Lọc Truyện

Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 282

Vậy xin hỏi, nỗi đau da thịt giống như tra tấn người bình thường khó lòng chịu nổi mà cô phải chịu đựng mười bảy năm trời này là lỗi của ai?

Cô rất mệt mỏi, nhưng cô lại không muốn kết thúc như vậy. Không phải anh một mực luôn miệng nói cô là người phụ nữ lòng dạ độc ác hay sao? Không phải anh vẫn luôn chụp nên đầu cô cái mũ “hại Ôn Tình Noãn thành người thực vật” ư?

Cô phải nói!

Hôm nay cô nhất định phải nói!

“Sao ông trời lại đùa giỡn tôi như vậy chứ! Tôi ngỡ rằng anh là hoàng tử bạch mã của tôi, nhưng hóa ra anh lại là Romeo của người khác. Tôi cho răng mình là người gặp anh trước, hơn nữa anh còn để lại cho tôi một chiếc khuyên tai cực kỳ đặc biệt, cực kỳ đẹp đẽ, tôi đã ngỡ rằng đó là anh muốn hẹn gặp lại tôi một lần nữa! Tôi đã thầm mơ mộng một ngày nào đó có lẽ anh lúc bảy tuổi ấy không hề chán ghét tôi.

Tôi cho rằng sau khi kết hôn, khi anh bắt đầu đối xử tốt với tôi ấy, là anh thật lòng đối tốt với tôi. Hóa ra tất cả đều chỉ là âm mưu trả thù của anh. Anh chỉ muốn khiến tôi hối hận vì đã thương tổn Ôn Tình Noãn, nhưng tôi thật sự thương tổn cô ta sao?”

Cô lớn tiếng chất vấn, kích động đến mức khom người lấy một hộp gỗ từ trong vali rồi mở nó và lấy ra một hộp trang sức.

Cô đưa chiếc hộp trang sức đó đến trước mặt Tô Lương Mặc, nhưng anh chỉ thờ ơ, đứng im tại chỗ.

Lương Tiểu Ý đem chiếc hộp trang sức mở ra ngay trước mặt anh, “Đây là chiếc khuyên tai anh để lại cho tôi, từ giây phút anh đưa nó cho tôi, anh đã tự tay gieo vào trong tim tôi một hạt mầm. Lúc học cấp ba, tôi đã nhìn thấy anh, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhận ra chiếc khuyên tai còn lại của anh. Anh không biết là, khi ấy tôi đã cảm ơn ông trời vì đã để chúng ta gặp lại nhau lần nữa. Tôi cho rằng điều này có nghĩa là giữa chúng ta có một mối duyên phận không thể nào cắt đứt!”

Cô hít sâu một hơi, nước mắt cũng đã thấm ướt hết cả khuôn mặt từ lâu: “Tôi sai rồi! Tôi sai một cách không hợp lý!

Anh hận tôi! Từ khi Ôn Tình Noãn xảy ra chuyện, anh liền hận tôi. Anh không cần bất cứ bằng chứng nào, chỉ bởi vì tôi là người phẫu thuật cho Ôn Tình Noấn. Chỉ cần lý do này đủ để anh hận tôi rồi!

Anh là Tô Lương Mặc! Anh là Tô Lương Mặc không gì không thể! Nếu anh muốn hận một người thì cần bằng chứng sao? Cần lý do đầy đủ sao?

Không cần! Anh không cần!

Tôi yêu anh, đây chính là nguyên tội* của tôi, còn nguyên tội mà anh gắn cho tôi chính là “hại Ôn Tình Noãn biến thành người thực vật”!”

*Nguyên tội: tội lỗi nguyên thủy, tội gốc. Nó là thuật ngữ trong Kinh Thánh chỉ về tội không vâng lời của A-đam khi ăn trái cấm (trái của cây biết điều thiện và điều ác) và những ảnh hưởng của nó trên cuộc đời của mỗi con người.

Tô Lương Mặc đứng im tại chỗ đó để mặc cho cô chỉ trích, trút giận.

Sắc trời đần dần nhuộm lên màu tối, cả căn phòng ngủ như chìm trong màn đêm, nhưng hai người bọn họ chẳng một ai quan tâm, cũng chẳng ai chịu nhường nhịn ai.

Trong căn phòng u ám, người đàn ông im lặng không nói, người con gái mắt đẫm lệ chứa đầy sự oán trách.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT