Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tuy ngắn ngủi hai phút đồng hồ, Càn Khôn Đường đã vây kín người.

 

Một đám từng lời mắng chửi, giống như châm kim châm cứu, hoàn toàn không đi suy xét đúng sai, có quá đáng quá hay không.

 

Tần Tranh lạnh lùng nhìn tất cả, anh đương nhiên không ngốc, nhìn ra hai người tới ngày hôm nay, hoàn toàn không phải là bệnh nhân anh chữa trị.

 

Từ khi nhận được truyền thừa, trí nhớ của anh vô cùng tốt, bệnh nhân từng khám, đều có thể nhớ kỹ.

 

Vì vậy, hai người này, anh chưa từng nhìn thấy họ!

 

“Mày nói như thế nào!” Người đàn ông kia còn đang gào thét: "Đền tiền!”

 

“Đúng vậy, đền tiền!”

 

"Người chết đền tiền có ích sao? Đền mạng mớiđược!”

 

"Đúng vậy, bác sĩ vô lương tâm như mày cũng không biết xấu hổ mà gọi là bác sĩ sao?"

 

Người đàn ông kia nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, còn người phụ nữ nằm trên mặt đất dường như cũng đang nhếch mép.

 

Hai người này sống gần đây, nghe nói gần đây mới mở một phòng khám trung y.

 

Trong nhận thức của bọ họ, y học cổ truyền Trung Quốc là những kẻ lừa đảo!

 

Mà bọn họ cũng nghe nói hai ngày nay vị bác sĩ trung y này chọc không ít người, lập tức nhịn không được muốn từ đó kiếm một ít lợi ích.

 

Vì thế đã giả bộ uống thuốc của Càn Khôn Đường, đến tống tiền!

 

Bọn họ đã sớm hỏi thăm kỹ càng, hơn nữa là vị bác sĩ tây y Vương Vĩ Công cách vách nói cho bọn họ biết, thằng nhóc này chính là một kẻ nghèo, còn là kẻ ở rễ, đặc biệt bị nhà mẹ vợ không coi trọng!

 

Anh chàng không có chỗ dựa, rất thích hợp để xuống tay!

 

“Tao xem mày còn có thể nói cái gì nữa!”

 

Người đàn ông tiếp tục: "Đền tiền!"

 

Tần Tranh xem như hiểu rõ, người này chính là tới để tống tiền: "Tôi chưa từng xem qua bệnh của cô ấy, tuy đóng gói của thuốc này là của nhà tôi, nhưng bên trong tuyệt đối không phải là phương thuốc của tôi.”

 

“Đánh rắm, vợ tao chính là xem bệnh ở đây, mày lại chơi xỏ lá!” Người ông tức giận.

 

Những người xung quanh cũng không ngừng lắc đầu, chỉ chỉ về phía Tần Tranh.

 

"Người này làm sao có thể nói ra những lời này chứ?"

 

“Không dám thừa nhận việc mình làm, có phải không biết xấu hổ hay không!”

 

Tần Tranh hít sâu một hơi: "Được, vậy thì báo cảnh sát đi, chỗ tôi có camera, nếu tôi không có hốt thuốc cho người này, vậy thì bên trong camera của tôi sẽ không có hình ảnh của cô ta!”

 

Tần Tranh thản nhiên nói.

 

Một câu nói, đã làm người đàn ông kia sửng sốt, không nói lời nào mà cứ như vậy sững người nhìn Tần Tranh.

 

Còn Tần Tranh đã cúi đầu gọi điện thoại di động.

 

Những người xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng: "Báo cảnh sát!”

 

“Đúng vậy, nhìn xem rốt cuộc ai đúng ai sai!”

 

"Hãy để cảnh sát đến tra sự thật!"

 

Mọi người đều đang kích động.

 

Nhưng ngay khi tất cả mọi người kích động không chịu nổi, người đàn ông kia đột nhiên ôm lấy người phụ nữ trên mặt đất rồi bỏ chạy!

 

Trong nháy mắt, ở cửa phòng khám rơi vào yên tĩnh

 

Một lúc lâu sau mới có người nhận ra.

 

"Bị lừa..." Có người nhịn không được nói.

 

Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc nhìn về phía Tần Tranh, thì phát hiện Tần Tranh đã đóng cửa.

 

Ngay lập tức, sắc mặt mọi người đỏ bừng.

 

Làm trò cười rồi!

 

Cái chó má gì mà uống chết người, đặc biệt tống tiền, kết quả người ta nói có giám sát muốn báo cảnh sát, thì bỏ chạy!

 

Cái này có khác gì lừa đảo chứ?

 

Tần Tranh mặc kệ đám người bên ngoài, mệt mỏi đẩy cửa đi vào trong sân.

 

Vừa rồi Đàm Thành Huân nhắn tin cho anh, bảo anh ấy hai ngày nay nói chuyện với gia đình, qua hai ngày sẽ dẫn Tần Tranh đi ra ngoài một chuyến.

 

Cho nên Tần Tranh tính toán tối nay trở về nhà họ Sở, Sở Hiểu Đồng mấy ngày nay cũng gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh.

 

Trong lời nói đều lộ ra ý muốn về nhà, nhớ trở về, bố mẹ đều nhớ anh.

 

Từ khi Tần Tranh bắt đầu tự lực cánh sinh, sau khi giúp trong nhà nói chuyện làm ăn, thái độ của nhà họ Sở đối với anh có thể nói là thay đổi một trăm tám mươi độ.

 

Lần này sau khi xí nghiệp Phùng thị bị Phương Mậu đánh sập, hợp đồng của nhà họ Sở thuận thế ôm hơn phân nửa tiền của Phùng thị.

 

Xem như chuyển một cái chậu đầy.

 

Sáng nay Sở Kinh còn nói chuyện này cho Tần Tranh.

 

Thu dọn một chút, Tần Tranh vừa định ra cửa, trong sân đột nhiên truyền đến một tiếng bịch!

 

Tần Tranh sửng sốt một chút, vội vàng đi xem.

 

Ngạc nhiên khi nhìn thấy tình hình trong sân.

 

Lương Khanh?

 

Trong sân có một người phụ nữ nằm trên mặt đất giống như đã chết.

 

Lương Khanh nằm ở nơi đó, cả người đều là máu tươi, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Tranh, nhưng trong mắt lại không có một chút đau đớn nào.

 

Ngược lại, khóe miệng cô ấy lại chậm rãi nhếch lên, giống như đang thư giãn sau một biến cố lớn. Làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, giờ phút này giống như hoa quỳnh nở rộ, làm cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được!

 

Ngay sau đó, Tần Tranh nói với Sở Hiểu Đồng, đêm nay có bệnh nhân nên không trở về.

 

Đặt Lương Khanh lên giường, xử lý vết thương, băng bó, khâu lại, châm cứu.

 

Lần này, sau khi cô ấy ngất đi, Tần Lý không rời đi mà ngồi đợi cô ấy tỉnh lại.

 

Anh phải hỏi rõ lai lịch của người phụ nữ này, anh không muốn đột nhiên bởi vì người phụ nữ này bị cuốn vào chuyện khủng bố gì đó.

Chờ đợi này là nửa đêm.

 

Lương Khanh là bị cơn khát đánh thức, mở mắt ra thì nhìn thấy Tần Tranh đang nhìn chằm chằm cô ấy.

 

Cô ấy sửng sốt một chút, nhưng không sợ hãi, ngược lại nhìn lại Tần Tranh, trong mắt lạnh nhạt yên tĩnh.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT