Lọc Truyện

Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tây Tư Diên không thể làm gì khác hơn ngoài cầm nỏ theo sát, Dư Hoàn Ương sốt ruột hô lên phía sau lưng họ: "Có tang thi! Đừng đi!"

Bóng lưng dứt khoát kiên quyết liều chết không ăn được gà thì nhất định không từ bỏ của Tiêu Tê thể hiện quyết tâm có chết cũng không từ bỏ của hắn, dù có là một con tang thi cũng không thể khiến hắn dừng bước chân.

Nhìn thấy tang thi rải rác bên hồ, Lâm Hổ đầu tiên là hoảng hốt trốn ra sau gấu bông của mình nhưng sau đó vẫn cố nén sợ hãi thả gấu bông xuống mò mẫm tìm con dao nó dùng để phòng thân.

"Tiểu thiếu gia ngài nghỉ một lát đi." Khỉ Ốm kéo Lâm Hổ vừa chuẩn bị tâm lí xong muốn xông ra ngoài cứu người lại rồi nhét nó vào trong lòng Dư Hoàn Ương sau đó mở cửa xe, "Hai người yên tâm ngồi đây chờ, đừng thêm phiền."

Lưu Huy nhấc dao nhanh chân cùng Khỉ Ốm chạy tới bên kia bờ hồ khắc phục hậu quả cho Tiêu Tê. Một tiếng súng vang lên trong rừng làm vô số chim chóc đậu trên cây kinh sợ bay tứ tán, Dư Hoàn Ương ôm Lâm Hổ lo lắng kéo cửa sổ xe xuống nhìn ra ngoài.

Không ai biết rằng ở nơi chiến hỏa ác liệt Tiêu Tê một súng bắn nát đầu con tang thi trước mặt, còn căn dặn Tây Tư Diên đang giương nỏ đứng cách đó không xa: "Đừng để ý tôi!! Bắn gà đi!!"

"Muốn ăn không muốn sống."

"Tôi không chết được! Nhưng sắp đói phát điên rồi!!" Tiêu Tê phi thân quay người đá văng một con tang thi đang xông tới, hai người không chút lo lắng vững vàng dọn ra một khu vực trống trải rộng lớn. Tây Tư Diên thấy hắn có thể ứng phó một mình lúc này mới nhắm mũi tên về phía đàn gà bên hồ đã bắt đầu cảnh giác đúng như hắn mong muốn.

Chờ đến khi Khỉ Ốm và Lưu Huy chạy tới chiến trường chỉ thấy Tiêu Tê nước mắt nước mũi tèm lem co ro bên người Tây Tư Diên, nhỏ giọng nói: "Sau này tôi không manh động như vậy nữa được chưa?"

Mặt đất xung quanh trải một vòng thi thể tang thi, trong đó còn có một con chưa chết đang phí công mở mồm cắn chặt thứ gì đó, Khỉ Ốm dùng dao đâm xuyên qua đỉnh đầu nó nghiến răng nói: "Suýt bị tang thi căn mới thấy hối hận?"

Tây Tư Diên mới vừa hé miệng đã bị người phía sau ôm lấy cổ, cố ý cắt ngang: "Là rất hối hận, nhưng tôi thật sự đói lắm." Tây Tư Diên tránh khỏi cái ôm của Tiêu Tê, lườm hắn một cái nhưng cũng không vạch trần, trên thực tế Tiêu Tê đang ăn năn chuyện gà hoa lau bị tiếng súng kinh động chạy mất một nửa, lại bị vặn vẹo thành hàm nghĩa trước mắt.

Khỉ Ốm chạy trốn nhanh, sau khi đi kiểm tra xung quanh thì giắt dao lại bên hông, nhặt mấy con gà hoa lau phơi thây hoang dã lên, trong đó có hai con gà mái bị một mũi tên xuyên qua dính chùm với nhau chết không nhắm mắt.

"Có trứng gà không nhỉ?" Lòng Tiêu Tê lại lung lay, hỏi xong thì tìm kiếm bên hồ, thật sự tìm thấy một ổ trứng gà hoa lau, hắn lập tức hốt trọn ổ gà.

"Chuyện này... anh đúng là nhổ cỏ tận gốc, ngay cả đám gà con đời sau cũng không tha." Lưu Huy ngoài miệng thì mắng Tiêu Tê nhưng thân thể cũng rất thành thật, lấy hai quả trứng đi nấu canh, một quả còn lại thì nuốt sống.

Tây Tư Diên cắt tiết gà sau đó đun nước nóng nhổ lông, Dư Uyển Ương dùng lá sen gói kỹ con gà mái đã được ướp muối sau đó chôn xuống đất dưới chỗ đốt lửa trại, sau khi hoàn thành một loạt thao tác nấu nướng cô rất nghiêm túc lấy muôi kim loại gõ gõ nồi, "Tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, vấn đề Tiêu Tê ăn không đủ no nhất định phải giải quyết, không thể để cho anh ấy lại đói bụng được."

"Hử?" Tên bị điểm danh ngẩng đầu lên khỏi cái tô của mình, khóe miệng còn dính mảnh vụn lòng đỏ trứng, "Chắc qua mấy ngày nữa sẽ hết thôi, lúc trước tôi cũng không ăn nhiều như vậy."

"Không phải anh tiến hóa lần hai đấy chứ?" Khỉ Ốm bóc quả trứng gà trơn mềm, "Không phải anh có dị năng vị giác à, di chứng của tiến hóa lần hai chính là rượu chè ăn uống quá độ?" Tiêu Tê ghét bỏ vứt vỏ trứng lên người gã, "Vậy dị năng của cậu nhất định là trí tuệ, hậu quả tiến hóa lần hai chính là suy nghĩ lạ đời."

Tây Tư Diên chẳng hề đói bụng nhưng hương vị tươi mới của trứng gà khiến anh không nhịn được ăn thêm một quả, anh nhìn ngọn lửa thỉnh thoảng bỏ thêm một chút củi khô, sau một lát đột nhiên nói: "Tôi cũng cảm thấy không nên hạn chế Tiêu Tê ăn uống."

"Sith???" Lưu Huy rú lên, ba dấu hỏi liên tục như đang chất vấn tại sao ông có thể như vậy, "Dù ông có gả cho heo thì chí ít cũng phải vì nhà mẹ đẻ ông nghèo mà suy nghĩ cho bố mẹ ông chứ!"

Heo: "..."

Có lẽ Tây Tư Diên là người thứ hai trong nhóm hiểu rõ thay đổi trên thân thể Tiêu Tê, anh cũng không ngốc đến nỗi bây giờ còn không rõ Tiêu Tê là một thằng cha người dị năng tiến hóa lần hai hàng thật giá thật, anh thử suy đoán năng lực Tiêu Tê nắm giữ nhưng cuối cùng vẫn không có cách xác định chính xác.

E rằng ngoại trừ ngũ giác đã biết cùng với tốc độ và sức mạnh bên ngoài, còn có vài dị năng ít ỏi khác nên Tiêu Tê mới có thể giấu diếm kín bưng như vậy. Tây Tư Diên cũng biết nghe lời lựa chọn tránh né theo hắn.

"Chúng ta đi đường nhỏ, ven đường có thể săn bắn vài món ăn dân dã." Tây Tư Diên không thèm để ý đến Lưu Huy lên án mình, rất bình tĩnh phân tích: "Mọi người cũng thấy đấy, đói lâu quá anh ta sẽ tiếp tục làm ra mấy chuyện ngu si như hôm nay, chúng ta không thể tính toán với kẻ não tàn, vậy nên cũng chỉ có thể tận lực thỏa mãn nhu cầu của anh ta."

Tiêu Tê cảm động không thôi, hắn bẻ lấy nửa quả trứng gà tách lòng đỏ ra chặn miệng Tây Tư Diên, "Cậu đi bắt hai con cá về đây làm thêm món ăn bữa tối cho tôi." Người sau liếc nhìn hắn một cái, lấy nước uống cho trôi lòng đỏ trứng khô khốc trong miệng sau đó kỳ quái hỏi: "Dựa vào cái gì?"

"Thì cậu cũng nói tôi đói quá cái gì cũng dám làm mà!"

"..."

Khỉ Ốm à lên một tiếng, "Nói đến đây, Cù lão còn đưa cho hai người chúng tôi vài cái cần câu đấy, tôi còn nghĩ ông ấy không cần nên mới giả vờ cho chúng ta, lần này vừa lúc có tác dụng! Đi, Tiêu Tê, chúng ta đi thử xem!"

"... Cậu đi đào mồi trước đi, tôi ăn thêm hai quả trứng đã..." Tiêu Tê lưu luyến không rời sáu quả trứng còn lại, thế nhưng móng vuốt tội ác của hắn bị Tây Tư Diên vỗ cho một cái, "Không cho chạm vào."

Dư Uyển Ương cười híp mắt nhìn Tiêu Tê ôm mu bàn tay bị vỗ đỏ, vẻ mặt tủi thân, "Đợi lát nữa là có gà quay ăn rồi, trứng gà để dành mai rồi ăn."

"Chờ chút." Lưu Huy bị tình tiết phát bỗng nhiên phát triển đến đoạn này dọa sợ ngây người, "Câu cá mất mấy tiếng đồng hồ lận, không phải chúng ta gấp rút lên đường à?"

"Tại sao phải gấp rút lên đường?" Khỉ Ốm thò đầu ra từ sau cốp xe, "Có ăn có uống có xăng, mi gấp cái gì?"

"..." Lưu Huy sững sờ hai giây, đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, "Đúng nha!"

Tận thế nổ ra đã gần tám tháng, thân nhân của hắn hoặc đã sớm chết trong thời loạn, hoặc cũng đã yên ổn trong khu bảo hộ, hắn đâu còn gì không vừa ý nữa.

Khi họ sinh tồn trong khi bảo tồn Bắc An vẫn luôn thiếu ăn thiếu mặc, ngày nào cũng bôn ba trong nguy hiểm liều mạng kiếm vài tờ phiếu đổi lương thực, ra ngoài đến hôm nay mới nhận ra ngoài thiên nhiên đâu đâu cũng có thức ăn phong phú...

—— và zombie.

Nghĩ thông suốt điểm này Lưu Huy còn đang thẳng lưng mà gáy đột nhiên mềm nhũn, hắn lười biếng hô lên với Khỉ Ốm: "Cho tôi một cái cần câu, lúc trước tôi bận thi cái văn bằng biểu diễn violin ngu ngốc không có thời gian hưởng thụ cuộc sống, không nghĩ tới hôm nay còn có thể chơi bời tẹt bô."

Tiêu Tê mừng rỡ vì có người tìm kiếm thức ăn cho mình, gió ấm dịu dàng phất qua hai gò má, không khí và ánh mặt trời vừa lúc ở ngay góc độ thích hợp, vì vậy hắn ngáp một cái chuẩn bị đến dưới tàng cây chợp mắt trong chốc lát.

Hắn vừa vỗ sạch sẽ đất dính trên quần thì nhìn thấy Lâm Hổ cúi đầu ngồi ở phía xa, trong tay còn cầm nửa quả trứng gà đã cắn nát thỉnh thoảng hai vai nó khẽ khàng rung động.

Tây Tư Diên cũng chú ý tới bên này, bất đắc dĩ cho Tiêu Tê một ánh mắt thương mà không giúp được gì. Dư Uyển Ương ngồi một bên lấy cành cây khều đống lửa, thoáng nhìn Tiêu Tê ngồi xuống sát bên cạnh Lâm Hổ mới phát hiện ra Lâm Mèo Con khác thường, Tiêu Tê giơ ngón tay trỏ làm động tác "suỵt" với cô sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vai của Mèo Con.

"Chị Tưởng?"

Cả người Lâm Hổ bỗng chấn động, mạnh mẽ lắc đầu, nước mắt chưa rơi xuống cũng theo động tác của nó mà rơi trên quần áo, nó há to miệng rồi nhét hết trứng gà vào, sau khi khó khăn nuốt xuống vẫn là không nhịn được nói thầm: "Em bỗng nhớ có một lần trong bữa tối chị nói với em muốn ăn trứng luộc nước trà... Lúc đó em... Lúc đó em nói em cũng muốn ăn."

"Sau đó có người qua đường ở nhờ, chị... đưa cho em một quả trứng, là loại ăn liền đóng gói plastic... Em ăn hết, không phần cho chị chút nào."

"Rất hối hận?" Tiêu Tê nghiêng người nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Lâm Hổ, giọng hắn trầm thấp hùng hậu mang theo sức mạnh động viên lòng người. "Chị đã chết rồi sao?" Lâm Hổ bỗng nhiên ngẩng đầu túm lấy góc áo của Tiêu Tê, "Em chỉ nhớ rõ chị để em đi cùng với các anh, sau đó em lên xe rời đi, vậy có khi nào chị đã..."

"Cô ấy đổ đầy xăng khắp biệt thự, đồng quy vu tận với bốn gã đàn ông bắt nạt mình." Tiêu Tê cũng không nói với Lâm Hổ mấy lời không chắc chắn như chị của em vẫn đang sống hạnh phúc bên bốn người yêu của mình trong lâu đài như truyện cổ tích, đây là điều sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt, vừa tàn khốc cũng vừa dịu dàng.

"Bốn gã?"

"Đúng, còn có một thằng khốn muốn tình một đêm với cô ấy, cũng cùng nhau thiêu chết." Ở góc độ Lâm Hổ và Dư Uyển Ương không nhìn thấy, đằng sau dáng vẻ cười nói của Tiêu Tê là điên cuồng và bạo ngược không ai có thể hiểu, tầm mắt của Tây Tư Diên lơ đãng tập trung trên mặt hắn rồi lạnh nhạt lướt qua.

"..." Lâm Hổ trở nên trầm mặc, hai tay nắm chặt như muốn xé rách quần áo của Tiêu Tê, "Nếu không có em chị đã có thể rời đi từ sớm, cũng vì em ngoại trừ la to cái gì cũng không... chị Nguyệt Ngôn cũng thế, cũng vì em gào to mới thu hút zombie..."

"Em hi vọng một đứa trẻ sáu tuổi có thể làm gì đây?" Lòng bàn tay của Tiêu Tê bao lấy lòng bàn tay của Lâm Hổ, "Chính xác mà nói là chúng tôi không bảo vệ tốt cho em, tại sao em lại lạc đường ở tòa nhà cách xa như vậy? Lúc đó Khỉ Ốm đang làm gì?"

Khỉ Ốm ở bên hồ câu cá, Tiêu Tê to gan đổ hết trách nhiệm cho gã không ngờ Lâm Hổ lại phản bác theo bản năng: "Không phải, lúc đó em..." Nó nói được một nửa bỗng nhiên im bặt, mím môi gục đầu xuống.

Trong nháy mắt Dư Uyển Ương đứng lên, "Có phải Mèo Con nhớ ra điều gì không?"

Lâm Hổ lắc lắc đầu lại bị Dư Uyển Ương nắm chặt hai vai, sốt ruột kêu lên: "Mèo Con, em nói thật cho chị được khôn, Nguyệt Ngôn chết có nội tình phía sau đúng không? Lẽ nào cô ấy bị ai đẩy vào trong đàn zombie?"

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính nhà người ta là soi! Báo, sư tử, rồng, phượng các thứ...

Nam chính nhà tui —— heo!
Danh sách truyện HOT