Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 25: Tiến dần từng bước!

Trần Thanh vừa xuất hiện, Nam Cung Yến liền chỉ vào đám người Đường Võ nói: "Anh muốn vào nhà, thì đánh bại bọn họ trước đã, nếu anh không qua được, thì cút ngay và luôn cho tôi!"

Nam Cung Yến vẫn khá tin tưởng thực lực của bọn người Đường Võ.

Dù sao, bọn họ cũng không giống mấy tên vệ sĩ bên cạnh Tất Văn Bách. Trong đám người Đường Võ, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh.

Lại nói, bọn họ cũng không ít người, tống cổ Trần Thanh đi chỉ là một chuyện bé như hạt đậu.

"Đơn giản thế thôi à?"

Trần Thanh hỏi.

"Đơn giản?"

Nam Cung Yến hừ nhẹ, nói: "Nếu nói đơn giản, anh giỏi thì anh đi vào thử tôi xem!"

"Chơi luôn!"

Trần Thanh sảng khoái đáp.

Lúc này, Trần Thanh buông hành lý xuống, từ từ bước về phía trước, Trần Thanh nhìn đám người Đường Võ, cười hỏi: "Mấy anh muốn lên từng người, hay là toàn bộ đều lên một lượt luôn?"

Nam Cung Yến đứng ở phía sau lập tức hăng hái kêu: "Các anh lên hết đi, không cần nể mặt tôi. Đập anh ta cho tôi, đập mạnh tay vào!"

Đám Đường Võ thấy Trần Thanh đến gần, cả đám biến sắc.

Mấy người đứng gần Đường Võ, quay sang nhìn chằm chằm hắn, như dò hỏi tiếp theo phải làm sao đây.

Trần Thanh đến gần, sắp giơ nắm đấm lên.

"Anh Thanh, giơ cao đánh khẽ. Em chịu thua!"

Đường Võ lập tức hô to xin tha.

Hở!

Vừa nghe Đường Võ hô xong.

Nam Cung Yến sửng sốt.

Trần Thanh cũng bất ngờ.

"Anh Thanh, anh muốn vào trong ạ? Em mời anh vào, tuyệt đối đừng động thủ!"

Đường Võ cười làm lành nói.

"Tiểu Ngũ, tiểu Thất, mau tới xách hành lý cho anh Thanh".

Đường Võ dặn dò mấy người bên cạnh.

"Dạ!"

Đội ngũ bên cạnh Đường Võ giúp mang hành lý của Trần Thanh vào trong.

Nam Cung Yến định hình lại, cô vội chạy đến la lên: "Đường Võ, anh làm gì vậy? Tôi bảo anh cản anh ta lại, không phải để cho anh ta vào, còn chưa đánh mà anh đã chịu thua rồi?"

Nam Cung Yến tức điên, cô còn tính sai đám Đường Võ cản Trần Thanh lại, tống cổ anh ta đi, nhưng chuyện làm cô tuyệt đối không ngờ chính là Đường Võ vừa thấy Trần Thanh liền ngoãn ngoan y như cháu trai vậy.

Mà bực nhất là, trước đó đám Đường Võ còn ra vẻ thấy chết không sờn, giờ vừa thấy Trần Thanh, thì bộ dạng biến thành khép na khép nép.

"Cô chủ Nam Cung à, tôi với anh Thanh đã từng đọ sức rồi, tôi không thắng nổi anh Thanh đâu", vẻ mặt Đường Võ đau khổ nói: "Dù cho cả đám bọn tôi cùng xông lên, cũng không cản anh Thanh lại được đâu, thôi đành chịu thua cho rồi".

Mấy người đứng bên cạnh Đường Võ gật đầu như búa bổ.

Kỳ thật Đường Võ là người đâu ra đó, hắn không dám ra tay đánh Trần Thanh, một là hắn biết hắn đánh không lại Trần Thanh. Nhưng quan trọng hơn hết, vừa rồi Trần Thanh gọi Nam Cung Yến là vợ đó.

Trần Thanh vừa gọi xong, chớp mắt Đường Võ liền hiểu ngay, vì sao hôm đó Nam Cung Minh Đức hết mực chống đỡ cho Trần Thanh, thì ra người ta là người một nhà đó.

Chỉ là vợ chồng nhà người ta giận dỗi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành thôi, mình không nên nhúng tay vào.

Huống chi, lắm chuyện còn có thể sẽ bị Trần Thanh đập ra bã!

Thế nên Đường Võ động não một lúc, hắn cảm thấy cách tốt nhất chính là đầu hàng!

"Hai anh đọ sức hồi nào?"

Nam Cung Yến sốt sắng nói: "Tôi mặc kệ, bây giờ các anh cản anh ta lại cho tôi. Nếu không nghe theo, tôi đuổi việc toàn bộ!"

"Cô chủ Nam Cung, cho dù cô có đuổi bọn tôi, bọn tôi cũng không thể ra tay", Đường Võ nịnh nọt nói: "Anh Thanh là người tôi kính trọng nhất, là thần tượng của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh nhau với anh ấy được".

"Đúng rồi! Đúng rồi!"

Mấy người bảo vệ bên cạnh cũng hùa theo.

Nam Cung Yến thấy bộ dáng nhu nhược của đám Đường Võ, cô tức muốn ói máu.

"Được rồi, tôi sẽ đuổi việc hết đám các anh! Đuổi hết toàn bộ!", Nam Cung Yến kích động hét lên.

Trần Thanh vỗ vai Đường Võ cười nói: "Mấy cậu không cần lo, nếu cô ấy đuổi mấy cậu. Tôi sẽ nói với bố vợ tôi, mời các cậu quay lại còn tăng lương gấp đôi".

"Cám ơn anh Thanh!"

Đám Đường Võ nghe Trần Thanh nói thế, phút chốc cảm thấy Trần Thanh quả đúng là người có tình có nghĩa.

"Anh Thanh, để em mở cửa hộ anh".

Lúc này đây, Đường Võ càng nhiệt tình mở cửa biệt thự cho Trần Thanh.

Khi Trần Thanh đi tới trước cửa, anh dừng lại, quay sang nhìn Nam Cung Yến cười nói: "Vợ ơi, anh qua cửa rồi, chúng ta vào nhà thôi".

"Anh, anh... tôi, tôi..."

Nam Cung Yến tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vẻ mặt người nào đó, cô càng bực mình hơn.

Bực quá đi mất!

Nhưng sau đó cô vẫn làm mặt lạnh, đi theo Trần Thanh vào trong.

Vừa vào trong nhà, cô liền nhìn Trần Thanh nói: "Sau này phạm vi hoạt động của anh chỉ ở lầu một, tuyệt đối không được lên lầu hai. Nếu để tôi biết được anh dám đụng vào đồ của tôi, tôi sẽ băm vằm anh ra, biết chưa hả?"

"Vậy phòng của chúng ta ở đâu? Ý em là, em sẽ tự xuống lầu một tìm anh hở?"

"Biến!"

Nam Cung Yến phun ra một chữ rồi tức giận vội vã chạy lên lầu.

Nam Cung Yến lên lầu không bao lâu, trên lầu liền vang lên tiếng nhạc rất lớn.

"Anh Thanh, cô chủ Nam Cung không vui thì đều như vậy hết, thích vào phòng gym mở nhạc hết mức”.

Đường Võ bước tới cạnh Trần Thanh nói: "Cơ mà anh chỉ cần dỗ dành chút là xong ngay, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành".

"Dỗ dành?", Trần Thanh khinh thường nói: "Không nên chiều chuộng, càng không nên dỗ dành phụ nữ quá, không nghe lời thì dạy bảo lại, cậu thấy đúng không?"

"Anh Thanh, anh nói đúng đó!", Đường Võ bật ngón tay cái, cười nói: "Anh đúng là thần tượng của em".

Thú thật, đúng là Đường Võ vô cùng khâm phục Trần Thanh, một tên bảo vệ quèn thôi mà có thể làm Nam Cung Minh Đức xem trọng, chọn làm rể hiền, trở thành chồng của Nam Cung Yến.

Đó là chuyện mà rất nhiều người ở Nam Hải này thèm muốn, hơn hết Đường Võ cảm thấy, ở Nam Hải có không biết bao nhiêu gã theo đuổi Nam Cung Yến, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ tức ói máu cho xem.

Nữ thần mà bọn họ ngày nhớ đêm mong, cuối cùng lại lấy một tên bảo vệ quèn làm chồng.

"Không còn chuyện gì nữa, mấy cậu có thể ra ngoài rồi".

Trần Thanh nói với Đường Võ.

"Vậy bọn em đi trước nha anh Thanh".

Đường Võ nói xong rồi dẫn mọi người rời đi.

"Chờ đã", Trần Thanh gọi lại.

"Anh Thanh, còn chuyện gì à?"

Đường Võ dừng lại hỏi.

"Chuyện của tôi với vợ tôi, tôi mong rằng không có thêm người biết. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Trần Thanh nhìn chằm chằm Đường Võ nhàn nhạt nói.

Đường Võ nhìn vào ánh mắt của Trần Thanh, đột nhiên lại thấy căng thẳng. Hắn cảm thấy ánh mắt của Trần Thanh vô cùng áp bức, thậm chí còn sát khí.

Đường Võ cũng xem như là bộ đội đặc chủng giải ngũ, trước kia từng đụng độ với không ít tên liều mạng, ánh mắt của Trần Thanh không khác những tên đó là mấy.

"Anh Thanh, em hiểu rồi", Đường Võ đáp.

"Haha, hiểu là được rồi, đi đi".

Trần Thanh phất tay cười nói.

Đường Võ gật đầu, dẫn tất cả rời khỏi biệt thự.

Đợi khi đám Đường Võ rời đi, Trần Thanh liền xách hành lý của mình lên lầu hai.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT