Lọc Truyện

Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Edit: Flanty

Ngày hôm sau.

Do trước đó đã đặt đồng hồ báo thức, Mộc Tiểu Nhã xem như có thể kịp dậy để ăn sáng, cùng Bạch Xuyên xuất hiện trên bàn ăn sáng nhà họ Bạch.

Lý Dung ở bên vừa âm thầm cao hứng, vừa nghĩ đề tài nói chuyện phiếm với Mộc Tiểu Nhã, sợ Mộc Tiểu Nhã câu nệ, không vui.

"Tiểu Nhã, mẹ nhớ là con học Đại học chuyên ngành thiết kế đúng không?" Lý Dung hỏi.

"Đúng ạ, con học thiết kế giày." Mộc Tiểu Nhã trả lời.

"Thiết kế giày? Thật hiếm thấy."

"Ban đầu con đăng ký thiết kế trang phục, nhưng điểm khảo thí kém một chút, đã bị trường học chuyển đến thiết kế giày chuyên nghiệp. Nhưng sau một thời gian học tập, con cảm thấy thiết kế giày cũng rất thú vị." Mộc Tiểu Nhã nói, "Hơn nữa giày mình tự thiết kế đi vào cũng sẽ thoải mái hơn một chút."

"Đúng đúng đúng, bây giờ giày bên ngoài đều là kiểu dáng đẹp, nhưng đi lâu rồi sẽ thấy rất dễ bị đau chân." Lý Dung tràn đầy cảm xúc nói, "Mấy đôi giày cao gót hiện giờ của mẹ đều được định chế[1] ở nước ngoài."

[1] Định chế – 定制: là một từ bắt nguồn từ đường phố Savile Row (Luân Đôn, Anh), có nghĩa là may đo quần áo cho một cá nhân, nổi tiếng bởi truyền thống nghề định chế trang phục nam. Theo thời gian, từ "định chế" ngày càng được hiểu phong phú hơn, ví như định chế màu da, rau củ cải các loại,...

"Giày cao gót con cũng sẽ thiết kế, hôm nào con sẽ giúp mẹ định chế một đôi, đến lúc đó mẹ thử xem tay nghề của con thế nào?" Mộc Tiểu Nhã tự nhiên biết tay nghề mình không thể so với những đôi giày được định chế ở nước ngoài của Lý Dung, nhưng mình do con dâu định chế thì ý nghĩa không giống nhau, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy Lý Dung hẳn là sẽ thích. Hơn nữa ngoại trừ điều này ra, Mộc Tiểu Nhã cũng thật sự không nghĩ được mình còn có thể tặng cái gì cho người nhà Bạch Xuyên.

Nghe xong lời Mộc Tiểu Nhã nói Lý Dung quả nhiên rất vui mừng: "Con sẽ định chế giày?"

"Vâng, thật ra gần đây con đang cùng bạn học chuẩn bị mở văn phòng làm việc, tính toán về sau sẽ tự thiết kế và định chế giày của nhãn hiệu bọn con. Chờ ổn định phòng làm việc, con sẽ làm cho mẹ đầu tiên."

"Tốt tốt tốt, mẹ đây chính là khách hàng đầu tiên của các con rồi."

"Dạ." Mộc Tiểu Nhã thấy Lý Dung thiệt tình, trong lòng cũng cao hứng theo.

"Ăn." Bỗng nhiên, Bạch Xuyên đem một quả trứng gà đã lột sẵn vỏ bỏ vào bát Mộc Tiểu Nhã.

"Cảm ơn." Mộc Tiểu Nhã cười cười, cầm lấy trứng gà, cắn một miếng nhỏ.

Bạch Xuyên thấy Mộc Tiểu Nhã ăn, lúc này mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn bữa sáng trong bát mình.

Vừa rồi Tiểu Nhã chỉ lo nói chuyện, không nhớ ăn bữa sáng ~

Một màn này bị ba người Bạch gia trông thấy, trong lòng là một trận phức tạp, lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Phức tạp là do trước nay Bạch Xuyên chưa từng lấy đồ ăn cho họ, ngọt chính là Bạch Xuyên chủ động quan tâm người khác, lúc này anh đã chứng tỏ mình đang chủ động hướng ra thế giới bên ngoài thêm một bước nữa.

"Định chế giày ở trong nước không dễ làm." Vẫn luôn không nói chuyện, Bạch Tranh bỗng nhiên lên tiếng.

"A?" Mộc Tiểu Nhã có chút ngốc.

"Người bình thường căn bản sẽ không đặt làm giày, mà sẽ đặt người làm giày, cũng đều đặt cố định những nhãn hiệu có danh tiếng ở nước ngoài. Các cô vừa mới tốt nghiệp, nhận định chế giày là không sáng suốt." Bạch Tranh phân tích, "Phí tổn cao, lưu lượng khách thiếu, rất khó làm."

Bạch Quốc Du tuy không nói chuyện, nhưng ông rất tán thành cách phân tích của Bạch Tranh, tư tưởng của Mộc Tiểu Nhã tốt, nhưng thực hiện sẽ rất khó khăn.

"Bạch Tranh, Tiểu Nhã còn chưa bắt đầu làm đâu, sao con đã biết là không được." Lý Dung ghét bỏ, trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, con trai lớn của bà thường ngày không nói nhiều, nhưng nói mấy câu đã có thể đem dập tắt hoàn toàn ý nghĩ của người khác. Hơn nữa, làm không được thì cũng có sao, Bạch gia bọn họ còn thiếu chút tiền ấy à?

"..." Bị ghét bỏ, Bạch Tranh lập tức không biết nói gì, phải biết rằng bên ngoài có bao nhiêu người cầu an chỉ dẫn hướng gây dựng sự nghiệp anh đều lười đi, hôm nay khó có được khi chủ động lại còn bị ghét bỏ, "Tôi muốn nói là, nếu các cô thật sự phải đi con đường này, trước hết nên tìm một doanh nghiệp có tiếng để hợp tác, chờ đến khi các cô có được danh tiếng nhất định trong giới, về sau làm việc sẽ thuận lợi hơn." Bạch Tranh cũng biết Mộc Tiểu Nhã khẳng định không quen biết doanh nghiệp nổi tiếng nào, vì thế lại tri kỷ nói, "Tôi biết Tổng giám đốc GJ, nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu cô với công ty họ."

GJ là nhãn hiệu giày thể thao quốc tế vô cùng nổi tiếng.

"Đúng vậy, trước khi gây dựng sự nghiệp nên tích góp một chút kinh nghiệm, sẽ giúp con đạt được nhiều thứ hơn trong tương lai." Bạch Quốc Du cũng khuyên.

Mộc Tiểu Nhã lúc này đã phản ứng lại, cô biết Bạch Tranh có ý tốt, thật ra đời trước cô chính là đi theo ý tưởng của Bạch Tranh. Ra nước ngoài du học 2 năm, sau đó nhận được đề cử của giáo sư, lúc sau lại làm nhà thiết kế cho một nhãn hiệu giày có tiếng ở nước ngoài. Chẳng qua khi cô vừa mới đạt được chút thành tích, liền qua đời sớm, hiện tại suy nghĩ một chút kỳ thật còn rất chua xót.

"Chúng con không có dã tâm lớn như vậy." Mộc Tiểu Nhã giải thích, "Con và Phương Hủy, chính là bạn học cùng mở phòng làm việc, thật ra chúng con chỉ là không muốn đi ra ngoài làm công cho người khác nên mới quyết định mở văn phòng riêng của mình. Chúng con tuy nói là định chế sản phẩm cao cấp, nhưng giá cả chắc chắn sẽ không cao, mục tiêu chủ yếu là công nhân và tầng lớp trung lưu mà thôi. Theo dự kiến, chúng con sẽ thiết kế một số đôi giày thể thao bán trên mạng, đây là nguồn thu chủ yếu. Chúng con cũng không nghĩ kiếm quá nhiều tiền, chỉ cần thoải mái tự tại, không mệt quá là được."

Sau khi nghe Mộc Tiểu Nhã giải thích xong, Bạch Tranh không nói gì nữa, thậm chí còn cảm thấy bản thân nhiều chuyện. Một người muốn mở cửa hàng để chơi, hơn nữa không yêu cầu phải kiếm nhiều tiền, cũng không cần phải quá mệt, mục tiêu gây dựng sự nghiệp kỳ lạ như thế, thật là... Bạch Tranh xấu hổ ăn một ngụm cháo, vẫn là không đánh giá.

"Vậy các con chuẩn bị phòng làm việc thế nào rồi?" Lý Dung cảm thấy hứng thú nói.

"Địa điểm phòng làm việc đã thuê rồi, tiếp theo là trang hoàng lại, chính thức đi vào làm việc khả năng là hơn hai tháng nữa." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Vậy con phải vội vàng trang hoàng lại trong hai tháng vừa qua?"

"Dạ, nhưng phần lớn công việc đều do bạn con phụ trách, con chỉ thỉnh thoáng ghé qua thôi." Bởi vì Mộc Tiểu Nhã vừa mới kết hôn, Phương Hủy gần như tiếp nhận hầu hết công việc vì không muốn tân hôn của bọn họ gặp trở ngại, chỉ khi muốn thảo luận phương án trang trí mới liên hệ với Mộc Tiểu Nhã.

"Ăn." Lúc này, Bạch Xuyên lại đưa cho Mộc Tiểu Nhã một quả trứng gà nữa.

"..." Mộc Tiểu Nhã bất đắc dĩ, sao Bạch Xuyên toàn cho cô trứng gà, cô đành phải nhỏ giọng nhắc nhở, "Em không muốn ăn nó, đừng lại cho em trứng gà." Nói xong, cô lấy quả trứng thứ hai mà Bạch Xuyên đưa cho, định chống đỡ ăn một chút. Ai ngờ cô vừa mới cắn một ngụm, Bạch Xuyên liền đem trứng gà gắp trở về.

"?!"

"Không muốn ăn, tôi ăn." Bạch Xuyên một miếng liền đem quả trứng gà Mộc Tiểu Nhã đã cắn một nửa đem nuốt hết.

Này... điều này cũng quá thân mật! Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt, cũng không dám ngẩng đầu xem sắc mặt những người khác.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa ăn một phen cẩu lương, biểu cảm của ba người Bạch gia lại đều là vui mừng, Lý Dung cũng càng kiên định với ý nghĩ trong lòng mình.

Bữa sáng qua đi, Bạch Quốc Du cùng Bạch Tranh đi làm. Lý Dung chủ động tìm Mộc Tiểu Nhã, nói ra suy nghĩ của mình.

"Mẹ, mẹ muốn con đưa Bạch Xuyên đi du lịch sao?" Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nói.

"Đúng đó." Lý Dung cười giải thích, "Bởi vì việc của bà Tiểu Xuyên, hôn lễ của các con cũng không làm lớn, nhưng tuần trăng mật vẫn nên có. Hơn nữa, giáo sư Phùng cũng nói rồi, mang Tiểu Xuyên ra ngoài nhiều một chút, đối với sự khôi phục của nó cũng có chỗ tốt. Trước kia khi chúng ta mang Bạch Xuyên ra ngoài, nó đều không nguyện ý, nhưng ta nghĩ nếu là con đưa đi, nó hẳn là rất vui mừng."

Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn Bạch Xuyên, Bạch Xuyên đang ngồi trong hoa viên đọc sách. Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên ý thức được, dường như chỉ cần mình có một chút không chú ý hoặc không cùng anh nói chuyện, thì Bạch Xuyên nhất định là đang đọc sách hoặc đang ngẩn người.

"Dẫn thằng bé ra ngoài nhiều một chút, để nó tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, nó đối với bên ngoài hứng thú càng lớn, khôi phục sẽ càng nhanh." Hôm qua giáo sư Phùng đã cho cô một số ý kiến, Mộc Tiểu Nhã tự nhiên cũng nhớ rõ. Lúc này Lý Dung lại nhắc tới, Mộc Tiểu Nhã cũng động tâm.

"Nếu mọi người yên tâm, con thật ra cũng có nơi muốn đi, cũng thích hợp mang Tiểu Xuyên cùng đi." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Yên tâm, đương nhiên yên tâm." Từ ngày tiếp nhận Mộc Tiểu Nhã làm con dâu, ngày đó Lý Dung cũng đã lựa chọn tin tưởng Mộc Tiểu Nhã. Càng đừng nói, trải qua việc Bạch Xuyên phát bệnh, biểu hiện của Mộc Tiểu Nhã sớm đã được mọi người Bạch gia tán thành.

"Vậy... con sẽ chuẩn bị một chút, đưa Bạch Xuyên ra ngoài du lịch." Mộc Tiểu Nhã quyết định.

"Đúng vậy, đi chuẩn bị đi, mẹ sẽ cho người thu dọn hành lý." Lý Dung nói xong liền hưng phấn rời đi, trước tiên tìm chú Lý chuẩn bị đồ dùng du lịch cho hai người. Đến nỗi Mộc Tiểu Nhã muốn đi đâu du lịch, Lý Dung cũng mặc kệ, dù sao cứ chuẩn bị trước là được.

Quyết định muốn đi du lịch xong, việc đều tiên chính là nói cho bạn đồng hành của mình.

Mộc Tiểu Nhã đi đến bên cạnh Bạch Xuyên, phát hiện quyển sách anh vừa mới lấy ra kia, sau khi cô nói chuyện phiếm với mẹ một lát, cũng đã được Bạch Xuyên đọc xong một phần ba.

Đây là sách gì? Mộc Tiểu Nhã cố gắng xem xét một vài dòng chữ, nhưng lại phát hiện toàn là thuật ngữ chuyên nghiệp, làm cho một người sinh hoạt ở nước ngoài 4 năm như cô, cảm giác mình đã thoái hóa thành một người thất học. Mộc Tiểu Nhã từ bỏ thu hồi tầm mắt, sau đó mở bàn tay với qua, chặn lên nội dung trang sách.

Tầm mắt bị cản trở, Bạch Xuyên theo bản năng ngẩng đầu, trong nháy mắt khi nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã, khuôn mặt tự nhiên nở một nụ cười.

"Sách đẹp sao?"

"Ừ." Bạch Xuyên gật đầu.

Mộc Tiểu Nhã đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, vì thế cố ý khó xử nói: "Vậy em đẹp, hay vẫn là sách đẹp?"

"Em đẹp." Bạch Xuyên trả lời không chút do dự.

"Phanh!"

Mộc Tiểu Nhã che ngực, nửa ngày cũng không thể phục hồi lại tinh thần. Nghe câu nói này liền biết rõ đối phương đang nói dối, nhưng nghe xong cũng không thể không vui vẻ, huống chi, Bạch Xuyên sẽ không nói dối. Bạch Xuyên nói cô đẹp, như vậy ở trong lòng Bạch Xuyên, nhất định chính là đẹp.

Nhận thức này làm cho Mộc Tiểu Nhã hết sức vui vẻ, bất tri bất giác cười một hồi lâu, cô mới cùng Bạch Xuyên nói: "Chúng ta đi ra ngoài du lịch đi."

"Du lịch?" Bạch Xuyên nhíu mày, anh không thích đi du lịch, trước kia người trong nhà đều muốn dẫn anh đi ra ngoài, nhưng bên ngoài quá ồn ào, hơn nữa hoàn cảnh cũng thật xa lạ, anh không thích đi ra ngoài.

"Đúng vậy, chỉ hai người chúng ta, chúng ta đi ra ngoài chơi." Mộc Tiểu Nhã nói, "Em có một nơi vẫn luôn rất muốn đi, nhưng vẫn không có cơ hội, lần này anh đưa em đi đi."

Nơi Tiểu Nhã vẫn luôn rất muốn đi nhưng lại không đi được?

"Được." Bạch Xuyên gật đầu, nếu Tiểu Nhã muốn đi, anh nguyện ý đưa cô đi. Ồn ào một chút cũng không sao, anh có thể mang theo tai nghe Tiểu Nhã mua cho anh.

"Nơi đó còn có một người bạn tốt của em nữa, cô ấy đặc biệt muốn nhìn thấy anh, đến lúc đó em sẽ giới thiệu hai người với nhau." Mộc Tiểu Nhã hưng phấn nói, "Nhà cô ấy có một vườn anh đào rất lớn, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau hái anh đào ăn."

"Được." Bạch Xuyên cười, anh nhớ rõ, Tiểu Nhã thích nhất là ăn anh đào, cho nên trước kia mỗi năm mùa hè, khi bà nội hỏi anh muốn ăn cái trái cây gì, anh đều sẽ bảo bà mua anh đào.

"Em nhớ rõ, anh cũng thích ăn anh đào, đúng không?" Mộc Tiểu Nhã nhớ khi cô còn nhỏ, mỗi lần đến nhà bà Bạch, trên bàn cơm đều sẽ có anh đào. Bà Bạch đã nói với cô rằng, Bạch Xuyên cũng thích ăn anh đào.

"Đúng." Bạch Xuyên gật đầu.
Danh sách truyện HOT