Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Dương Lệ tìm đủ mọi cách thăm dò Trần Thanh nhằm moi thêm chút thông tin từ chỗ anh.

Có điều, cuối cùng cô ấy đành bó tay.

Hai người nói chuyện được một lúc, bít tết và rượu vang được mang lên.

“Chúng ta ăn thôi!”

Dương Lệ nói với Trần Thanh.

“Lúc dùng món ăn Pháp, tôi thích thưởng thức chút âm nhạc”.

Trần Thanh cười nói với Dương Lệ: “Cô không để bụng chứ?”

Dương Lệ liếc Trần Thanh cái là biết ngay: “Không vấn đề”.

Mặc dù cần một khoản tiền để mời dàn nhạc diễn tấu nhưng Dương Lệ thấy rằng phong cách ở đây không tồi, dù sao hôm nay cũng tốn một đống tiền rồi, có tiêu thêm chút cũng chẳng sao.

Dương Lệ dứt lời, Trần Thanh dùng tiếng Pháp ra hiệu với ban nhạc đang ngồi nghỉ ngơi.

Ban nhạc đi tới, Trần Thanh chọn một bài nhạc nhẹ có tiết tấu nhanh.

Sau đó, Trần Thanh cầm ly rượu lên, vừa tận hưởng âm nhạc, vừa thưởng thức rượu vang.

Lúc này, Dương Lệ nhìn Trần Thanh, cô ấy không thể nào tìm ra được mối quan hệ giữa anh với một người bảo vệ. Cô ấy cảm thấy cơ thể Trần Thanh toát ra một luồng khí chất mà chỉ cậu ấm nhà giàu mới có.

“Vẫn còn thiếu vài thứ!”

Trần Thanh lại lên tiếng.

“Còn thiếu vài thứ?”

Dương Lệ ngơ ngác, cô ấy cảm thấy mọi thứ cho một bữa ăn chuẩn kiểu Pháp đã đủ cả rồi.

“Ừm, không có đũa, tôi không ăn!”, Trần Thanh cười nói.

Hả?

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ tỏ ra không hiểu gì cả.

Vài giây trước anh còn tỏ ra giống một cậu ấm nhà giàu, bây giờ lại trở thành một kẻ hết sức dung tục tầm thường.

“Đây là nhà hàng chuẩn kiểu Pháp, không phục vụ đũa cho anh đâu”, Dương Lệ nhắc nhở Trần Thanh.

“Cô không hỏi sao biết không có?”, Trần Thanh cười nói.

Nói rồi, Trần Thanh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới.

Khi Trần Thanh nói cần một đôi đũa, người phục vụ ngảan người, lúc này, người phục vụ cũng không nhịn được mà ném cho Trần Thanh ánh mắt khinh thường.

“Đây là nhà hàng chuẩn kiểu Pháp, sao có đũa được chứ. Loại người này đi đến đây đúng là làm hạ thấp đẳng cấp nhà hàng!”

Ngay lúc này, một giọng nói châm biếm vang lên bên cạnh.

“Chẳng phải thế à, gặp loại người này ở đây làm tôi chẳng còn hứng dùng bữa nữa. Ở đây không phải là nhà hàng cao cấp sao? Sao có thể để loại người này vào chứ?”

Giọng nói châm chọc của một nam một nữ vang lên.

Trần Thanh và Dương Lệ ngẩng đầu nhìn, bọn họ thấy Mã Quốc Lương ôm vai một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm.

Nhìn ra ngay, Mã Quốc Lương không đeo bám Dương Lệ nữa là vì được phú bà bao dưỡng rồi.

Bấy giờ, hai người nhìn Trần Thanh, tỏ ra khinh thường.

Thấy Mã Quốc Lương xuất hiện tại đây, Dương Lệ đã hiểu ra mọi chuyện, Mã Quốc Lương cố ý bày trò.

“Mã Quốc Lương, chúng tôi ở đây dùng bữa ảnh hưởng đến anh sao?”, Dương Lệ đanh mặt lại nói.

“Đương nhiên ảnh hưởng đến chúng tôi rồi!”

Mã Quốc Lương nói chuyện có chút tự cao tự đại: “Đây vốn là một nơi cao cấp, vậy mà lại xuất hiện loại người này, cô nói xem có phải kéo đẳng cấp nhà hàng xuống thấp không?”

“Nhìn thấy loại người này đúng là ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi!”, người phụ nữ ngồi cạnh Mã Quốc Lương tỏ ra khinh thường nói.

“Trông bà ưỡn ẹo vậy còn xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi còn chưa nói bà ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi đấy!”

Trần Thanh nhìn người phụ nữ trung niên rồi bình tĩnh nói.

“Cậu nói ai õng ẹo đấy? Nhãi ranh, muốn chết phải không?”

Câu nói của Trần Thanh như động vào vảy ngược của bà ta vậy, bỗng chốc bà ta nổi giận đùng đùng đứng bật dậy.

“Em yêu, đừng giận, đừng giận. Tức giận với đám người thấp hèn này chỉ tổ mệt người thôi!”, Mã Quốc Lương vội vã khuyên bảo.

“Cũng đúng, em không thèm so đo với đám người thấp kém này!”, người phụ nữa giàu có lại tỏ ra kiêu ngạo.

Sau đó, người đàn bà giàu có nhìn hai người Trần Thanh và nói: “Bây giờ, hai ngươi rời khỏi đây ngay lập tức!”

“Tại sao?”, Dương Lệ khó chịu hỏi.

“Tôi sợ mấy người làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mình!”, người đàn bà giàu có nói: “Vậy nên mấy người phải rời khỏi đây! Nói đi, muốn bao nhiêu tiền mấy người mới chịu rời đi, năm ngàn tệ đủ không?”

Dương Lệ nghe thấy câu nói ấy của đối phương thì cảm thấy nộ khí xung thiên, đúng là không chịu nói lý với nhau mà.

“Còn lâu chúng tôi mới đi!”

Dương Lệ đáp.

Người đàn bà giàu có lập tức móc là một tập tiền, vứt xuống bàn.

“Chỗ này là mười ngàn tệ, cầm tiền rồi lượn cho tôi!”, người đàn bà giàu có tỏ ra cao ngạo.

Những người xung quanh bắt đầu nhìn qua bên này, trông thấy cảnh tượng hiện tại, ai nấy đểu tỏ ra thích thú hóng chuyện.

Mọi người muốn xem hai người Trần Thanh ứng phó thế nào.

“Mấy, mấy người...đúng là không nói lý lẽ!”

Dương Lệ nghiến răng bực mình mắng: “Không coi ai ra gì!”

“Mười ngàn tệ đúng là không ít, bằng hai tháng lương của tôi rồi!”

Vậy nhưng Dương Lệ vừa mắng xong, Trần Thanh lại cầm tiền lên.

“Trần Thanh, cậu...”

Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh cầm tập tiền, cô ấy tức giận quát.

Cô ấy nghĩ thầm, không phải Trần Thanh thấy tiền là sáng mắt đấy chứ?

Trông thấy Trần Thanh cầm tiền, Mã Quốc Lương lập tức vui vẻ. Vừa bước vào cửa, gã ta nhìn thấy Trần Thanh thì nghĩ ngay đến chiêu này.

Gã ta phải khiến Trần Thanh không ngóc đầu lên được.

Nhất là để Dương Lệ coi thường Trần Thanh càng tốt.

“Mười ngàn tệ nhiều lắm đó, cầm tiền rồi đi đi!”, Mã Quốc Lương nói.

“Cút mau!”

Người đàn bà giàu có hống hách nói.

Loạt xoạt!

Chỉ có điều, hai người bọn họ vừa mới dứt lời, Trần Thanh tung tập tiền như rải hoa, đập thẳng vào mặt Mã Quốc Lương và người đàn bà kia.

Mười ngàn tệ vừa rơi hết, Trần Thanh móc ra một đồng xu, ném thẳng mặt người đàn bà giàu có và nói: “Bây giờ tôi bỏ ra mười ngàn không trăm linh một tệ, nhiều hơn mấy người một tệ, hai người lăn một vòng cho tôi xem!”

Oa!

Trần Thanh đột nhiên hành động như vậy khiến mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.

Những người dùng bữa ở đây có rất nhiều người quen biết người đàn bà giàu có kia.

Bọn họ chẳng ai dám động đến bà ta. Bây giờ, một người bảo vệ nhỏ nhoi như Trần Thanh lại dám lấy tiền ném vào bà ta.

Dương Lệ nhìn thấy hành động của Trần Thanh thì giật nảy mình.

Cô ấy biết, không thể đắc tội với người đàn bà giàu có này.

“Mày muốn chết đấy hả?”

Mã Quốc Lương tức giận nói.

Người đàn bà giàu tức điên lên, quát lớn: “Người đâu, gọi quản lý của mấy người tới đây!”

Người đàn bà giàu có quát lớn, một lát sau, quản lý của nhà hàng xuất hiện.

Vừa mới đến nơi, ông ta hỏi chuyện nhân viên phục vụ trước đã.

Người quản lý vừa nghe xong nhân viên truyền đạt lại, ông ta mắng thầm một câu: “Ai mà có mắt không tròng vậy, dám gây chuyện ở địa bàn của ông, gọi bảo vệ lên đây!”

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì nhanh chóng chạy đi gọi bảo vệ.

Còn người quản lý thì hớt hải chạy đến trước mặt người đàn bà giàu có, nở một nụ cười thân thiện nói: “Bà Hoa, bà tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Bà Hoa nhìn thấy quản lý đi tới thì chỉ hai người Trần Thanh, bực dọc nói: “Ông lập tức đuổi hai con người thấp hèn kia ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, hơn nữa tìm người giúp tôi dạy cho bọn chúng một bài học!”

Bà Hoa nói vậy, Mã Quốc Lương đắc ý lên tiếng: “Để mấy người cầm tiền rồi lượn đi thì không chịu, giờ thì hay rồi, cho mấy người biết tay!”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT