Lọc Truyện

Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 126 Anh là người đàn ông của em!.

Cúp điện thoại xong, Sầm Dao lặng lẽ đi vào phòng khách.
Nhìn túi quà để trên sô pha, Sầm Dao do dự, cuối cùng vẫn cầm lên.
Sầm Hoàn và Lục Lị Lị đang xem chương trình giải trí rất vui vẻ, không quay đầu lại nhìn cô.
Sầm An đi qua, hỏi: “Phải đi à? Còn chưa cắt bánh kem mà!”
“Không có, con chỉ muốn ra ngoài một lát.” Sầm Dao không tự nhiên ho một tiếng, mới nói: “Có một người bạn đang ở dưới lầu.”
Sầm An vén rèm nhìn ra bên ngoài, dường như đã ngầm hiểu.
“Đi đi. Nếu cảm thấy thích hợp thì cứ dẫn lên đây ăn bánh kem.”
Sầm Dao nhìn ba mình, muốn nói gì đó lại thôi.
Thật ra, cô và Thương Đình Lập làm gì có thích hợp chứ?
Sầm Dao cầm túi quà, kéo cửa đi ra ngoài.
Đi đến gần, có thể nhìn thấy Thương Đình Lập đang ngồi ở ghế lái. Anh hạ ghế xuống một nửa, nửa nằm nửa ngồi trên đó.
Nâng tay lên ấn huyệt thái dương.
Ánh sáng từ bên ngoài có phần u ám, nhưng mà không hiểu sao Sầm Dao lại cảm nhận được dường như anh đang rất buồn. Anh ngồi trong xe, dường như cả người đều bị bóng tối bao phủ. Trên cổ tay anh có vết bầm xanh lộ ra rất rõ.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh đánh nhau với ai sao?
Tim Sầm Dao thắt lại, đi đến gõ lên cửa xe.
Anh nằm bên trong, dường như không nghe thấy, một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
Sầm Dao nhẫn nại gõ rồi lại gõ, Thương Đình Lập mới bỏ tay xuống, mở mắt ra.
Hai người cách một cửa xe cứ nhìn nhau. Đôi mắt anh sâu hun hút, đáy mắt có những tia tình cảm khó hiểu.
Sầm Dao lùi lại một bước, Thương Đình Lập mở cửa xe bước xuống.
“Trễ thế này rồi sao anh còn đến đây?” Sầm Dao vẫn còn cảm thấy bất ngờ.
Thân hình cao lớn của Thương Đình Lập dựa vào thân xe, hai mắt nheo lại nhìn cô: “Không hoan nghênh anh à?”
“Không phải không hoan nghênh.” Sầm Dao quay đầu nhìn về phía sau một cái, có chút lo lắng: “Sầm Hoàn cũng ở bên trong, em chỉ sợ con bé hiểu lầm.”
Hai chữ “hiểu lầm” khiến mắt Thương Đình Lập lóe lên.
Anh nhìn chằm chằm Sầm Dao, hình bóng rơi vào mắt anh như thể phủ một làn sương mờ lên đôi mắt mê người.
Trong đêm khuya thế này, nhìn thật thần bí, lại sâu không thể dò, khiến cho Sầm Dao đoán không ra suy nghĩ trong lòng anh.
“Hiểu lầm chuyện gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi, chỉ có bốn chữ, nghe không ra tâm tình gì.
Sầm Dao nhìn vào mắt anh, nghĩ đến Điền Điềm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
“Trước tiên, không phải anh nên hỏi em muốn cảm ơn anh thế nào sao?” Sầm Dao không trả lời anh, chỉ đưa túi quà trong tay qua: “Cái này tặng cho anh. Tuy rằng không biết kết quả đấu thầu cuối cùng thế nào, nhưng phải cảm ơn anh cho bọn em cơ hội tham gia đấu thầu.”
Thương Đình Lập nhận túi quà, mở ra, nhìn nhìn, tiện tay đặt vào trong xe.
“Chuyện lớn như thế, chỉ nghĩ tặng một chiếc áo sơ mi cho anh?” Giọng điệu có phần lạnh nhạt.
Lời này khiến Sầm Dao có cảm giác như anh xem thường món quà của cô, nhưng cô vẫn làm ra vẻ thản nhiên: “Em biết quần áo anh mặc bình thường đều là đồ cao cấp, chiếc áo này anh muốn mặc thì mặc, nếu như anh không thích… anh cứ xem như quà tặng cho người khác cũng được.”
Nếu như anh thật sự xem nó như quà tặng cho người khác, cô thề cả đời này sẽ không thèm để ý người đàn ông này nữa!
Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, ánh mắt như thể muốn nhìn thấu cả người cô.
Bỗng nhiên, không hiểu sao Sầm Dao chỉ cảm thấy một cảm giác tủi thân từ tận đáy lòng cứ không ngừng trào ra.
Cả buổi tối, cô cố gắng hòa mình vào cảm giác vui vẻ đón mừng sinh nhật của ba mình, không nghĩ đến Điền Điềm, không nghĩ đến những lời nói đến chuyện kết hôn của cô ta và Thương Đình Lập.
Nhưng mà, bây giờ Thương Đình Lập đứng trước mặt mình, những lời đó, những cảm giác mất mát, tổn thương cùng cảm giác động tâm không thể kiểm soát được khi cô đứng trước mặt người đàn ông này, còn có cảm giác ghen tị không thể không thừa nhận, xen lẫn với nhau, không ngừng không nghỉ thoát ra, từng cái từng cái một đánh vào tim cô.
Đúng vậy, là ghen tị!
Cho dù bản thân rất không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại cô đang phải đối mặt với cảm giác này.
Sầm Dao không muốn để cho anh có thể đọc được suy nghĩ của mình, không nói gì mà quay mặt đi.
Thương Đình Lập tiến lại gần một bước, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô. Ngón tay thon dài của anh chạm vào mặt có, nâng mặt cô lên.
Trong bóng tối mơ hồ, sự cay đắng cùng khổ sở của Sầm Dao khó mà che đậy được.
Thương Đình Lập nhìn cô rất lâu, lại lên tiếng, lần này giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Sao thế?”
Hàng mi dài của Sầm Dao run rẩy, cúi đầu nhìn xuống cổ tay anh.
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết bầm trên tay anh, cô không đáp mà hỏi lại: “Sao lại bị bầm vậy?”
Sự quan tâm của cô khiến sắc mặt vốn không vui của Thương Đình Lập dãn ra rất nhiều.
“Bị đập trúng.”
Sầm Dao nhíu mày: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy?”
Thương Đình Lập nhìn cô, như cười như không: “Là bởi vì không có lương tâm đó.”
Sầm Dao nghi hoặc “hửm” một tiếng. Thương Đình Lập đột nhiên thu tay, kéo cô vào lòng.
Anh vùi đầu vào tóc cô, ngửi mùi hương trên tóc cô.
Sự tồn tại của cô trong vòng tay giống như có ma lực thần kỳ, chỉ cần ôm lấy cô thế này, cảm nhận hơi thở của cô, ngửi thấy mùi hương của cô, mọi bất an trong lòng đều tan biến.
Sầm Dao chỉ mới khẽ cử động, bàn tay to lớn của anh đã giữ cổ cô lại, siết cô chặt hơn chút nữa.
“Đừng cử động.” Anh thì thầm bên tai cô: “Chạy xa như vậy chỉ là muốn ôm em một chút.”
Giọng nói của người đàn ông này vang lên trong đêm đen, nghe cực kỳ mê người.
Những lời này, giống như tình thoại, chạm vào tận sâu trong trái tim Sầm Dao.
Sầm Dao ngoan ngoãn không cử động, vùi trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm của anh. Qua rất lâu đột nhiên mở miệng: “Hôm nay lúc em đi mua quần áo, gặp Điền Điềm, có cả mẹ cô ấy…”
Cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình thường, tự nhiên. Nhưng mà vẫn có thể nghe rõ sự chua chát.
Thương Đình Lập không lên tiếng.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế, tựa đầu vào vai Thương Đình Lập:”Em nghe cô ấy nói, muốn nhanh chóng kết hôn với anh.”
Thương Đình Lập đột nhiên bật cười.
Sầm Dao bị cười thì có chút khó hiểu, lại có chút tức giận.
Chưa kịp nói gì thì bên tai đã truyền đến giọng nói của anh: “Cho nên, lúc nãy là ghen nên mới giận dỗi anh?”
Sầm Dao muốn phủ nhận, nhưng mà lời phủ nhận lại không nói ra được.
Cô đột nhiên cúi đầu, dùng sức cắn lên cổ Thương Đình Lập. Giống như một đứa trẻ đang trút giận, lại như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Thương Đình Lập không đẩy cô ra, cũng không nói gì, chỉ nhẫn nại chờ cô dày vò.
Sầm Dao cắn một cái lại buông ra, sợ thật sự làm anh bị thương.
Thương Đình Lập cười: “Đã hả giận chưa?”
Sầm Dao nhìn dấu răng đó, thì thầm: “Nếu như hai người thật sự sắp kết hôn thì anh đừng…”
Nói đến đây thì dừng lại.
Bàn tay cô đặt trên eo Thương Đình Lập vô thức siết chặt.
Những lời cay độc còn chưa nói ra, trong lòng đã cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Thương Đình Lập nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Đừng cái gì? Sao lại không nói tiếp nữa ?”
Sầm Dao nhắm mắt, giống như đang hạ quyết tâm, cuối cùng mới nói ra: “Nếu như hai người kết hôn, vậy thì chúng ta đừng tiếp tục… a…”
Thương Đình Lập đột nhiên ngậm lấy môi cô, hôn cô thật sâu.
Tim Sầm Dao đập loạn, vô thức vùng vẫy, Thương Đình Lập lại bá đạo ép cô lên thành xe.
Môi anh rời khỏi môi cô khoảng nửa tấc, anh từ trên cao nhìn xuống cô, hai mắt như phủ một màn sương mỏng, dục vọng tuôn trào: “Đây mới là quà cảm ơn mà anh muốn. Còn nữa…”
Anh ngừng lại, lại ép môi lên môi cô, mới tiếp tục: “Anh là người đàn ông của em! Cách làm đúng đắn khi ghen là gì em có biết không?”

Danh sách truyện HOT