Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Trần Thanh giữ chặt lấy Phùng Nhân rồi ngay lập tức đá vào chân hắn.

Bụp!

Phùng Nhân bị đá ngã lăn ra đất.

Trần Thanh giữ chặt đầu hắn ghì xuống đất và nói: “Mày thích ăn như thế thì để tao giúp mày ăn cho no, hôm nay mà mày không ăn hết chỗ này thì đừng trách tao không khách khí!”

“A!”

Đám người xung quanh nhìn thấy Trần Thanh đột nhiên ra tay, ghì chặt đầu Phùng Nhân vào đống đồ ăn dưới sàn nhà thì đều bị dọa đến há hốc mồm.

Thật sự không ai ngờ đến Trần Thanh lại dám ra tay thật.

Ngay cả Nam Cung Yến cũng đơ người ra, lúc này cô không thể nào tin được, cũng không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.

Trần Thanh cũng gan quá rồi, dám ra tay với Phùng Nhân như vậy.

“Cứu mạng!”

Phùng Nhân gào lên.

Tiếng hét của Phùng Nhân khiến cho Tất Văn Bách sực tỉnh rồi gọi to: “Bảo vệ đâu?”

Ngay sau tiếng gọi của Tất Văn Bách lập tức có một đội bảo vệ chạy vào.

“Bắt hắn lại, không được để hắn chạy”.

Tất Văn Bách chỉ vào Trần Thanh hét to: “Đánh hắn tàn phế cho tôi, dám ra tay đánh người ở đây, không được tha cho hắn”.

Tất Văn Bách kích động.

Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Phùng Nhân và hắn đều cùng một phe, bây giờ Phùng Nhân bị Trần Thanh hành hạ như vậy, đến khi đó người mất thể diện cũng sẽ là hắn thôi.

Đám bảo bệ nhìn thấy Trần Thanh ra tay đánh Phùng Nhân như thế thì đều ngẩn người ra, sau đó lập tức bổ nhào về phía anh.

Đám bảo vệ trong câu lạc bộ tư nhân này đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, bình thường 1 đánh 3 cũng không có vấn đề gì.

Huống hồ trong tay mỗi người họ đều cầm dùi cui điện.

“Trần Thanh, cẩn thận”.

Nam Cung Yến thấy vậy thì không nhịn được phải hét lên.

Nhưng mà, đợi đến khi cô hét xong thì đã quá muộn rồi.

Đám bảo vệ đã nhào cả về phía Trần Thanh.

Trần Thanh nhìn thấy đám bảo vệ lao về phía mình thì tạm thời buông Phùng Nhân ra.

“Dám gây rối ở đây, lần này hắn gây ra chuyện lớn rồi”.

“Khẳng định sẽ bị đánh chết”.

“Haiz, một tên bảo vệ không quyền không thế lại dám gây rối ở đây thì không phải là tự tìm đường chết sao?”

Đám người đứng xung quanh nhao nhao nói.

Họ đều nghĩ rằng kết cục của Trần Thanh sẽ rất thảm.

Khéo chỉ chút nữa thôi anh ta sẽ bị đánh chết rồi lôi ra ngoài.

Bụp! Bụp!

Ngay lúc họ đang bàn tán thì Trần Thanh và đám bảo vệ đã lao vào đánh nhau.

Đám bảo vệ tuy đều được gọi là tinh anh nhưng vừa xông đến trước mặt Trần Thanh thì tất cả đều bị đánh cho ngã rạp ra đất.

Tất Văn Bách thấy vậy thì co rút hết cả mặt lại.

Hắn như đang nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, đám bảo vệ của hắn cũng bị Trần Thanh đánh cho không đứng dậy được.

Không ngờ là hôm nay chuyện ấy lại xảy ra một lần nữa.

Tất nhiên là Tất Văn Bách cũng không thể nào ngờ được Trần Thanh lại dũng mãnh như vậy, không cần cãi lý qua lại với họ.

Trong chớp mắt, đám bảo vệ đều ngã rạp hết ra đất kêu la oai oái.

Lúc này, Trần Thanh nhặt một cái dùi cui điện dưới đất lên, nhìn vào Phùng Nhân vừa mới ngồi dậy rồi trực tiếp bước về phía hắn, dùng dùi cui điện dí vào người hắn ta.

A!

Trong hội trường lúc này vang lên một tiếng hét to như tiếng lợn bị chọc tiết.

“Nghiệp chủng, tao muốn mày phải chết, mày dám động vào tao thì chết chắc rồi!”

Phùng Nhân hét lên một cách đau khổ.

Trần Thanh không quan tâm nhiều thứ như vậy, anh lại cầm dùi cui điện lên dí vào người Phùng Nhân.

“Tao hỏi mày lần nữa, có ăn hay không?”

“Ông đây không ăn”.

Xẹt! Xẹt!

Trần Thanh lại dí dùi cui điện vào người hắn một lần nữa.

“Ăn hay không?”

“Dù có chết, tao cũng...”.

Xẹt! A!

Phùng Nhân bị dí dùi cui điện vào người mấy lần, hắn ta cảm giác như mình sắp ngất đi vì không thể nào chịu được cơn đau do điện giật gây ra như thế này nữa, lúc này hắn bật khóc và nói: “Tao ăn, tao ăn, đừng có dí nữa”.

“Vậy thì ăn hết cho tao”.

Trần Thanh nắm đầu Phùng Nhân đến chỗ đồ ăn bị rơi ra sàn.

“Anh Tất, cứu em với”.

Phùng Nhân vừa ăn vừa khóc.

“Ăn nghiêm túc đi”, Trần Thanh lại dí dùi cui vào người hắn.

“Rè...”

Phùng Nhân vừa khóc vừa cắm mặt nhai nuốt đống đồ ăn rơi dưới sàn nhà, sự nhục nhã này hắn không thể nào chịu đựng được, chỉ là lúc này không có ai đến cứu hắn cả.

“Tên họ Trần kia, tốt nhất mày nên dừng tay ngay lập tức đi”.

Tát Văn Bách mắng lớn: “Mày có biết kết cục của chuyện mày làm là gì không?”

“Không biết, cũng không muốn biết”.

Trần Thanh nói một cách khinh thường.

“Anh kích động thế, lẽ nào muốn ăn giúp hắn sao? Được thôi, anh có thể qua đây mà ăn với hắn”.

“Mày... mày”, Tất Văn Bách tức đến nỗi không nói thành lời.

Hắn biết Trần Thanh là một người ngang ngược vô lý, có chuyện gì cũng phải làm bằng được mới thôi.

“Tiểu Yến, em không định quản người của mình sao?”

Tất Văn Bách cắn răng nói với Nam Cung Yến: “Em có biết hậu quả việc hắn ta làm ngày hôm nay là gì không? Hậu quả này em có gánh được không?”

Nghe Tất Văn Bách nói vậy, Nam Cung Yến cũng tự biết hậu quả của chuyện này là gì. Trần Thanh đã đắc tội Tất Văn Bách lại thêm việc ra tay với Phùng Nhân hôm nay, thì sau này việc kinh doanh của tập đoàn cô ở Nam Hải chắc chắn sẽ không được thuận lợi.

Nhưng mà Nam Cung Yến cũng khá hiểu Trần Thanh, cô biết anh sẽ không nghe lời cô.

“Trần Thanh... hay là bỏ đi”.

Nam Cung Yến khuyên Trần Thanh.

“Đợi anh ta ăn xong thì chuyện này coi như bỏ qua”, Trần Thanh trả lời một cách nhẹ nhàng.

Nam Cung Yến cắn môi: “Trần Thanh, anh nên hiểu chuyện này sẽ có hậu quả thế nào, anh cứ thế này là hại chết tôi đó”.

“Em yên tâm đi. Ai làm người đó chịu”, Trần Thanh nói với cô.

Nam Cung Yến nghe được lời nói của Trần Thanh thì cũng không biết nên nói gì nữa, cô biết là cho dù mình có khuyên thế nào đều không có tác dụng, vì thế cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.

“Tên họ Trần kia, tao cảnh cáo mày, mày chết chắc rồi!”

Tất Văn Bách cảnh cáo Trần Thanh một lần nữa.

“Haha”, Trần Thanh cười một cách khinh thường: “Gì cơ? Tôi lại muốn xem thử xem mình sẽ chết kiểu gì đấy!”

Hả!

Tất Văn Bách nghe thấy lời Trần Thanh nói thì tức đến mức không nói nên lời nữa rồi.

Đám người xung quanh thấy vậy thì đều ngạc nhiên.

Họ không thể nào tin được một tên bảo vệ quèn lại gan dạ như thế, dám ra tay đánh Phùng Nhân ở đây, lại còn không coi Tất Văn Bách ra gì.

Đúng thật là ngang ngược mà!

Tất nhiên là lúc này họ cũng đồng tình với Nam Cung Yến, cô là người dẫn Trần Thanh đến đây, mà hắn lại dám gây tội, sau này sợ là khó làm ăn trên đất Nam Hải này nữa.

Về phía Trần Thanh, họ đều cho rằng hắn dám ngang ngược ở đây như thế, không lâu nữa thôi sẽ biến mất khỏi Nam Hải, Nam Hải này không có chỗ cho hắn dung thân.

“Cậu chủ Tất, sao ở đây đông vui thế, có chuyện gì sao?”

Đúng lúc này, có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước đến, anh ta nhìn thấy tình hình phía bên này thì bước đến hỏi.

Tất Văn Bách nghe thấy giọng nói này, ngay lập tức đi về phía người đàn ông đó và nói: “Anh Hổ, anh là một người người tài giỏi, có một tên bảo vệ quèn không biết trời cao đất dày đang quậy phá ở đây, anh giúp em trừng trị hắn với”.

Tất Văn Bách nhìn thấy anh ta xuất hiện thì vô cùng kích động.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT