Lọc Truyện

Cường Thế Báo Thù - Trương Vĩnh Hiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Nhậm Gia Hưng cười thành tiếng một cách khoa trương, thời đại bây giờ thật nực cười, con chó con mèo gì cũng dám uy hiếp anh ta.   

             Nhưng cảm giác mà Trương Vĩnh Hiên mang lại cho anh ta rất kì lạ, trong một chốc, anh ta lại không ra tay, mà ra hiệu bằng một ánh mắt cho thuộc hạ.   

             Ở thành phố Đông Hoàng này dù không phải là địa bàn của anh ta, Nhậm Gia Hưng có thể sống suốt bao nhiêu năm nay, khả năng nhận định tình hình cũng rất mạnh.   

             Trương Vĩnh Hiên không để ý đến Mạnh Ly đang lạnh lùng chế giễu ở đằng sau, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, trong nhất thời, Mạnh Ly cảm thấy bị một luồng sát khí bức ép, cả người bắt đầu run rẩy.   

             Quay người lại, Trương Vĩnh Hiên nhìn về phía Nhậm Gia Hưng: “Là mày làm em gái tao bị thương đúng không? Quỳ xuống chắp đầu xin lỗi em gái tao, tao sẽ cho mày một cái chết có thể diện!”   

             Ngữ khí của Trương Vĩnh Hiên vẫn bình tĩnh như thường, nhưng mà giọng nói của anh lại tạo cho người ta cảm giác không thể kháng cự, dường như nếu không làm theo lời anh nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.   

             Lúc này, mọi người ở đằng sau Mạnh Ly lạnh lùng nhìn Trương Vĩnh Hiên.   

             Đây chính là anh trai tội phạm giết người của Trương Nguyệt Hi hay sao? Không ngờ là chưa chết, chẳng lẽ là vượt ngục rồi à? Cái gan này thực sự quá lớn rồi, lại có thể dám đường hoàng xuất hiện trước mặt mọi người.   

             Nghe thấy lời nói của Trương Vĩnh Hiên, sắc mặt của Nhậm Gia Hưng khó coi như ăn phải ruồi nhặng.   

             Anh ta mang thân phận gì cơ chứ? Vậy mà tên nhóc này dám ăn nói như vậy với anh ta!   

             Tuy là thành phố Đông Hoàng không phải địa bàn của anh ta, nhưng anh ta nhất định không để cho người ta sỉ nhục mình như vậy, dù cho là Phương Mạnh Minh, Trương Hồng Giang của thành phố Đông Hoàng cũng không dám nói với anh ta như vậy.   

             Nhậm Gia Hưng đè nén sự tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Tên nhóc, tao nghĩ mày chắc là uống nhiều rồi đúng không? Mày biết tao là ai không? Mày dám nói với tao như vậy, mày là cái thứ gì hả?”   

             “Hỗn xược! Anh biết anh đang nói chuyện với ai không? Anh đang tìm đến cái chết đấy!”   

             Một bên, Bình Hải tức giận thét lên, anh ta tuyệt đối không cho phép người ta nói như vậy với vị thần trong lòng anh ta.   

             Lúc này một tên đàn em ở đằng sau Nhậm Gia Hưng nhẹ giọng nói vài câu vào tai của Nhậm Gia Hưng.   

             Nhậm Gia Hưng ngây ra, sau đó cười lớn: “Tao không biết mình đang nói chuyện với ai? Vậy thì nhóc con mày biết mày đang nói chuyện với ai không?”   

             Nói xong liền châm chọc nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên, cười lạnh: “Thì ra là tội phạm giết người! Không trách được mày lại có dũng khí nói năng với tao như vậy!”   

             Nhậm Gia Hưng phì cười, anh ta còn tưởng lại Trương Vĩnh Hiên có lai lịch gì nữa cơ, thì ra là một tên tội phạm giết người.   

             Đối với người bình thường mà nói, cái danh tội phạm giết người có thể làm cho một số người sợ hãi, nhưng anh ta là ai cơ chứ?   

             Anh ta là thủ lĩnh của thành phố Hải Nam, một tên tội phạm giết người nhỏ bé đến cả tư cách nói chuyện với anh ta cũng không có.   

             Tội phạm giết người?   

             Trương Vĩnh Hiên tức giận cười ngược lại, tội phạm giết người? Cũng xem như là vậy, thân là Trấn Thiên Vương của nước H, trấn giữ biên cương cho quốc gia năm năm nay, kẻ địch chết trên tay anh ta, không được 10000 thì cũng được 8000.  

             “Tên nhóc, mày cười cái gì? Mày có tư cách cười trước mặt ông đây sao?” Nhậm Gia Hưng nhìn thấy nụ cười của Trương Vĩnh Hiên, cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, anh ta lạnh giọng nói.   

             “Nói chuyện với loại người như mày, truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho người khác, Bình Hải, tiễn tên đó lên đường đi!”   

             Trương Vĩnh Hiên nhìn Nhậm Gia Hưng nói với giọng bình thản, dường như người nói không phải là một tên giết người, mà nói một chuyện bình thường thôi vậy.   

             “Anh à, đừng!”   

             Những người xung quanh tưởng là Trương Vĩnh Hiên đang nói đùa, nhưng Trương Nguyệt Hi đã từng nhìn thấy anh trai ra tay không hề nghĩ ngợi gì như vậy, cô ấy gấp gáp hét lớn.   

             Lời nói này đã làm động đến cánh tay, đau đến mức làm cô nhóc nặng nề trút ra một hơi thở.   

             Trương Vĩnh Hiên đau lòng giữ em gái lại, không để cho cô nhúc nhích, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Nhậm Gia Hưng.   

             “Không thể không nói mày đã nhặt lại được một mạng, Bình Hải, làm phế hai chân của nó!”   

             “Ha ha ha!” Mạnh Ly cười điên cuồng, đây là muốn làm gì? Chơi trò đồ hàng hả? Anh ta có biết người đối diện là ai không?   

             Nhưng màn tiếp theo làm cho Mạnh Ly không cười nổi nữa, mà là da đầu tê cứng.   

             Một thân ảnh vụt qua, tốc độ của Bình Hải quá nhanh rồi, nhanh đến mức những người ở đó cũng không có cơ hội phản ứng.   

             Răng rắc hai tiếng, chân của Nhậm Gia Hưng đã gãy.   

             Hai tiếng gãy xương đã hoàn toàn vang lên khắp phòng.   

             “Phù!”   

             Cho đến khi vài giây trôi qua, Nhậm Gia Hưng mới phát giác được cơn đau của chân, quỳ xuống, tiếng kêu thảm phút chốc được truyền ra xa.   

             “Xoẹt!”  

             Tất cả mọi người nhìn thấy chuyện này, từng người trút ra hơi thở kinh ngạc.   

             Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trương Vĩnh Hiên, ánh mắt trừng lên tròn xoe, mang theo vẻ mặt không thể tin được.   

             Bông Sen Xanh chính là khu vực phồn hoa nhất của thành phố Đông Hoàng, trong phố xá sầm uất, ngang nhiên hành hung, chẳng lẽ không sợ bị người của bên Công an bắt lại hả?   

             m thanh ở đây phút chốc thu hút rất nhiều người đi qua.   

             “Đây là xảy ra chuyện gì?”   

             “Người này là ai? Ở trước mặt nhiều người như vậy, đã phế mất chân của người ta, sao anh ta dám làm vậy cơ chứ?”   

             “Đó là...” Có người nhận ra Nhậm Gia Hưng, hít sâu một hơi: “Trùm xã hội đen của khu Hải Nam - Nhậm Gia Hưng!”   

             “Nhậm Gia Hưng sao?”   

             Từng người không nhịn được run rẩy cả người.   

             “Nổ súng cho tao! Giết nó!” Nhậm Gia Hưng cố chịu đựng nỗi đau của chân, trừng mắt tức giận hung ác nhìn Trương Vĩnh Hiên.   

             “Tên nhóc, lần này sẽ không ai cứu được mày nữa đâu!”   

             Nghe thấy mệnh lệnh từ chủ của mình, những người đi theo Nhậm Gia Hưng vào đều móc súng ra.   

             Nòng súng màu đen chĩa vào Trương Vĩnh Hiên và Bình Hải.   

             “Pằng pằng pằng!”   

             Vài đốm lửa bắn tung tóe, bắn về phía Trương Vĩnh Hiên và Bình Hải.   

             “A!”   

             Nghe thấy tiếng súng, tất cả những cô gái trong phòng kinh ngạc kêu lên, thậm chí có người gan bé còn ngất luôn tại chỗ.   

             Hai mắt Trương Vĩnh Hiên có chút co rút lại.   

             Trong phố xá sầm uất mà nổ súng, mấy người này không kiêng nể gì cả.   

             Tất cả đều đáng chết như vậy!   

             Trong thời khắc như điện chớp, Bình Hải bước ra, bước lên nghênh đón.   

             Từng viên đạn được bắn ra với tốc độ cực nhanh, toàn bộ đều bị anh ta bắt trọn trong tay.   

             Vung tay ra, những viên đạn đều bị bay về, trong không trung xoạc qua một ánh sáng bạc.   

             “Vù! Vù!”   

             Xuất hiện tiếng ngã xuống đất, những người nổ súng đều ngã khụy trong vũng máu, ở giữa trán xuất hiện một lỗ đầy máu.   

             Hai mắt của những người đó nổ tung, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh sợ.   

             Có thể cho đến lúc chết, bọn họ đều không dám tin những gì mình vừa thấy.   

             Một con người làm sao có thể đỡ được đạn cơ chứ? Mà bắn ra trong khoảng cách gần như vậy.   

             Trong thời gian ngắn như vậy, sợ rằng đến cả cơ hội để phản ứng cũng không có.   

             Nhưng Bình Hải không chỉ phản ứng kịp, mà còn giết chết bọn họ.   

             Người mà bọn chúng đụng vào có phải là con người không vậy?   

             Trương Vĩnh Hiên giống như không nhìn thấy chuyện xảy tra trước đó.   

             Anh vẫn khoanh tay đứng đó!   

             Điềm đạm nhìn Nhậm Gia Hưng đang quỳ dưới đất, sắc mặt bình tĩnh.   

             Giống như mọi thứ ở trước mắt, đều là giả.   

             Phong thái ung dung, trông xuống thiên hạ!  

             Nhậm Gia Hưng ngây ngốc nhìn mọi thứ, thậm chí là quên đi cả cơn đau ở chân.   

             Người mà hắn chọc phải, không phải con người nữa rồi!   

             Con người sao có thể làm được những chuyện này cơ chứ.   

             Bầu không khí trở nên trầm lắng vào giây khắc này.   

             Nhưng mà càng như vậy, trong lòng Nhậm Gia Hưng càng cảm thấy sợ hãi, cảm giác của cái chết quanh quẩn trong đầu anh ta, đến cả thở mạnh cũng không dám.   

             “Bình Hải, thông báo cho bên Công an đến đây, xử lý hết đống rác rưởi này đi!”   

             Trương Vĩnh Hiên điềm đạm nói, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.   

             “Cậu đến đây một chuyến!”   

             Nghe thấy Trương Vĩnh Hiên nói vậy, những người đó đều ngây ra.   

             Người này là ai?   

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT