Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lăng Chấn Vũ định lên tiếng lại phát hiện toàn thân run rẩy không kiểm soát được, giờ phút này người xung quanh cũng không ai nói giúp anh ta cả.

 

Tần Tranh tiến lên một bước: ''À, bị bạn học này mới biểu diễn nhào lộn xong, không cẩn thận nên rơi từ trần nhà xuống, bọn họ ngạc nhiên quá nên mới báo cảnh sát, tôi đang chuẩn bị nối xương cho anh ta.''

 

Cái gì?

 

Nghe lời giải thích của Tần Tranh, mọi người thiếu chút nữa ngã ngửa.

 

Nhào lộn?

 

Trần nhà?

 

Ngã xuống?

 

Anh kể truyện cười đấy à?

 

Khóe mắt Vương Chấp cũng căng ra, nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều ngẩn người.

 

Chỉ thấy Tần Tranh đi đến bên cạnh Lăng Chấn Vũ, cầm một cánh tay anh ta lên, tay không nối xương ken két, qua hai lần, cánh tay kia đã về lại như cũ.

 

Sau đó cũng tương tự với bên kia, ken két hai tiếng, cũng quay lại như cũ.

 

''Được rồi.'' Tần Tranh nhìn về phía Vương Chấp: ''Đồng chí cảnh sát vất vả rồi, bạn học này đã không còn gì đáng lo ngại nữa, lát nữa chúng tôi sẽ đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra.''

 

Ánh mắt Vương Chấp không thể tin nổi nhìn Tần Tranh.

 

Tay không nối xương!

 

Trong lòng ông ta rung động, nhưng ông ta vẫn kéo Tần Tranh sang một bên.

 

''Đây chính là thiếu gia nhà họ Lăng, lần này cậu gặp may đấy, đúng ca trực của tôi, nếu hôm nay là người khác thì cậu sẽ phải đến cục cảnh sát rồi, hiểu ý của tôi không?''

 

Tần Tranh gật đầu: ''Cảm ơn cục trưởng Vương.''

 

Vương Chấp gật đầu: ''Rút đội!''

 

Một đám cảnh sát hùng hổ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy sảnh lớn trống trơn.

 

Tần Tranh liếc mắt nhìn Lăng Chấn Vũ: ''Oan có đầu nợ có chủ, anh ra chiêu gì tôi sẽ tiếp chiêu đấy. Nhưng nếu như anh gây rắc rối cho người nhà tôi, tôi sẽ cho anh biết rằng giữa anh với tôi, ai mới là người nắm giữ quyền lực.''

 

Nói xong câu này, Tần Tranh không quan tâm đến phản ứng của mọi người mà trực tiếp ra khỏi phòng.

 

Vừa ra ngoài thì Sở Hiểu Đồng đã gọi điện thoại đến hỏi Tần Tranh có sao không.

 

Trong lòng Tần Tranh ấm áp, vừa báo bình an vừa đi vào nhà.

 

Lúc đến cửa chính, điện thoại Tần Tranh đột nhiên vang lên, thấy tên người gọi trên điện thoại, Tần Tranh hơi ngạc nhiên.

 

''Lương Khanh?''

 

Bên kia vang lên tiếng Lương Khanh: ''Có người đến phòng khám, là nữ, cô ấy nói đã hẹn trước với anh rằng hai ngày sau đến khám bệnh. Cô ấy nói mình tên Cao Tử Lâm.''

 

Tần Tranh ồ một tiếng, bây giờ mới nhớ ra: ''Được rồi, cô nói cô ấy đợi một lúc, tôi đến ngay.''

 

Cúp điện thoại, Tần Tranh mỉm cười, có người trông coi phòng khám đúng là thuận tiện hơn nhiều.

 

Mặc dù tính tình Lương Khanh hơi lạnh lùng nhưng lại là người tốt.

 

Khi anh quay về nhà họ Sở, Sở Kinh và Hàn Anh còn chưa về, Tần Tranh cũng không định ở lại lâu, Cao Tử Lâm vẫn chờ anh, anh phải nhanh chóng đến.

 

''Về rồi sao.'' Sở Hiểu Đồng đã thay xong quần áo, dấu bàn tay trên mặt vẫn còn nhưng cô đã dùng phấn che đi một ít nên không còn thấy quá rõ.

 

Nhưng Tần Tranh nhìn thấy vẫn thấy tức giận, đây là một sự khiêu khích với anh.

 

Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn để cô bị người đàn ông khác tát một cái, nghĩ đến lúc đó anh còn đang đi ăn uống gì đó, trong lòng Tần Tranh hối hận không thôi.

 

Tần Tranh nghĩ gì đấy, lấy một cái bình nhỏ từ trong ngăn kéo ra, bên trong cái bình này là thuốc bôi màu trắng.

 

''Đây là thuốc trị sưng đã được nâng cấp, em xoa lên mặt đi.'' Tần Tranh đưa cho Sở Hiểu Đồng.

 

Ánh mắt Sở Hiểu Đồng dịu dàng, cô đưa tay nhận lấy, không nói hai lời đã đi đến nhà vệ sinh rửa mặt rồi bôi thuốc lên.

 

''Đúng rồi, Tử Khâm nói sáng mai anh nhớ đến Đàm Ký tìm bố cậu ấy nói chuyện, ngày mai mọi người sẽ phải đến đó chuẩn bị đồ vật. Đến lúc đó tôi và Tử Khâm sẽ đến hỗ trợ.''

 

Sở Hiểu Đồng nói rồi đột nhiên hỏi: ''Anh và Tử Đàn sao vậy?''

 

Tần Tranh ngạc nhiên, có chút khó hiểu: ''Cái gì làm sao?''

 

''Hôm nay Tử Đàn gửi cho tôi một tin nhắn, nói tôi nên xem lại anh.'' Sở Hiểu Đồng nói sau đó nhìn đồng hồ rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

 

Khóe miệng Tần Tranh giật giật, tính cách của cô cũng thật đanh đá.

 

''A!'' Đột nhiên Sở Hiểu Đồng kêu lên một tiếng, ra khỏi nhà vệ sinh, không thể tin nổi mà chỉ vào mặt mình: ''Hết thật rồi! Không sưng cũng không đau! Tần Tranh, thuốc... thuốc này là anh làm sao?''

 

Tần Tranh gật đầu.

 

Thật ra trước đó Sở Hiểu Đồng cũng không có lòng tin về việc Tần Tranh giúp cô khai trương cửa hàng mĩ phẩm, cô cảm thấy người đàn ông này căn bản không hiểu biết về đồ trang điểm.

 

Nhưng bây giờ cô phát hiện mình đã sai!

 

''Tần Tranh, chuyện cửa hàng mĩ phẩm, tôi đồng ý!'' Sở Hiểu Đồng đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: ''Đúng lúc hôm nay công ty có cuộc họp, ban lãnh đạo đều ở đấy, anh đi cùng tôi lên công ty một chuyến, tôi sẽ từ chức!''

 

Sở Hiểu Đồng nói là làm, cô kéo Tần Tranh đến công ty, đúng lúc này cuộc họp nội bộ mới kết thúc, một đám quản lí đang túm tụm lại không biết nghiên cứu cái gì.

 

Lúc thấy Sở Hiểu Đồng, một người phụ nữ trong đó nhíu mày đi ra: ''Sở Hiểu Đồng, cô còn biết đường tới đây sao? Tôi đã không thấy cô ba ngày nay rồi!''

 

Người phụ nữ này là cấp trên trực tiếp của Sở Hiểu Đồng, Vương Tuệ Phương.

Danh sách truyện HOT