Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cách đó không xa, Đương Đương công chúa đen mặt, lửa giận ngập trời sải bước đi tới. 

Phía sau là Cố Sơ Lan với gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy kích động và lo lắng, cùng với Cố Sơ Vân sắc mặt âm u. 

Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Công chúa, người phải tin ta, ta thật sự không làm những chuyện đó, đều là do người ta nghe nhầm rồi đồn bậy, chắc chắn có người cố tình hãm hại ta”. 

“Học viện Hoàng Gia nhiều người như thế, tại sao lại không nói người khác, mà hết lần này tới lần khác vẫn nói ngươi, ta chẳng cần biết người có bị vu oan hay không, nói chung sau này ngươi cứ cách bản công chúa xa một chút, nếu còn dám đến gần bản công chúa thì đừng trách ta không khách sáo”. 

“Công chúa…” 

“Bộp…” 

Đương Đương công chúa vung tay, trực tiếp cho nàng ta một cái tát, tức giận nói: “Cút, đứng cùng với ngươi, bản công chúa ngại bẩn”. 

Cố Sơ Lan che nửa mặt nóng rát, hốc mắt đỏ lên, uất ức nhìn về phía Cố Sơ Vân. 

Cố Sơ Vân nghiêm mặt, giọng không còn dịu dàng như xưa nữa: “Muội muội có làm hay không thì bản thân tự biết, hỏi ta, làm sao ta biết được”. 

Một Cố Thanh Hy khiến nàng ta mất hết mặt mũi. 

Nay lại thêm một Cố Sơ Lan, bảo người khắp thiên hạ phải nhìn phủ Thừa Tướng thế nào, nhìn nàng ta thế nào. 

Vì Cố Sơ Lan, mới sáng tinh mơ nàng ta đã bị bao nhiêu người khinh thường, nay lại bị người nhục nhã thêm như thế. 

Cố Sơ Lan nghe thấy những lời bàn tán hèn mọn của người trong học viện Hoàng Gia thì hận không thể tìm cái lỗ chui vào. 

“Ta không có, ta thật sự không làm những chuyện đó”. 

“Nếu ngươi trong sạch thì mang thủ cung sa ra để chứng minh đi”. 

Cố Sơ Lan mím môi, nửa ngày không thể trả lời được. 

Thủ cung sa của nàng ta đã mất từ lâu, nếu nàng ta kéo ống tay áo lên, chẳng phải cái tội của nàng ta sẽ được chứng thực hay sao. 

Người trong học viện Hoàng Gia đều cười nói: “Ta bảo mà, nàng ta không dám đưa thủ cung sa ra, bởi vì nàng ta là thứ kỹ nữ”. 

“Lúc nãy ta còn nghĩ liệu nó có phải chỉ là lời đồn hay không, nay Cố ngũ tiểu thư chậm chạp không dám đưa thủ cung sa ra, chứng tỏ trong lòng nàng ta có quỷ. Xí, loại nữ nhân này mà cũng có mặt mũi đến học viện Hoàng Gia đọc sách, mau cút về phủ Thừa Tướng của ngươi đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ”. 

“Ta không có, ta thật sự không có”. 

Cố Sơ Lan ôm bên má nóng rát. 

Tại sao… 

Tại sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà dường như tất cả mọi người ở Đế Đô đều biết chuyện của nàng ta? 

Ai đã tiết lộ? 

Rốt cuộc là người nào tiết lộ. 

Vừa ngẩng đầu lên, nàng ta đã trông thấy Cố Thanh Hy khẽ nhếch miệng. 

Trong nháy mắt, ngọn lửa của Cố Sơ Lan bùng lên, ba bước biến thành hai bước xông tới tức giận mắng. 

“Cố Thanh Hy, là ngươi làm đúng không? Ngươi cố tình lan tin đồn, nói ta… Nói mấy chuyện đó về ta… Có đúng không…” 

Cố Thanh Hy buông thõng tay, vô tội nói: “Ngũ muội muội à, muội không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta được, muội là muội muội ruột của ta, tại sao ta phải bôi nhọ muội, làm nhục muội có lợi gì cho ta?” 

“Ngươi nói dối, chắc chắn là ngươi, ngươi hận ta hại ngươi với Trạch Vương phải giải trừ hôn ước, lòng ngươi có Trạch Vương, ta lại nhiều lần ngăn cản các ngươi gặp mặt”. 

Cố Sơ Lan mới nhắc tới Trạch Vương thì chẳng biết trùng hợp thế nào, Trạch Vương cũng đến và nghe hết những gì bọn họ nói. 

Đối mặt với những ánh mắt kỳ lạ kia, sắc mặt Trạch Vương chợt thay đổi thành vẻ tức giận. 

Tiểu thư phủ Thừa Tướng đều khiến hắn ta phải chán ghét. 

Cố Sơ Lan liếc thấy Trạch Vương, ánh mắt hung ác trở nên mềm nhũn, lo lắng nói: “Vương gia, ngài nghe ta giải thích, ta trong sạch, ta chưa từng làm những chuyện dơ bẩn đó với hạ nhân, ngài nhất định phải tin ta”. 

“Cô có làm những chuyện dơ bẩn đó với bọn hạ nhân không thì liên quan gì tới ta”. 

“Vương gia, ta…” 

“Cố ngũ tiểu thư, bổn vương cảnh cáo cô, nếu cô còn dám tới gần ta thì đừng trách ta không khách sáo”. 

Trạch Vương vượt qua nàng ta, cả một ánh mắt cũng lười bố thí, đi tới chỗ Cố Thanh Hy thì khẽ dừng lại, gằn từng tiếng cảnh cáo. 

“Cố Thanh Hy, bổn vương đã giải trừ hôn ước với cô, ta với cô không còn liên quan gì tới nhau, Dạ Mộc Trạch đời này kiếp này sẽ không bao giờ cưới ngươi, ngươi từ bỏ cái ý đồ đó đi”. 

Lửa giận của Tiêu Vũ Hiên lập tức bùng lên. 

Cố Thanh Hy giơ tay ngăn cản hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra nụ cười mỉa mai. 

“Trạch Vương gia, ngài lấy đâu ra tự tin để cho rằng ta sẽ gả cho ngài thế?” 

Ánh mắt mỉa mai đó quá rõ ràng, lửa giận của Dạ Mộc Trạch cũng nổi lên. 

Trước kia khi Cố Thanh Hy nhìn thấy hắn ta sẽ luôn chạy tới lân la bắt chuyện, nàng đang muốn trả thù hắn ta ư? 

“Ngài yên tâm, Cố Thanh Hy ta dù có gả cho heo cho chó cũng sẽ không bao giờ gả cho ngài, còn ngài ấy à, sau này đừng hối hận, lại mặt dày mày dạn cầu xin ta đấy nhé”. 

“Nực cười, bổn vương muốn dạng nữ nhân nào lại không có, ngươi bớt ảo tưởng lại”. 

Dạ Mộc Trạch phẩy tay áo bỏ đi, lại chán ghét Cố Thanh Hy thêm một phần. 

Sau khi Dạ Mộc Trạch đi, Cố Sơ Lan lại trút hết tức giận và nhục nhã lên người Cố Thanh Hy. 

“Cố Thanh Hy, tại sao ngươi phải hại ta”. 

“Ngũ muội muội, sống làm người phải có lương tâm, ta hại muội khi nào? Muội có bằng chứng không?”. 

Liễu Nguyệt và Vu Huy chỉ cho nàng một ánh mắt khinh thường. 

Nàng mà cũng dám nói tới lương tâm hả? 

“Ngoài ngươi ra thì còn ai vu oan cho ta như thế”. 

“Muội cứ luôn miệng nói ta hãm hại mình, thì cứ lấy bằng chứng ra đây, nếu không thể tìm ra được bằng chứng thì xốc tay áo lên, chỉ cần thủ cung sa của muội còn đó thì cứ xem như là ta vu oan cho muội đi”. 

Mọi người đều chuyển tầm mắt nhìn Cố Sơ Lan. 

Cố Sơ Lan tức đến mức mặt tái nhợt, vấn đề là nàng ta không đủ can đảm xốc tay áo lên. 

Cố Thanh Hy cười mỉa mai, gọi đám Tiêu Vũ Hiên: “Nghệt mặt ra đó làm gì, làm việc đi”. 

“Làm việc?” 

Bọn Tiêu Vũ Hiên ngơ ngác. 

Làm cái gì cơ? 

“Đi cược vài ván thôi”. 

Mắt bọn Tiêu Vũ Hiên sáng rỡ lên: “Chúng ta đặt ai thắng”. 

“Tất nhiên là… Đặt ta". 

“Rầm…” 

Tiêu Vũ Hiên lảo đảo, Liễu Nguyệt và Vu Huy trực tiếp ngã ngửa. 

Mọi người nhìn Cố Thanh Hy như kẻ ngốc, cả Liễu Nguyệt cũng ném cho nàng một ánh mắt ngu ngốc. 

“Lão đại, đặt ngươi thua hả?” 

“Bộp…” 

Cố Thanh Hy lập tức thưởng cho hắn một cái bộp đầu: “Nói cái gì thế, tất nhiên là cược ta thắng”. 

“Cược ngươi thắng?” 

Tim bọn Tiêu Vũ Hiên lập tức lạnh giá, bọn họ còn đang muốn dựa vào nàng để kiếm thêm một mẻ tiền nữa. 

Hôm qua thắng được nhiều như thế, xem ra thật sự là may mắn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT