Lọc Truyện

Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vì thế Lê Tuyết Cầm lập tức cướp lấy điện thoại Vũ Linh Đan, nhưng cô sớm đã chuẩn bị, lý nào lại để bà ta được như ý. 

Chỉ là điện thoại Phan Bảo Thái vẫn không thể liên lạc được. 

Dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên Lê Tuyết Cầm dùng hết sức đẩy bàn tay Vũ Linh Đan ra. 

Vũ Linh Đan trượt chân, cả người không thể không chế 

được mà ngã về phía sau, di động đang cầm cũng rơi bộp xuống mặt đất. 

“Thứ không biết liêm sỉ nhà cô, có phải cô không nghe hiểu lời tôi nói hay không? Tôi bảo cô tránh xa con trai tôi ra chút, dựa vào thứ giày rách đã kết hôn một lần như cô mà còn vọng tưởng gả và nhà họ Phan chúng tôi, cô cứ nằm mơ đi. 

Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì cô đừng mơ tưởng ngày đó. Sáu năm trước tôi có thể đưa Phan Bảo Thái đi, vậy bây giờ cũng có thể giữa chặt Phan Bảo Thái trong lòng bàn tay, đồ thứ phụ nữ không biết xấu hổ” 

Lê Tuyết Cầm túm chặt tóc Vũ Linh Đan, gần như là cố hết sức túm cổ kéo dậy khỏi mặt đất. Vũ Linh Đan cố nén đau nhức, nhưng vẫn không thể nào nhịn được âm thanh đau đớn phát ra từ trong mũi. 

Lúc này, gai tay cô đã bị Lê Tuyết Cầm giảm mạnh xuống mặt đất. Vũ Linh Đan không cách nào có đường để phản kháng, đồng thời còn phải nghe những lời sỉ nhục của Lê Tuyết Cầm, cô phảng phất như nhớ đến tình cảnh vào sáu năm trước. 

Nước mắt dần tuôn rơi, cũng không biết vì đau hay là vì xấu hổ. 

“Tôi nói cô biết, chỉ cần tôi còn ở đây thì cô đừng có ý định đánh chủ ý lên con trai tôi” 

Vũ Linh Đan không thể phản kháng càng gia tăng dáng vẻ kiêu ngạo của Lê Tuyết Cầm, bà ta không chỉ không buông tay mà ngược lại càng thêm điên cuồng túm chặt đầu Vũ Linh Đan hơn nữa.

Mãi cho đến khi một người đàn ông bước vào cửa, đá mạnh vào người Lê Tuyết Cầm khiến cho cơ thể tròn trịa của bà ta lăn sang bên cạnh như một quả bóng da bị đạp đổ. Vũ Linh Đan nhanh chóng chớp lấy cơ hội và bật dậy khỏi mặt đất, thậm chí cô còn không có thời gian để sửa sang lại đám tóc che trước mặt mình. Cô đứng sau chiếc ghế sô pha, trong tay cầm bình hoa để phòng vệ. 

Tiếp theo đó lại có một tiếng hét thảm thiết khác. 

Lúc này Vũ Linh Đan mới vén tóc ra sau tại, đầu óc cô quay cuồng, tóc giống như bị xé toạc ra vô cùng đau đớn. Sau khi nhìn thấy rõ người đi vào là Trương Thiên Thành, cuối cùng Vũ Linh Đan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc bình hoa xuống, thử chạm nhẹ vào mái tóc, lập tức bị đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi. Vũ Linh Đan không ngăn cản hành động của Trương Thiên Thành cho đến khi âm thanh của Lê Tuyết Cầm càng lúc càng nhỏ, mà sự thù địch của Trương Thiên Thành vẫn không hề thuyên giảm chút nào. Lúc này, Vũ Linh Đan bước đến kéo lấy cánh tay của Trương Thiên Thành. 

"Được rồi, đừng đánh nữa." Vũ Linh Đan khẽ thì thầm nói. 

Toàn thân Trương Thiên Thành cứng ngắc, hai tay anh vẫn nắm chặt bất đắc dĩ đánh vào người bà ta. Trương Thiên Thành cảm thấy bàn tay của anh thật sự rất dơ bẩn. 

Tuy rằng mỗi cú đánh của anh càng lúc càng mạnh khiến cho Lê Tuyết Cầm phải nhe răng trợn mắt nhưng lại không làm tổn thương đến chỗ hiểm của bà ta, do đó anh trầm giọng nói: "Trong lòng tôi biết rõ" 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT