Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

Tuy rằng nữ tử trước mặt ngồi dưới đất cực kỳ hèn mọn, cơ thể lạnh run, thậm chí cả đầu cũng không dám ngẩng lên. 

Thế nhưng hắn biết, ở nơi hắn không nhìn thấy, chắc chắn ánh mắt nữ nhân này chính là sự khinh thường đầy trắng trợn. 

Người của phủ Thừa Tướng chẳng hiểu mô tê gì. 

Cố Thanh Hy quen biết chiến thần ở tít trên cao này từ khi nào thế? 

Khi Cố Thanh Hy đang nghĩ xem phải làm thế nào để thoát khỏi Dạ Mặc Uyên, thì hắn đã đổi giọng, đảo mắt nhìn mọi người trong phủ Thừa Tướng, lạnh nhạt nói. 

“Khụ khụ… Cố Thừa Tướng, bổn vương có nên cảm ơn ngươi và Hoàng Thượng đề nghị ban hôn cho ta không”. 

Cố Thừa Tướng lạnh từ đầu đến chân. 

Chiến thần đang muốn… Tìm ông ta tính sổ ư? 

“Vương gia… Vi thần… Vi thần…” 

“À, ngươi nuôi được một nữ nhi rất tốt”. 

Lời nói đầy bí hiểm, tất cả mọi người ở đó đều không biết rốt cuộc hắn có ý gì, chỉ có mình Cố Thanh Hy biết tên này nhất định đang nghi ngờ nàng. 

“Triều đình dễ dàng thay đổi, Cố Thừa Tướng phải cố đứng cho vững nha”. 

Hít… 

Máu Cố Thừa Tướng suýt ngừng chảy. 

Những lời đó… Là để uy hiếp ông ta. 

Cố Thừa Tướng lau mồ hôi, do dự không biết nên giải thích thế nào. 

Lại không ngờ rằng, Dạ Mặc Uyên đã đổi sang chủ đề khác. 

“Nếu tam tiểu thư đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi, thế thì nàng không tiện ở lại phủ Thừa Tướng nữa, chi bằng sang Vương phủ của bổn vương ở đi, dù sao… Sớm muộn gì nàng cũng phải vào đó thôi". 

Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Vương gia, làm thế không hay lắm, dân nữ không xứng với Vương gia…” 

“Soạt soạt soạt…” 

Hơn mười thị vệ rút đao ra, vây Cố Thanh Hy vào giữa, khí thế lạnh lẽo thấu xương đó, cảm giác như Cố Thanh Hy mà dám từ chối thì lưỡi đao sẽ lập tức đâm vào người nàng. 

Hắn nào có mời mọc gì, rõ ràng là ép buộc. 

Người phủ Thừa Tướng hoảng loạn, chẳng dám hé miệng lấy một câu nào. 

Thu Nhi vội vàng kéo tay áo Cố Thanh Hy, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?” 

“Nếu Vương gia đã thành tâm mời, dân nữ mà từ chối sẽ là bất kính”. 

Dứt lời, bọn thị vệ đều thu đao, một lần nữa cung kính lùi về hàng đứng ngay ngắn, như thể tất cả những gì diễn ra lúc nãy chưa từng xuất hiện. 

“Mời”. 

Cố Thanh Hy nhếch môi tạo thành một độ cong mỉa mai ở nơi người khác không thể nhìn thấy, theo Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi phủ Thừa Tướng. 

Sau khi đám người đó chậm rãi rời đi, người trong phủ Thừa Tướng vẫn chưa thể bình tĩnh lại. 

Ông ta muốn đứng dậy, nhưng hai chân cứ như nhũn ra, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống ngay đó. 

“Lão gia, nghe nói chiến thần giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, liệu hắn có trả thù chúng ta hay không?” 

Cơ thể Cố Thừa Tướng run run. 

Ông ta cũng không thể nắm được tình hình, từ trước đến nay chiến thần luôn ru rú trong nhà, hôm nay chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở phủ Thừa Tướng. 

Ông ta tưởng phủ Thừa Tướng sắp tai vạ ngập đầu, nào ngờ chiến thần lại tha cho bọn họ, chỉ dẫn nữ nhi ông ta đi. 

Trong chiếc xe ngựa xa hoa. 

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cùng ngồi một xe. 

Cố Thanh Hy nép mình vào một bên, ôm cơ thể lạnh run của mình, như thể người bên cạnh là một con sói xám lớn, có thể ăn tươi nuốt sống mình bất kỳ lúc nào. 

Dạ Mặc Uyên cười: “Những hành động của tam tiểu thư có thể nói là đệ nhất thiên hạ”. 

“Vương gia, dân nữ không hiểu ngài đang nói gì”. 

“Bổn vương đã trông thấy hết toàn bộ chuyện của ngươi ở học viện Hoàng Gia ngày đầu tiên”. 

Cái định mệnh. 

Tên cuồng rình mò này, lại dám trốn trong góc tối rình mò nàng. 

“Hôm đó công chúa quá kiêu ngạo, nên dân nữ mới…” 

“Đánh phu tử, tát công chúa, đó không phải là hành động mà người bình thường dám làm”. 

“Hôm đó quá tức giận, sau đó dân nữ cũng tự trách và sợ hãi không thôi”. 

“Trên người cô có mùi thảo dược nhàn nhạt, dù cô đã lau đi nhưng mùi hương đó như hòa vào người cô vậy, vẫn tỏa ra”. 

“Vương gia, e là ngài nhầm lẫn gì rồi”. 

Nam nhân này cầm tinh con chó hả. 

Nàng đã dùng loại dược liệu đặc biệt để xóa đi mùi hương đó, mà hắn vẫn ngửi được. 

Nhìn vào đôi mắt không bận tâm mấy của Dạ Mặc Uyên, nàng có hơi chột dạ, đôi mắt đó như có thể bao quát vạn vật, có thể nhìn thấu mọi tâm tư của nàng. 

“Sau tai cô có một nốt chu sa hình hoa mai, trùng hợp, nữ nhân đó cũng có”. 

Cố Thanh Hy sờ sờ sau tai mình, lập tức cạn lời. 

Sau tai nàng có nốt chu sa hoa mai, thế mà nàng lại không hề biết. 

Nam nhân này lại quan sát cẩn thận đến thế. 

Đã nói đến nước này rồi, Cố Thanh Hy biết mình có giả vờ nữa cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. 

Nàng dứt khoát ngồi thẳng dậy, dáng vẻ đáng thương trước đó biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại vẻ tự tin kiêu ngạo, bễ nghễ thiên hạ. 

Nàng cười, đầy tao nhã. 

“Halo, anh đẹp trai, một ngày không gặp, lại đẹp trai hơn rồi”. 

“Nữ nhân, lá gan của cô rất lớn”. 

Nhìn thấy ánh mắt ngứa đòn đó, liên tưởng đến những việc nàng từng làm với mình, cuối cùng Dạ Mặc Uyên cũng không thể giữ tỉnh táo được nữa, lửa giận bắt đầu bùng lên, giơ tay phải lên muốn bóp chết nàng. 

Cố Thanh Hy nhanh nhẹn lướt đi, nhưng bàn tay đó như cái bóng, dù nàng có trốn đi đâu cũng không thể tránh khỏi. 

Rơi vào đường cùng, Cố Thanh Hy đành phải lăn một vòng tại chỗ, như cá chạch luồng lách trốn chạy, chật vật cút sang một bên, mới vất vả tránh khỏi đòn tấn công đó. 

Mới vừa nãy thôi, nàng lại có cảm giác tử vong đang rơi xuống đầu mình. 

Nam nhân này, nếu hắn muốn giết người thì một chưởng đó đủ để lấy mạng nàng. 

Nàng cười đầy nịnh nọt: “Vương gia cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, chắc sẽ không làm khó làm dễ một thiếu nữ đáng thương như ta đâu nhỉ”. 

“Thiếu nữ đáng thương?” 

Ha. 

Nàng là thiếu nữ đáng thương hả? 

Cả nam nhân cũng dám đè mà còn gọi mình là thiếu nữ? 

“Tất nhiên rồi, ngài xem cái tay nhỏ xíu của ta này, làm sao đánh lại ngài được, chuyện trước đó ta đã biết sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta lần này đi, tiểu nhân hứa sau này sẽ không dám làm gì ngài nữa…” 

Xoẹt… 

Độ ấm trong xe ngựa giảm xuống mức thấp nhất. 

Mặt Dạ Mặc Uyên đen như đáy nồi, sát khí bắt đầu ẩn hiện. 

Cố Thanh Hy thầm nghĩ không hay rồi, nhanh chóng lên tiếng trước khi Dạ Mặc Uyên ra sát chiêu. 

“Vương gia, ít nhiều gì ta cũng đã cứu mạng ngài, ân oán của chúng ta xem như bỏ qua được không”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT