Lọc Truyện

Có rể là chiến vương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lê Văn Vân đi về phía sau sàn đấu, đi hết hành lang là một căn phòng rất lớn, đây là hậu trường của sàn thi đấu, cũng tương đối lớn, bên trong có thế chứa đến bổn năm trăm người, hoàn toàn không hề có chút cảm giác chen chúc nào, rất nhiều người đều có một góc riêng cho mình. Đám người hoặc là quần áo luyện công bó sát người, hoặc là mặc quần áo rộng rãi, thích hợp cho vận động tay chân. Một số khác đang mặc rộng hơn nữa.

Những người này đứng thành nhóm ba nhóm năm, mặc dù đang nói chuyện với nhau, bọn họ vẫn thỉnh thoảng đưa mát quan sát chung quanh, quan sát nhóm đối thủ của mình!

Quần áo và dung mạo hiện tại của Lê Văn Vân là ở mức bình thường, đàn ông trung niên ở đây thật sự là quá nhiều, tất nhiên cũng không ai chú ý đến sự tồn tại của Lê Văn Vân.

Anh tìm đại một góc nào đó rồi ngồi xuống, nhìn đám người thấp giọng trò chuyện với nhau, anh cười khẽ trong lòng.

Những người này, có thể sổng sót đến cuối cùng, dám chừng không có bao nhiêu.

Lúc Lê Văn Vân đang ngồi, bỗng có một người phụ nữ đi về phía anh.

Lê Văn Vân quan sát, ánh mát sáng lên. Gương mặt của người phụ nữ là dạng khuôn mặt của phương tây, nhan sắc cũng rất xinh đẹp, vóc người cao gầy, tầm khoảng một mét tám, đôi chân dài cực kỳ bầt mầt, trên lưng cô ta mang theo một cây kiếm bảng to, đầu đội nón, mặc quần áo bó sát người, đi từng bước đến bên cạnh Lê Văn Vân.

“Anh bạn, xin chào, cho hỏi anh ở nhóm nào thế?” Cô ta cúi

đầu hỏi.

Lê Văn Vân nhìn cô ta, phát hiện trên mặt cô ta mang theo nụ cười rất thân thiện.

Đương nhiên, loại thân thiện này Lê Văn Vân cũng không xem là thật, chỉ là tạm thời không biếu hiện ra mà thôi.

Hơn một trăm người tranh giành một giải duy nhất, tất cả mọi người đều sẽ không từ bỏ.

“Nhóm C!” Lê Văn Vân trả lời.

Ánh mát người phụ nữ sáng lên, sau đó đưa một tay ra với Lê Văn Vân: ‘Thật trùng hợp, tôi cũng ở nhóm c, tôi tên là Elimmy! Mới vừa vào đỉnh cấp!”

Lê Văn Vân gật đầu chào: “Xin chào! Lẻ Tú.”

Elimmy phát hiện Lê Văn Vân cũng không vì dung mạo mình mà dao động cảm xúc, trong lòng cô ây giật mình.

Cô ấy đặt thanh kiếm bảng to xuống, rồi ngồi bên cạnh Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nhìn thanh kiếm to ấy, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, sức nặng của thanh kiếm này chắc chắn rât lớn, sử dụng nhất định sẽ rất khó khăn, mà người phụ nữ này lại dùng nó làm vũ khí.

“Lê Tú, cấp bậc của anh là gì?” Elimmy hỏi: “Có hứng thú họp thành đội với chúng tôi không?”

“Họp đội?” Lè Văn Vân nhíu mày hỏi: “Không phái là tự mình chiến đấu hả?”

‘Tự mình chiến đấu, là quy tâc viết thế, nhưng mà trong sàn đấu, lúc chân chính bât đầu thi đấu thì lại không có quy tâc, anh không thấy mấy người đó hả? Họ nhóm năm nhóm ba lại một chỗ, thật ra là đang tố đội với nhau đó.” Elimmy nói: “Bên trong sàn đấu này cực kỳ tàn khốc, ở đây bình thường đều không quản sống chết.”

“Người cùng một tố như thế, không phải đều là kẻ địch hết sao?” Lẻ Văn Vân nói: “Tố đội như thế này, có chỗ nào đáng tin đâu! Không chừng sẽ bị chính người trong tố đâm sau lưng.”

Elimmy ngấn người, sau đó gật đầu nói: “Đúng là có chuyện thế này, nhưng loại tổ đội như thế này, mục đích là vì để chiến đấu với những người khác, đợi đến khi giải quyết được những kẻ địch khác rồi chúng ta tiến hành quyết đấu lẫn nhau cũng không muộn mà, chỉ phân tháng bại, không nói sống chết, cho dù thua cũng cỏ thế bảo toàn một mạng.”

Lè Văn Vân im lặng.

Elimmy nói đến đây thì nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Sao nào, cỏ hứng thú không?”

“Họp đội thì có thể, nhưng tôi không có chân khí, cũng không phải đính cấp gì hết, cô đồng ý không?” Lê Văn Vân hỏi.

Elimmy nghe thế thì ngơ ra, cô ấy khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân: “Anh không có chân khí? Vậy sao anh lại chạy đến tham gia cái

này…”

Lê Văn Vân cố ý đùa người phụ nữ này, thở dài: ‘Tôi đã mất hi

vọng với cuộc sống này, lại không có dũng khí tự sát, thế nên đành đến đây vậy.”

Elimmy lại ngẩn người, sau đó cô ấy xoa xoa đầu Lé Văn Vân nói: “Haiz, tòa thành này quả thật có rất nhiều người như anh, có điều không có chuyện gì là không thể, tôi đã ờ sàn đấu này ba năm, cũng thường hay cảm thấy mình có thê’ sẽ chết, không nhìn thấy hi vọng, nhưng mà còn sống thì sẽ còn hi vọng mà.”

Nói xong, dường như muốn lôi kéo thêm những người khác, cô ấy đứng dậy: “Anh suy nghĩ kĩ đi, chờ khi nào nghĩ thòng rồi thì lúc tiến vào sàn đấu, trực tiếp nằm xuống giả chết là được, sàn đấu chỉ nhận người còn đứng cuối cùng, nằm trên đất thường sẽ không ai ra tay với anh đâu.”

Lê Văn Vân cười cười đáp: “Cô mau đi đi.”

Elimmy rời đi, Lê Văn Vân vần ngồi lại chổ cũ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT