Lọc Truyện

Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
07h00, ngày 17 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.

- --

Phơi bày một cách chân thực tất cả chân tướng, Thạch Trình Hạ mới biết hóa ra Vu Thanh Tuyền không phải là không quan tâm sống chết như vậy, lúc trước chẳng qua là vì chưa tin tưởng Thạch Trình Hạ mà thôi.

Kết luận này khiến Thạch Trình Hạ vừa sáng tỏ lại vừa thất vọng. Một mặt cảm thấy Vu Thanh Tuyền không tin người "hoang đường" như mình là rất bình thường, mặt khác lại thấy tổn thương vì "tấm lòng" của mình lại không được ghi nhận.

May rằng cảnh sát Thạch không phải người già mồm sĩ diện, tâm trạng thế này không kéo dài quá lâu. Nàng để ý suy nghĩ của Vu Thanh Tuyền hơn của mình, không muốn bởi vì mình nói toạc ra số phận mà Vu Thanh Tuyền lại như bị thôi miên đi nhảy lầu vào đúng ngày 2 tháng 11 thật. Nếu việc đó xảy ra, nàng nhất định sẽ quay về quá khứ bóp chết mình lúc này.

Nàng lắc đầu, dứt bỏ tư tình, lí trí quay lại về vụ án, nói hết những gì mình biết, kể cả việc Vu Quang có hiềm nghi vứt bỏ hay thậm chí là mưu sát Ngu Quân Tề.

Về Vu Quang, thái độ của Vu Thanh Tuyền luôn là: "Thạch Trình Hạ, cô đừng cho là tôi tin tưởng cô rồi được nước mà lấn tới đâu nhá! Cô nói gì tôi cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cô nói xấu ba tôi mà không có chứng cứ đâu đấy!"

Thạch Trình Hạ không hề không nỡ trong việc đánh sập hình tượng của người cha trong lòng Vu Thanh Tuyền. Dù lúc đầu Vu Thanh Tuyền hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật ấy, lại còn phản ứng rất kịch liệt. Nhưng Thạch Trình Hạ biết, một Vu Thanh Tuyền dù không tin tưởng mình nhưng vẫn hai tay dâng bánh bao nóng hổi lên đưa cho mình là người lương thiện cỡ nào.

Vu Thanh Tuyền quả nhiên không làm nàng thất vọng, sau khi lắng nghe lời giải thích của mình thì cô cuối cùng cũng thẳng thắn nói: "Trước đó ba nói giao mảng thiết kế Minh Nguyệt cốc cho viện thiết kế tỉnh, ban đầu tôi không có ý kiến gì. Nhưng sau này nghe được cô ta ở trong đội, tôi mới hơi hoài nghi."



Thạch Trình Hạ nhìn Vu Thanh Tuyền, cổ vũ cô nói tiếp.

"Tôi không cãi với ba, vẫn làm như trước kia em dạy tôi, bình tĩnh đàm phán với ông ấy." Vu Thanh Tuyền nói tiếp, "Sau đó quyết định giao cho Ngu Quân Tề một phần là bởi thiên phú của cô ta rất tốt, mà bản sơ thảo cũng rất hợp ý công ty. Mặt khác, ba nói đã để cô ta chịu thiệt thòi nhiều rồi, công trình kia rất quan trọng với Ngu Quân Tề nên mới cho một cơ hội. Lúc ấy trông ba rất áy náy, tôi không đành lòng nên đã đồng ý."

Thạch Trình Hạ gật đầu, vậy mới hợp lí. Một nhà thiết kế mới 23 tuổi, dù có là thiên tài cách mấy, nếu chỉ vì tài mà được lên làm tận nhà thiết kế chủ đạo cho một công trình lớn như vậy thì quá vô lí. Sau khi Vu Quang gặp lại Ngu Quân Tề, biết đứa con gái mình vứt bỏ năm đó chưa chết, tâm lí áy náy nên muốn bồi thường thỏa đáng, vậy thì cũng dễ hiểu thôi.

Nhưng khả năng tâm tình của Ngu Quân Tề đối với người cha vứt bỏ mình này không thể tốt vậy được, nhất là sau khi Điền Kiều đã nhảy lầu tự sát. Dù biết trạng thái tâm lí của Điền Kiều có vấn đề, người bệnh trầm cảm cũng rất dễ hướng đến suy nghĩ muốn phí hoài bản thân mình, nhưng vấn đề là vì sao Điền Kiều lại sinh bệnh? Nếu có liên quan đến Vu Quang, vậy món nợ này Ngu Quân Tề tính cho Vu Quang hay cho Vu Thanh Tuyền đây?

Dù sao thì chuỗi sự kiện Vu Thị đều bắt đầu sau khi Điền Kiều chết. Mặc cho sự kiện khởi đầu cách thời gian Điền Kiều tự sát những một năm.

"Vậy sau đó thì sao? Chị có tiếp xúc gì với Ngu Quân Tề nữa không?" Thạch Trình Hạ lại hỏi.

Vu Thanh Tuyền lắc đầu: "Tôi nào có tiếp xúc gì được, lúc đó lời nói của tôi còn chưa có trọng lượng mà. Trái lại, anh cả là người cầm đầu hạng mục, có lẽ đã từng gặp rồi. Nhưng tôi chưa từng nghe anh ấy kể bao giờ."

Cuộc hội thoại sau đó phải gián đoạn vì Vu Thanh Tuyền phải đi công ty, nhưng Vu tổng vẫn phân ra ít thời gian cho cảnh sát Thạch: "Trước 22 giờ tối tôi sẽ về nhà, nếu em còn gì muốn hỏi thì cứ giữ đến lúc ấy. Còn nữa, đừng nên đi khỏi chỗ này."

"Vu tổng muốn bao nuôi tôi sao?" Thạch Trình Hạ cười xán lạn, "Tuyệt lắm, tôi rất dễ nuôi luôn."

Vu Thanh Tuyền nhẹ phì một tiếng: "Nghĩ hay đấy. Tôi chỉ lo em không có chỗ ở thôi."

Tạm biệt Vu Thanh Tuyền, Thạch Trình Hạ bắt đầu sửa sang lại manh mối mới thu được.

Việc Ngu Quân Tề và Vu Thanh Ba đã từng gặp nhau hay chưa cũng chẳng quan trọng cho lắm. Hai người có quan hệ công việc, dù có tiếp xúc cũng không chứng minh được gì. Trừ phi có được chứng cứ xác thực.



Sau khi nghe lời chứng của Vu Thanh Tuyền, Thạch Trình Hạ lại thấy hơi là lạ ở đâu. Phàm là người bị nghi có tội thì đều sẽ cố gắng chứng minh mình trong sạch, ai đời lại đi bôi lên người mình một đống chứng cứ khó phân biệt để khiến cảnh sát hoài nghi đâu chứ?

"Tiểu Thạch, có đó không? Tiểu Thạch?"

Khi Thạch Trình Hạ đang ghi chép, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói của Giang Viễn. Giọng ông rất gấp gáp, dường như đã có chuyện lớn xảy ra.

"Tôi đây, trưởng quan."

"Tiểu Thạch à, chúng tôi đã khống chế được Ngu Quân Tề rồi." Giang Viễn kích động nói, "Sau lần cô nói, chúng tôi liền triển khai điều tra Ngu Quân Tề, phát hiện ra ngày 2 tháng 11, người của Viện Thiết kế đã từng đến Quốc tế Vu Thị, nhưng kì lạ là Ngu Quân Tề có tên trong báo cáo xuất hành lại không có ghi chép ra vào ở cổng gác Viện Thiết kế. Nhưng trong đoạn ghi camera của Quốc tế Vu Thị, chúng tôi đã nắm được chứng cứ chứng minh Ngu Quân Tề đã từng tiếp xúc với Vu Thanh Tuyền. Hôm đó cô ta không đi cùng đồng nghiệp, mà lại đi thang máy cùng Vu Thanh Tuyền lên tầng 27."

"Ngu Quân Tề khai hết rồi sao?" Thạch Trình Hạ nghe xong cũng tinh thần lên, vội hỏi.

Bên Viện Thiết kế không hiểu vì sao lại bắt đầu làm cổng gác ra vào. Không biết là để kiểm soát nhân viên đi làm hay gì khác mà muốn vào đơn vị phải gửi đơn xin điện tử trước, khi ra ngoài phải quẹt thẻ ID ở máy ngoài cổng để ghi lại, sau đó xác minh.

Không nghĩ tới manh mối ở Ngu Quân Tề lại nhiều như thế. Chẳng lẽ lâu nay nàng đang đi chệch hướng rồi sao? Đúng là Ngu Quân Tề đang tiến hành trả thù hả?

"Không có chứng cứ xác minh, sao lại khai dễ thế được." Nói đến đây Giang Viễn lại tức anh ách, "Cô không biết cô gái này xảo quyệt đến mức nào đâu. Luôn trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, khi chúng tôi hỏi vì sao cô ta không có tên trong ghi chép ra vào, cô biết cô ta nói gì không?"

"Nói gì?"

"Cô ta nói thẻ căn cước quá! hạn! mất! rồi!!!!" Từ giọng điệu của Giang Viễn, Thạch Trình Hạ đã đoán được giờ chắc hẳn ông đang tức đến dựng cả râu lên.

"Trùng hợp vậy sao?" Thạch Trình Hạ cười thành tiếng, "Vậy quý cô họ Ngu này đúng là xui thật đó."



"Thế đấy, cô ta nói chưa kịp xin cập nhật tư liệu, hôm ra ngoài mới biết thẻ mình hết hạn mất rồi." Giang Viễn nói: "Cái này thì thôi. Chúng tôi lại hỏi cô ta, nếu thẻ căn cước đã hết hạn thì sao cô ta còn cố đi Quốc tế Vu Thị làm gì, mà đã đi rồi sao không đi cùng đồng nghiệp."

"Tất nhiên là cô ta sẽ nói mình lạc đường rồi." Thạch Trình Hạ gật đầu, dùng bút ghi lên sổ, "Quốc tế Vu Thị to vậy cơ mà."

"Không sai, đúng là cô ta nói Quốc tế Vu Thị quá rộng, đi đến cửa thì tuột dây giày. Lúc buộc lại xong ngẩng đầu lên thì đồng nghiệp đã mất hút." Giang Viễn nói, "Những lí do này còn nghe được, cũng có bằng chứng trong camera. Nhưng khi chúng tôi hỏi cô ta sao lại đi cùng Vu Thanh Tuyền, đã nói gì với Vu Thanh Tuyền thì cô ta lại giả vờ ngây thơ, còn hỏi chúng tôi Vu Thanh Tuyền là ai nữa chứ."

"Điểm này không đúng, dù cô ấy chưa từng gặp Vu Thanh Tuyền thì cũng không nên kinh ngạc như vậy lúc nghe tên mới phải." Thạch Trình Hạ chỉ ra: "Cô ta là chị em khác mẹ với Vu Thanh Tuyền. Tôi mới được nghe Vu Thanh Tuyền nói về vấn đề này xong, nhân tố giúp Ngu Quân Tề lấy được dự án Minh Nguyệt cốc này chính là Vu Quang. Chỉ từ điểm này, cô ta không thể nào không biết Vu Thanh Tuyền được."

"Nên trưởng quan à, coi như giờ chúng ta đã khóa được một mục tiêu rồi đúng không?" Thạch Trình Hạ hỏi.

"Tiểu Thạch, nghĩ cách truyền thông tin này cho sở cảnh sát ở thời không bên đó, chú ý giám sát động tĩnh của Ngu Quân Tề. Còn chuyện cô nói có người giết cô diệt khẩu." Giang Viễn nói, "Khả năng người kia là Ngu Quân Tề khá thấp, chúng tôi đã điều tra rồi, rạng sáng ngày 17 tháng 10, Ngu Quân Tề đang ở cùng với đồng nghiệp Viện Thiết kế. Dù là thẻ căn cước hay chứng ngôn của đồng nghiệp đều không có sơ hở nào cả."

"Cái này tôi cũng đoán được đại khái." Thạch Trình Hạ nói: "Khu nhà này của Vu Thanh Tuyền không phải ai cũng vào được, về người đã tập kích tôi, tôi đã có suy đoán. Người kia chắc là lâm thời nảy ra ý nghĩ, chưa chắc có liên quan mật thiết đến chuyện của Vu Thanh Tuyền. Tôi sẽ cố xác nhận việc này. Còn nữa, trưởng quan, sếp có thể gửi lời chứng trong điều tra lần trước của Mộ Dung Tử Anh, A Nguyễn, Ngải Ái, Poker La cho tôi được không? Đúng rồi, phiền sếp mã hóa tệp giúp tôi, tiểu thuyết lần trước đã bị vệ sĩ cloud coi là virus nên xóa mất rồi đấy."

Đầu kia truyền đến tiếng cười của Giang Viễn, sau đó ông nói: "Cô chờ chút, gửi ngay đây."

Giang Viễn vừa nói xong, thiết bị đã nhận được một tệp mã hóa. Thạch Trình Hạ điền mật khẩu vào rồi download, lần này may mà không bị chặn lại giữa chừng.
Danh sách truyện HOT