Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người pha chế dừng lại một chút, hạ giọng và tiến đến sát tai người đàn ông. 

Trương Thiên Thành không thể không vểnh tai lên, cơ thể anh cũng bắt đầu nghiêng về phía đó. 

Người pha chế nói: "Anh nhìn xem, cô ấy quen thuộc với cơ thể của anh, không hề bài xích, người phụ nữ này cũng không hoàn toàn khẩu thị tâm phi, rất có thể ngay cả chính cô ấy cũng không phát hiện ra trong lòng mình vẫn còn anh." 

Điều đầu tiên mà tâm trí của Trương Thiên Thành nghĩ đến là Vũ Linh Đan, nghĩ đến sự ghê tởm trong mắt cô, còn có sự bài xích với mình, chẳng lẽ cũng... 

Cô cũng không nhận ra hay sao. 

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, còn anh thì sao, anh có yêu cô ấy thật không, hay chỉ nhìn cô ấy lấy người đàn ông khác, 

trong lòng không cam tâm nên muốn quay lại chứng tỏ sức hút của đàn ông?" 

Người pha chế tiếp tục nói. 

"Tất nhiên là tôi yêu cô ấy" 

Người đàn ông không do dự. 

Người pha chế cười đầy ẩn ý. 

"Nếu vẫn còn yêu thì sao lúc đầu lại chia tay? Không phải tôi đã nói rồi sao, có rất nhiều người chia tay rồi quay lại với nhau nhiều lần, cuối cùng vẫn sẽ chia tay vì cùng một lý do." 

Người đàn ông nghe xong thì im lặng. 

Ngay cả Trương Thiên Thành cũng trở nên trầm mặc, anh đang tự hỏi cảm xúc của mình dành cho Vũ Linh Đan là gì, việc ly hôn ban đầu là để trả lại tự do cho Vũ Linh Đan, điều này được coi là tốt cho cô. 

Vậy bây giờ... 

Anh hối hận rồi sao? 

Nhưng để tiếp tục duy trì mối quan hệ buồn tẻ và vô nghĩa không có tình cảm ấy, dường như ngay cả anh cũng cảm thấy bực mình. 

"Tôi hiểu rồi, anh yên tâm, lần này nhất định tôi sẽ bắt cô ấy 

quay lại, không cần ép buộc, tôi muốn để cho cô ấy nhìn thấy sự chân thành của tôi" 

Người đàn ông vừa nói vừa cởi nút áo, sau đó trả tiền đồ uống rồi vội vã bỏ đi. 

Ngay khi Trương Thiên Thành cũng định rời đi thì đột nhiên người pha chế lại mỉm cười với anh rồi hỏi: "Sao vậy, anh bạn cũng đang gặp rắc rối về tình cảm." 

Trương Thiên Thành liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định người pha chế đang nhìn mình thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. 

Người pha chế nói bằng giọng của một người từng trải, vừa lưu loát pha rượu vừa nói: "Đừng xấu hổ, người như anh thì ở đây có không dưới hai mươi người mỗi ngày, vì vậy đã sớm quen rồi, hay là anh bạn cũng nói thử một chút xem, để tôi phân tích cho anh." 

Sắc mặt của Trương Thiên Thành càng trở nên ấm trầm hơn, trước khi rời đi, anh còn khinh thường nói: “Những người bị tình cảm làm phiền thật là nhàm chán" 

Rời khỏi quán bar, gió đêm thôi nhưng đầu của Trương Thiên Thành vẫn nặng nề như cũ. 

Cuộc nói chuyện giữa người pha chế và người đàn ông kia cứ hiện ra trong đầu anh, sử dụng sức mạnh hợp lý thì không 

sao, nhưng quá mức sẽ khiến người ta ghê tởm, thậm chí là khó chịu. 

Đang nói về anh sao? 

Nhưng người phụ nữ đó không chỉ ngu ngốc, mà còn không nghe lời, chẳng lẽ còn phải tốn nước bọt giảng đạo lý cho cô sao? 

Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn suy ra, dùng sức mạnh là giải pháp tốt nhất. 

Trương Thiên Thành cũng không cảm thấy mình sai ở đâu, người pha chế kia còn trẻ tuổi, chắc là chỉ nói vớ vẩn mà thôi. 

 

Truyện đã được up full trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.

Danh sách truyện HOT