Đầu óc mợ choáng váng, như có ngàn con đom đóm bay xung quanh. Diệp nhìn gã đàn ông, cơn thịnh nộ của hắn khiến mợ sợ hãi. Mợ run rẩy chắp hai tay van xin hắn. Thế nhưng mắt hắn đỏ ngầu, long sòng sọc, túm lấy tóc mợ tát đến mức máu mũi mợ tuôn ra ồng ộc. Mùi máu tanh tưởi, từng cái tát đầy lực khiến Diệp đau như chết đi sống lại.

Mặc cho Diệp van xin, hắn nâng mợ lên, quật thẳng xuống giường gỗ. Diệp cảm tưởng xương cốt mình gãy đôi, rạn vỡ, tưởng như toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng nát tan. Máu từ mũi Diệp chảy ra, thấm đẫm cả chiếc áo đang mặc, có lẽ mợ sẽ chết, chết ở nơi chẳng quen biết ai, chết ở nơi không phải đất nước Việt Nam quen thuộc, mợ sẽ chết ở đâu. Đầu óc mợ đờ đẫn, hắn rít lên:

- Đằng nào mày cũng phải chết, để tao cho mày cảm nhận cái chết từ từ.

Nước mắt Diệp ướt cả tóc. Xung quanh toàn là những con ác thú. Hai gã đàn ông phía sau cười, những tràng cười thật hả hê. Mợ giống con cá trên thớt, bị người ta xẻ thịt, cắt xương từng chút một. Gã đàn ông to béo tiếp tục vả mợ, bàn tay thô bạo mỗi lần đánh là một lần mợ cảm nhận lực từ tay hắn, đánh đến quay cuồng đầu óc. Gã phía sau có lẽ sợ Diệp bị đánh chết, đây vẫn là địa phận của Trung Hoa, hắn giữ tay gã đàn ông to béo nói thầm gì đó. Gã đàn ông to béo dừng lại, một giây sau đó Diệp bị gã phía sau lôi xềnh xệch xuống nền đất. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì gã đã xé toạc quần áo của mợ. Đôi tay bẩn thỉu sờ lần lên bầu ngực, cơ thể hắn ta bẩn thỉu, hôi hám. Diệp gào lên, đẩy hắn ra, mợ kinh tởm, không chịu nổi. Cơ thể mợ trần truồng trước mặt hắn. Hắn thích thú đưa tay vuốt gương mặt xinh đẹp nhưng vương đầy máu, giọng nói tởm lợm như chính cơ thể hắn:

- Rên to lên, tao rất thích.

Diệp như kẻ điên, quằn quại giãy giụa nhưng vô ích. Mợ khóc thành tiếng, khóc thét giữa không trung. Đám người này sẽ lần lượt, lần lượt từng kẻ một hãm hiếp mợ. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tinh thần, sự nhục nhã, tang thương, bất lực vô vọng khiến Diệp chỉ thét lên hòng mong có ai cứu mình. Gã đàn ông đang định đâm thứ bẩn thỉu của hắn vào mợ, nghe tiếng thét thì vung tay tát. Mợ lại gào lên, hai gã còn lại lao vào giữ mợ, còn cổ vũ cho gã kia nhanh lên và cá cược xem ai là người lâu nhất. Biến thái, bệnh hoạn, tởm lợm, sao đám ô hợp này có thể nghĩ ra những điều kinh khủng như vậy? Diệp lắc đầu, hi vọng dùng chút sức lực còn lại mà chống đối. Khi tưởng như mợ sẽ bị hãm hiếp tới chết, khi tưởng như còn giây nữa thôi gã kia sẽ kịp đâm vào cơ thể mợ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, một tiếng đàn ông nói bằng ngôn ngữ Trung Quốc cất lên. Có lẽ là chủ nhà trọ, đám người vội vã buông mợ ra, ném mợ lên giường rồi đóng cửa đi ra ngoài. Chủ nhà trọ nghe được tiếng hét, lên nói chuyện, đề nghị cho vào xem bên trong có chuyện gì. Cả ba gã đàn ông hơi sờ sợ, nếu như bên này để đến tai cảnh sát e là gay to. Chúng đóng chặt cửa để mình trong đó dúi cho gã chủ nhà chút tiền sau đó bắt đầu thanh minh. Diệp không hiểu đám người nói gì, lúc này dù đau đớn mợ cũng bật dậy. Sống! Nhất định phải sống, mà muốn sống phải thoát khỏi nơi này. Diệp như con thú hoang đưa đôi tay đầy thương tích chạm lên mấy lớp gõ, khi nãy bị đánh Diệp đã nhìn thấy có một cửa sổ nhỏ ở phía cuối phòng trọ. Diệp lê người đến, mở cửa sổ, niềm tin sống mãnh liệt trỗi dậy. Diệp không thể chết một cách khốn khổ, nhục nhã thế này, Diệp biết nếu lúc này không trốn thì mợ sẽ không còn bất cơ hội nào, đám người kia sẽ có cách khác khiến mợ không sống nổi, thậm chí cái chết bị dày vò còn kinh khủng hơn lúc này rất nhiều. Mợ không màng quần áo rách tả tơi mặc vội, sau đó chạy ra chốt ngang cửa, còn cầm ghế chặn lại sau đó vội vã lấy tấm chăn mỏng buộc lên góc giường, cầm theo cả chiếc khăn tắm ném xuống trước rồi từ từ thả người. Khi chân tiếp đất, Diệp còn tưởng mình mơ, túm lấy chiếc khăn đã bứn sẵn quàng lên vai chạy thẳng ra ngoài.

Cả người Diệp bị đánh tuy đau, nhưng thực chất không hề gãy bất cứ cái xương nào. Diệp dùng toàn bộ tinh thần, gọi tên mẹ và đứa con đã chết để nhắc mình phải sống. Người mợ còn ướt hơn tắm mưa, cắm đầu cắm. Có lúc nghe những tiếng rầm rầm, Diệp không quay đầu bởi mợ sợ quay đầu là địa ngục. Chân mợ đôi khi như khuỵ xuống, như muốn ngã gục nhưng lại đứng dậy chạy. Chạy mãi, chạy mãi, dù vấp ngã xuống máu túa ra, dù những đám cỏ bám đầy người Diệp vẫn mặc kệ đứng lên chạy tiếp. Không điện thoại, không tiền bạc, Diệp chỉ có thể dùng ý chí tinh thần để cổ vũ bản thân.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT