Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Thanh biết rõ phòng của Nam Cung Yến ở đâu.

Anh cũng không phí bao nhiêu sức đã mò đến được phòng Nam Cung Yến, anh liền đẩy cửa đi vào.

Trần Thanh lén la lén lút bước vào phòng của Nam Cung Yến, muốn làm một chuyện vô cùng quan trọng.

Anh muốn kiểm tra xem, trong phòng của Nam Cung Yến có bị người khác lắp đặt máy nghe lén và camera quay trộm không.

Về mặt này, Trần Thanh chắc chắn là dân chuyên.

Đã hứa bảo vệ Nam Cung Yến, thì nhất định phải bảo vệ cô ấy toàn diện.

Trần Thanh nhanh chóng hành động.

"Wow! Không ngờ lúc ở nhà, cô ấy cũng thoáng lắm chứ bộ".

"Oh shit, cái gì đây? Không ngờ nha, một người phụ nữ bên ngoài lạnh như băng, bên trong thế mà lại..."

Trần Thanh tìm kiếm xung quanh.

Đúng là có phát hiện lớn, ngoài chuyện phát hiện ra sở thích “đặc biệt” của Nam Cung Yến, anh còn tìm ra hai cái máy nghe lén được giấu kín.

"Quả nhiên có người muốn gây bất lợi cho cô ấy".

Trần Thanh tìm ra máy nghe lén, anh liền bóp nát.

"Kiểm tra phòng xong, vậy thì cũng nên kiểm tra phòng tắm luôn nhỉ".

Trần Thanh vừa nói vừa bước vào trong phòng tắm.

Phòng tắm của Nam Cung Yến cũng cực kỳ to, có một cái bồn tắm massage thuỷ lực từ nhãn hiệu nổi tiếng.

Kiểm tra mọi ngóc ngách bên trong phòng tắm xong, cũng không phát hiện thêm gì.

Ngay lúc Trần Thanh định đi ra ngoài.

Anh nhìn vào bồn tắm rồi lại dừng lại.

"Mình đi tìm đồ, tìm tới nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ngâm mình một lát cũng không tồi ha".

Trần Thanh tự nhủ: "Bồn tắm xa hoa như vậy, ngâm chắc thoải mái lắm".

Lúc Trần Thanh tự lẩm bẩm, thì anh cũng đã xả nước đầy bồn, rồi bước vào ngâm mình trong đấy.

Nằm bên trong bồn tắm, Trần Thanh thở phào sung sướng, anh thật sự chẳng còn muốn đứng lên nữa.

Vào phòng gym vận động một hồi, Nam Cung Yến đã trút hết bực tức ra, sau khi đổ một trận mồ hôi đầm đìa, cô ấy cảm thấy tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.

"Ngâm mình vào nước nóng tắm một lát, quên tên khốn kiếp đó đi! Ngày mai lại là một ngày mới!"

Nam Cung Yến tự an ủi mình nói.

Vừa nói Nam Cung Yến vừa đi tìm quần áo, rồi đi vào trong phòng tắm.

Vừa vào phòng tắm, Nam Cung Yến cảm thấy một dòng hơi nước xông thẳng vào mặt.

Cô cảm thấy hơi lạ, liền mở hết đèn trong phòng tắm lên.

Á! Á!

Đèn vừa sáng lên, Nam Cung Yến thấy trong bồn tắm có người, cô giật mình hét toáng lên.

"Sao hả? Xảy ra chuyện gì?"

Trần Thanh ngâm mình quá thoải mái nên đã ngủ quên mất, nghe thấy tiếng hét thất thanh, anh bật dậy từ trong bồn tắm.

Á!

Nam Cung Yến nhìn thấy người nào đó đứng phắt lên, cô càng hét lớn hơn.

Tiếp đó lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến, anh lẩm bẩm: "Đúng là cái chiếu mới chưa trải bao giờ, có gì mà hoảng hốt chứ. Đừng nói chỉ có thế đã doạ cô ấy chạy té khói rồi nhá".

"Tên họ Trần kia, tôi... Tôi sẽ thiến anh!"

Lúc này, Nam Cung Yến quay trở lại, trong tay cầm một cây kéo.

"Vợ ơi, có gì từ từ nói".

Trần Thanh nhanh chóng quấn khăn, nhảy ra khỏi bồn tắm.

Nhưng khi Trần Thanh nhảy ra, dưới sàn lại có nước làm anh trượt chân, cả người mất thăng bằng, té nhàu về phía Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến cũng bị bất ngờ.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã bị Trần Thanh té nhào lên người.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Thanh kịp thời ôm lấy Nam Cung Yến cố gắng xoay người, để bản thân anh nằm phía dưới.

Rầm!

Trần Thanh ôm Nam Cung Yến té một cái thật mạnh ở trong phòng tắm.

Lúc ngã xuống, đầu Nam Cung Yến theo quán tính mà...

Chụt!

Hai người môi chạm môi.

Nam Cung Yến cảm nhận được rất rõ, con ngươi cô trừng to.

Khoảnh khắc này, Trần Thanh cảm thấy cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.

"Họ Trần kia, tôi sẽ giết anh!"

Sau đó là tiếng gào hét nổi trận lôi đình của Nam Cung Yến vang lên.

Nửa tiếng sau.

Nam Cung Yến cầm cây kéo thở hổn hển dừng lại.

Cô cầm cây kéo thở không ra hơi chỉ vào Trần Thanh mắng: "Đồ lưu manh, anh... Anh có ngon thì đừng chạy!"

Trần Thanh khoác một cái khăn tắm, mặt vô tội nói: "Em yêu, không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh vào phòng là muốn kiểm tra giúp em xem có máy nghe lén không. Em nhìn đi, đúng là anh đã tìm được mấy cái này".

"Hừ, ai biết được có phải là anh cố tình mang tới không. Anh đúng là đồ lưu manh mà", Nam Cung Yến mắng: "Lời anh nói, một câu tôi cũng không tin".

"Anh nói thật mà".

"Tôi mặc kệ, hôm nay tôi sẽ một mất một còn với anh!"

"Em yêu, tính ra là anh thiệt thòi mới đúng, vừa rồi em đã cướp mất nụ hôn đầu của anh đó", Trần Thanh bày ra vẻ mặt đau khổ.

Nam Cung Yến thấy vẻ mặt ấy, cô thật sự rất muốn băm vằm người nào đó ra.

Rõ ràng là anh ta sàm sỡ mình, giờ lại còn làm ra vẻ mặt thiệt thòi lắm.

"Anh chờ đó, đợi tôi thở ra hơi, xem tôi làm thịt anh thế nào", Nam Cung Yến cầm cây kéo chỉ về phía Trần Thanh nói.

Reng!

Ngay lúc này, điện thoại của Nam Cung Yến reo lên.

Cô nhìn tên người gọi trên màn hình có chút sửng sốt, do dự một hồi cô cũng bắt máy nghe.

"Tôi nghe".

Nam Cung Yến nói.

Một lát sau, Nam Cung Yến cầm điện thoại di động trên tay nhìn sang Trần Thanh rồi tiếp tục nói chuyện: "Được, tôi đồng ý".

Dứt lời Nam Cung Yến cúp điện thoại.

Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Trần Thanh hỏi: "Anh có muốn tôi tha thứ cho anh không?"

"Anh có làm gì sai đâu, sao cần phải..."

Lách cách!

Nam Cung Yến nhấp kéo.

Trần Thanh lập tức gật đầu: "Muốn!"

"Vậy thì tốt, anh ra ngoài mặc quần áo lại chờ tôi. Đi làm một việc với tôi. Nếu như làm được, chuyện tối hôm nay, tôi sẽ bỏ qua cho anh", Nam Cung Yến cắn bờ môi hồng hào nói.

"Muốn anh đi làm việc với em cũng được, nhưng em phải hứa với anh, sau này không được cầm kéo uy hiếp anh nữa", Trần Thanh nói.

Nam Cung Yến cầm kéo nhấp lách cách, nói: "Còn muốn kì kèo nữa hả?"

"Anh chờ em ở ngoài".

Trần Thanh lập tức rời khỏi phòng.

Trần Thanh thay quần áo xong, anh đứng bên ngoài chờ khoảng nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, anh nhìn thấy Nam Cung Yến mặc trang phục lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm nền nã bước ra.

Trần Thanh ngắm nhìn Nam Cung Yến một hồi, kiềm lòng không đặng khen, quả thật xứng danh người đẹp nhất Nam Hải. Chỉ cần trang điểm sương sương thôi cũng đã xinh đẹp rung động lòng người.

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh cau mày nói: "Sao anh lại mặc đồng phục bảo vệ?"

"Ngoài đồ ngắn ra anh chỉ có đồng phục bảo vệ thôi. Không thì để anh đi thay nha?"

"Không cần đâu, đi theo tôi".

Nam Cung Yến vừa nói, cô sải bước đi ra ngoài.

"Anh lái xe đi".

Vừa ra ngoài, Nam Cung Yến liền ném chìa khoá xe cho Trần Thanh.

Trần Thanh chụp lấy chìa khoá, mở cửa ngồi vào.

Chờ Nam Cung Yến ngồi vào xong, anh lại hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT