Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Thanh đặt điện thoại xuống rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi hoàn toàn.

"Anh Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hồ Tiểu Nhạc quan tâm hỏi.

Trần Thanh thở một hơi thật dài rồi cắn răng nghiến lợi nói: "Đại Quân gặp chuyện rồi, cậu ấy bị đánh trọng thương, hiện đang ở trong bệnh viện Nhân Dân".

"Cái gì?"

Hồ Tiểu Nhạc và Ngô Quế Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Ừm, là thật", Trần Thanh gật đầu.

"Hu hu..."

Ngô Quế Hoa liền bật khóc.

"Quế Hoa, chị đừng khóc! Chúng ta đến bệnh viện xem tình hình như thế nào đã".

Chú hai Hồ Đại Đồng nói với bà ấy.

"Đúng vậy, chúng ta đến bệnh viện trước đã", Trần Thanh an ủi nói: "Có khi tình hình cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy, giờ chúng ta đi thôi!"

Trần Thanh chỉ là đang an ủi Ngô Quế Hoa, thật ra anh biết Hồ Đại Quân bị thương rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Anh nói xong thì lập tức dẫn mọi người xuống lầu đón xe đến bệnh viện Nhân Dân.

Sau khi vội vàng chạy tới phòng cấp cứu thì Trần Thanh nhìn thấy thầy Ôn.

"Thầy Ôn, mọi việc thế nào rồi?"

Trần Thanh hỏi ông ta.

"Không khả quan lắm".

Thầy Ôn trầm giọng nói.

"Lúc cậu ấy được đưa vào đây, tôi nhận ra là người quen của cậu nên mới lập tức liên lạc với cậu, nhưng mà mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước đi".

"Đại Quân… Ai mà lại ra tay độc ác với con tôi như thế, bình thường thằng bé có đắc tội gì với ai đâu chứ!"

Ngô Quế Hoa nói với thầy Ôn, bà ấy khóc đến ngất đi.

Ngô Quế Hoa vừa ngất đi thì Hồ Tiểu Nhạc liền bấm huyệt ngay chỗ mũi cho bà ấy.

Trần Thanh cũng lấy kim châm châm cứu cho Ngô Quế Hoa để bà ấy ổn định lại tinh thần.

Lúc này, một y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra hỏi: "Người nhà đến chưa? Nếu đến rồi thì mau ký vào giấy cam kết chấp thuận phẫu thuật này đi".

"Đại Quân ơi…"

Ngô Quế Hoa vừa tỉnh dậy, nghe thấy những lời này thì không chịu được đả kích lại ngất đi.

"Cô y tá, để tôi ký".

Hồ Tiểu Nhạc nói với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Tay cô ta cầm bút không ngừng run rẩy.

Rồi cô ta vừa quệt nước mắt vừa ký tên lên giấy cam kết.

"Y tá, anh trai của tôi… Hức".

Hồ Tiểu Nhạc nước mắt giàn dụa hỏi.

"Tình hình không mấy khả quan, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý trước đi".

Y tá cầm giấy cam kết trong tay và nói: "Anh ta bị thương rất nặng".

Cô ta nói xong liền bước vào trong phòng cấp cứu.

"Trời ơi! Hu hu..."

Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc không kiềm chế được cảm xúc mà ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.

Đôi mắt Hồ Đại Đồng cũng đỏ hoe, ông ta không khỏi xót xa nói: "Đại Quân là một đứa trẻ ngoan, cũng không hề gây chuyện với ai, sao lại có người tàn nhẫn với thằng bé như vậy chứ!"

Trần Thanh thu lại kim châm trên người Ngô Quế Hoa, siết chặt tay lại.

Anh có lẽ đã đoán được ai là người làm ra điều này, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn là do Diệp Thiên Phàm.

Hôm qua, hắn ta bị Hồ Đại Quân đánh vào mặt nên bây giờ quay lại để trả thù đây mà.

Đương nhiên điều đó chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nếu không phải vì Đại Quân vẫn còn đang nằm cấp cứu thì Trần Thanh đã đi tìm hắn ta để đối chất.

"Tiểu Nhạc, đừng quá đau lòng, bây giờ y học rất phát triển, sẽ không có chuyện gì đâu".

Trần Thanh nén lại cảm xúc, bước đến an ủi Hồ Tiểu Nhạc.

"Đúng vậy! Tiểu Nhạc, cháu đừng khóc. Bác sĩ đang cố gắng cấp cứu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".

Hồ Đại Đồng an ủi Hồ Tiểu Nhạc: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải chăm sóc tốt cho mẹ cháu. Đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì".

Hồ Tiểu Nhạc vừa khóc vừa gật đầu, nhưng cô ta vẫn không ngăn được nước mắt.

"Không sao đâu, có Trần Thanh ở đây thì mọi chuyện sẽ không sao đâu. Cậu ấy sẽ không để ai xảy ra chuyện gì".

Thầy Ôn an ủi.

Thầy Ôn gọi Trần Thanh tới, sợ rằng nếu bệnh viện không cứu được thì có khi Trần Thanh sẽ có cách khác.

Suy cho cùng thầy Ôn vẫn nhìn ra được Đại Quân bị thương rất nặng.

Việc cứu người không có nhiều hi vọng.

Đám người Trần Thanh chưa đợi lâu thì bác sĩ và y tá đã nhanh chóng bước ra ngoài.

"Bác sĩ, tình hình như thế nào rồi?"

Trần Thanh hỏi.

Hồ Tiểu Nhạc cũng đứng dậy đi tới.

Bác sĩ thấy đám người Trần Thanh thì hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân vậy?"

"Tôi là em gái của anh ấy".

Hồ Tiểu Nhạc đáp.

"Rất đáng tiếc, chúng tôi đã cố hết sức rồi".

Vị bác sĩ trầm giọng nói: "Không thể cứu được!"

"Anh ơi…"

Hồ Tiểu Nhạc nghe thấy điều này liền bật khóc.

"Không đâu, không phải như vậy… Anh trai tôi sẽ không chết đâu!", Hồ Tiểu Nhạc vừa nói vừa lay bác sĩ, kích động nói: "Bác sĩ, nhất định phải cứu được anh ấy, tôi cầu xin bác sĩ mà".

"Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi".

Vị bác sĩ bất lực nói.

Đúng lúc này, Trần Thanh đẩy bác sĩ qua một bên và mở cửa phòng cấp cứu ra.

"Cậu muốn làm gì? Cậu không được vào đây!"

Bác sĩ vội la lên.

"Mau ngăn cậu ta lại!"

Thầy Ôn ngăn vị bác sĩ đó lại nói: "Cho cậu ấy vào đi".

Bác sĩ thấy vậy liền đáp: "Thầy Ôn, việc này là làm trái với quy định của bệnh viện rồi".

"Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm".

Thầy Ôn nói.

Thầy Ôn quay lại nhìn Hồ Tiểu Nhạc nói: "Cháu cứ chăm sóc tốt cho mẹ mình và hãy tin tưởng vào Trần Thanh".

Thầy Ôn nói xong thì bước vào phòng cấp cứu.

Các bác sĩ cũng nhanh chóng vào theo.

Khi Trần Thanh bước vào phòng cấp cứu, anh liền ngửi thấy mùi hôi thúi.

"Sao mà hôi vậy?"

Trần Thanh quay đầu lại hỏi bác sĩ.

Vị bác sĩ lắc đầu nói: "Lúc cậu ấy được đưa đến đây thì trong miệng toàn là phân, chúng tôi phải tốn rất nhiều sức mới có thể dọn sạch sẽ, không biết ai lại ghét cậu ta đến vậy".

"Mẹ kiếp!"

Trần Thanh nghe xong liền tức giận chửi bới.

Trần Thanh vừa chửi mắng vừa đi đến cạnh bàn mổ.

Lúc này, cơ thể của Hồ Đại Quân được phủ bởi tấm ga màu trắng. Trần Thanh dùng một tay kéo tấm vải trắng ra.

Khi thầy Ôn nhìn thấy Hồ Đaị Quân trên người đầy sẹo, liền thốt lên: "Hung thủ thật tàn nhẫn, vừa cho ăn phân vừa đánh đập đến nông nỗi này, đúng là không có nhân tính mà!"

Lúc thầy Ôn nói thì Trần Thanh đã lấy kim châm ra, chuẩn bị châm vào người Đại Quân.

"Cậu muốn làm gì?"

Khi nhìn thấy vậy thì vị bác sĩ vội nói .

"Cứu người!"

Trần Thanh đáp trả .

"Người đã được xác nhận là chết rồi, không cứu được nữa đâu!"

Bác sĩ nói với Trần Thanh: "Đừng làm loạn nữa!"

Bác sĩ vừa nói thì Trần Thanh đã đâm kim vào người Đại Quân.

"Cậu không được làm như vậy!"

Bác sĩ muốn ngăn Trần Thanh lại nên nói: "Nếu xảy ra vấn đề gì ảnh hưởng đến bệnh viện chúng tôi thì làm thế nào!"

"Đừng cản cậu ấy!"

Thầy Ôn ngăn vị bác sĩ lại.

"Thầy Ôn, cậu ta làm như vậy cũng vô ích thôi, người chết rồi thì làm sao có thể sống lại được nữa?"

Vị bác sĩ bất lực nói.

Thầy Ôn nhìn đôi tay như đang thêu thùa của Trần Thanh rồi lẩm bẩm: "Cậu ấy có thể có cách cứu được".

Bác sĩ lắc đầu nói: "Không thể! Chúng tôi đã dùng phương pháp tiên tiến nhất cứu người còn không được, huống gì cậu ta chỉ dùng mấy cái kim châm, làm sao có thể!"

Trong suy nghĩ của vị bác sĩ này, châm cứu chỉ là cách để chữa các bệnh mãn tính.

Còn với bệnh như thế này thì không thể nào chữa được.

Thầy Ôn gật đầu: "Chúng ta đợi một lát đi, nói không chừng lại có kỳ tích!"

"Lỡ như có vấn đề gì thì sao?"

Vị bác sĩ lo lắng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT