Lọc Truyện

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Lão Húc vương một trăm hai mươi mốt tuổi, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt lại trông như sáu bảy chục tuổi, dáng người vẫn cao lớn, nhưng đã không đĩnh bạt như thời trẻ nữa. Người đàn ông năm xưa từng tung hoành sa trường không có đối thủ, lúc này chỉ có thể lẳng lặng nằm trên giường, mắt phượng nhắm chặt, hô hấp mỏng manh. Thái y đã bó tay hết cách, nhóm hiếu tử hiền tôn đang chen nhau đứng đầy trong phòng, khuôn mặt nặng nề, vẻ mặt bi thương.

Dư Tiểu Thảo một trăm mười bốn tuổi đang ngồi trên ghế thái sư bên cạnh ông, tuy tóc đã bạc trắng, làn da lại vẫn trắng nõn nhẵn mịn, nếp nhăn nhạt nhòa trên mặt cũng giống như dấu ấn của tháng năm thăng trầm, khiến bà có thêm vài phần thành thục và quyến rũ.

Húc vương và Húc vương phi sống thọ, cả hai tới trăm tuổi, thân thể lại vẫn rất khỏe mạnh. Ở trên đường phố thành Tây trong Kinh thành, thường xuyên có thể nhìn thấy cặp cụ già một cao lớn một mảnh khảnh, nắm tay nhau chậm rãi tản bộ, tấm lưng kia giống như một bức tranh mãi mãi không phai màu.

Trong kinh, Húc vương Húc vương phi trở thành truyền kỳ. Trong miệng bách tính, dưới ngòi bút của văn nhân, truyền tụng câu chuyện tình yêu ngàn năm không đổi của họ, truyền tụng công lao vĩ đại của họ, truyền tụng cuộc đời thần kỳ của họ.

Húc vương cả đời chỉ có một người vợ là Húc vương phi. Có người nói Húc vương sợ vợ, không dám nhìn những người phụ nữ khác lấy một lần; cũng có người lại nói Húc vương phi hạ cổ với Húc vương, cho nên ông mới không dám có hứng thú với nữ nhân khác; lại có người nói Húc vương thật sự thương Vương phi tận xương tủy, nên mới không thể có bất cứ hứng thú gì với những nữ nhân khác...

Cho dù người khác nói như thế nào, đều không ảnh hưởng tới đôi vợ chồng này. Khi Húc vương sáu mươi, cuối cùng đã trút bỏ hết trách nhiệm và công việc trên vai, cùng dạo chơi sơn thủy với vương phi. Đại Minh từ Nam Cương đến đất Bắc đều đã lưu lại dấu chân của họ.

Húc vương còn thực hiện lời thề lúc trẻ, khi sáu mươi lăm tuổi, ông mang theo vương phi bước lên chuyến tới Tây Dương, đến các quốc gia phương Tây để mở rộng tầm mắt. Húc vương phi thậm chí còn kết bái thành tỷ muội với nữ vương tiểu quốc châu Âu nào đó. Húc Vương còn một mình đấu với người dân bản xứ bộ lạc nào đó, đánh họ phải quỳ xuống đất xin tha, thật đúng là càng già càng dẻo dai.

Húc vương ăn mừng đại thọ ông một trăm hai mươi tuổi, Húc vương phi cũng hơn một trăm mười tuổi tuổi, tình cảm của họ không hề bị tháng năm hòa tan, mà phảng phất như một bầu rượu ủ lâu năm, càng ngày càng tinh khiết và thơm ngon.

Mọi người đều sẽ cho rằng họ sẽ sống thành Bành Tổ, trở thành thánh sống. Nhưng Húc vương vừa mới bước vào tuổi một trăm hai mươi mốt lại đột nhiên ngã xuống. Không ốm đau, không có vết thương, chỉ là các chức năng trong cơ thể dần bị lão hóa. Ngay từ lúc đầu, thời gian ngủ càng ngày càng dài, có đôi khi vừa mới còn trò chuyện với người khác một câu, giây tiếp theo đã thiếp đi rồi. Bây giờ, thời gian ngủ một ngày của ông đã vượt qua mười bảy mười tám giờ, thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn.

Tuy rằng Dư Tiểu Thảo đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng. Đau lòng người đàn ông vĩ ngạn, dường như có thể che gió chắn mưa chống đỡ tất cả gánh nặng cho bà kia, cũng có một ngày anh hùng xe bóng. Đồng thời, bà cũng không khỏi có chút sợ hãi trong lòng. Bà đã tự mình trải qua kiếp trước kiếp này, không biết kiếp sau nàng còn có thể may mắn gặp được ông nữa hay không... Bà hy vọng trước khi uống bát canh Mạnh Bà, bà có thể lưu giữ mãi được ký ức của kiếp này, để kiếp sau bà có thể tìm kiếm bóng dáng của ông trong biển người mênh mông.

“Tỉnh rồi! Tằng tổ mẫu, tằng tổ phụ tỉnh rồi!” Nói chuyện chính là chắt trai Chu Vân Hiến đã hơn ba mươi tuổi.

Dư Tiểu Thảo chớp mắt xua đi sương mù trong đôi mắt, mỉm cười tiến đến tìm kiếm bóng dáng người đàn ông trước mặt bà, nắm tay ông, nhẹ giọng hỏi: “Gia, có đói bụng không? Ta đi nấu bát mì cho chàng nhé?”

Chu Tuấn Dương nắm lấy tay bà, nắm thật chặt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mắt phượng đã vẩn đục lúc này lại trở nên sáng trong như thuở ban đầu, giống như lúc hai người vừa mới quen nhau vậy. Ông chậm rãi mở miệng: “Đỡ ta ngồi dậy...”

Dư Tiểu Thảo dưới sự trợ giúp của chắt trai, dựa theo yêu cầu của ông, bà lót hai cái gối dựa ở phía sau lưng ông, để ông nửa nằm nửa ngồi trên giường. Bà đã hỏi Tiểu Bổ Thiên Thạch, chồng bà đã mê man mấy ngày nay, hôm nay lại bỗng nhiên tỉnh táo, đây hẳn là hồi quang phản chiếu.

Nàng ngồi trên mép giường, đầu nhẹ nhàng dựa vào đầu vai ông, khẽ cười một tiếng thủ thỉ: “Ông nó à, xương vai của chàng cứng quá, cộm lên làm ta đau rồi này, sau này phải ăn nhiều một chút đấy, nếu không ta dựa vào chàng sẽ không thoải mái đâu.”

“Được, được, được! Ăn nhiều một chút, ăn tới mập mạp để làm gối dựa cho nàng!” Giọng nói dễ nghe như tiếng dàn dương cầm của Chu Tuấn Dương kia, nàng đã nghe cả đời vẫn còn chưa thấy đủ.

“Tằng tổ mẫu, bên ngoài có một tiểu cô nương nói là người quen cũ tới thăm người.” Đây là cháu gái nhỏ nhất Chu Vân Hinh, trông cô bé không giống với tổ phụ, mà ngũ quan giống dung mạo lúc trẻ của Tiểu Thảo tới bảy tám phân, nên rất được tổ mẫu của cô bé yêu thích.

Cô nương tự xưng là người quen cũ được mời tới, Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mãi cho đến khi nàng ta lấy ra một chiếc hà bao thêu hoa lan đã phai màu, bà mới từ trong ký ước xa mờ tìm ra được bóng dáng của tiểu cô nương này. Tiểu Long Nữ, cô gái Long tộc bà tình cờ gặp gỡ ở đáy biển. Không ngờ nàng ta đã phá được kết giới, tới được nhân gian để tìm bà.

Tiểu Long Nữ nhìn dung nhan của Tiểu Thảo thật lâu, thở dài nói: “Tuổi thọ của người phàm quá ngắn ngủi, may mắn ta đủ nỗ lực, ngươi sống được cũng đủ lâu, nếu không đời này hai ta thật đúng là không thể có cơ hội gặp lại nhau đâu. Có thể gặp lại ngươi, rốt cuộc cũng hoàn thành giấc mộng trong lòng ta rồi. Đáng tiếc, ngươi đã không còn là thiếu nữ đáng yêu nói chuyện với ta, chơi với ta nữa rồi.”

“Cảm ơn ngươi có thể tới gặp ta trong thời khắc quan trọng nhất cuộc đời ta. Tiểu Long Nữ, hy vọng ngươi có thể chuyên tâm tu luyện, sớm ngày trở thành thần tiên.” Dư Tiểu Thảo chân thành chúc phúc.

Tiểu Long Nữ gật gật đầu nói: “Ta sẽ. Như vậy... Không hẹn gặp lại!” Nói xong, nàng ta biến thành một luồng gió, biến mất ở trong phủ Húc Vương.

Trước dị dạng như vậy, các vị chủ tử lớn nhỏ trong phủ Húc Vương tựa như không hề cảm thấy quá kinh ngạc. Ở trong lòng họ, mẫu phi (tổ mẫu, tằng tổ mẫu) vốn đã không phải người phàm rồi. Nếu không sao có thể sáng tạo ra nhiều thần thoại như thế nào chứ.

Khi Dư Tiểu Thảo nói chuyện với Tiểu Long Nữ, Chu Tuấn Dương chưa từng rời khỏi người nàng. Sau khi Tiểu Long Nữ rời đi, ông nói với Chu Vân Hiên đã chín mươi tuổi: “Cha muốn ở chung với một mình mẫu phi các con một lát.”

“Phụ vương…” Chu Vân Hiên nhìn phụ vương mà mình vẫn luôn đuổi theo nhịp bước, sùng bái giống nhau thần tượng, giọng nói nghẹn ngào.

Chu Tuấn Dương nhìn ba đứa con, chậm rãi nói: “Các con đều đã làm rất tốt, không làm phụ vương và mẫu phi thất vọng. Ta rất yên tâm với các con...”

Chu Vân Hinh đã tám mươi lăm tuổi vừa nghe lời này, nhất thời bật khóc như một đứa trẻ: “Phụ vương, cha phải sống thật tốt chứ. Nếu cha không còn nữa, con sẽ trở thành một đứa trẻ không có cha. Nếu như con rể của cha bắt nạt con, sẽ không còn ai làm chỗ dựa cho con nữa. Hu hu hu hu!"

Con trai và cháu trai của nàng ta vừa nghe lời này, đầu đầy vạch đen: Rõ ràng đều là người bắt nạt cha (ông nội), được không hả? Người nói những lời này không thấy lương tâm cắn rứt sao?

“Đứa nhỏ ngốc, thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn! Các con ra ngoài trước đi, cha muốn ở cùng với một mình mẫu phi của các con một lát. Cha muốn dành khoảng thời gian không còn nhiều lắm này cho một mình nàng!” Chu Tuấn Dương nhìn về phía Tiểu Thảo, ánh mắt đượm đầy dịu dàng và lưu luyến không thôi.

Chu Vân Hiến ngăn lại lời em gái muốn nói, mang theo nhóm con cháu ra khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho cha mẹ già.

“Nàng có hối hận vì đã gả cho ta không? Ta lớn hơn nàng bảy tuổi, nếu nàng gả cho một người tuổi tác tương đương, thì có thể ở bên cạnh nàng thêm mấy năm nữa. Gia rất hận mình sao lại sinh ra sớm hơn mấy năm này.” Chu Tuấn Dương biết mình đã sắp hết thời gian rồi, cõi lòng tràn đầy lưu luyến và không yên tâm về Tiểu Thảo.

“Chàng ấy, đừng suy nghĩ vớ vẩn! Gả cho chàng là chuyện chính xác nhất ta từng làm trong cuộc đời. Nếu như được làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn gả cho chàng. Rời xa chàng, còn ai có thể cưng chiều ta lên tận trời như chàng chứ?” Dư Tiểu Thảo cầm lấy lược ngà voi, chậm rãi chải tóc cho ông.

Chu Tuấn Dương nhếch môi cười: “Sau khi ta đi, nàng nhất định phải sống thật tốt, phải sống thật vui vẻ thoải mái, nhất định không được đau buồn. Nàng cũng biết ta không muốn nhìn thấy nàng đau lòng khổ sở nhất mà, nếu không ta ở dưới đó cũng sống không tốt được.”



“Được, ta sẽ không đau lòng! Chàng đi trước thăm dò đường, ta sẽ đi theo ngay phía sau.” Dư Tiểu Thảo cứ như đang nói chuyện nhà để trò chuyện về việc sống chết của hai người, trong giọng nói không có bất cứ thương cảm đau khổ nào, thật sự cứ như đang nói “Hôm nay thời tiết không tồi”

“Khi ta không còn nữa, nàng cũng không được đi thông đồng với những lão già khác đâu đấy! Những ông già đó không đẹp trai bằng ta thì thôi, còn rất bảo thủ gia trưởng, nhất định không ai chịu được tính tình của nàng giống như ta đâu.” Máu ghen của Chu Tuấn Dương vẫn mạnh như vậy.

“Ừm, ta thuộc về một mình chàng. Giống như chàng chỉ thuộc về một mình ta vậy.” Dư Tiểu Thảo hứa hẹn.

Chu Tuấn Dương vừa lòng, nhưng vẫn hơi không yên tâm: “Nếu nàng cảm thấy cô đơn, vậy hãy đón cháu gái út của nhà Tiểu Quả Quả tới nói chuyện cùng mình, con trai con dâu không hiếu thuận, thì thắp một nén hương nói với ta, nửa đêm ta sẽ báo mộng mắng chúng.”

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát. Chu Tuấn Dương đột nhiên trầm mặc, ngay khi Dư Tiểu Thảo cho rằng ông đã thiếp đi rồi, ông lại mở miệng: “Thảo Nhi, nàng có thể nói cho ta biết thế giới bên kia của nàng trông như thế nào không?”

Dư Tiểu Thảo biết ông đã đoán được bà không thuộc về thế giới này, nhưng làm bà cảm động chính là, từ trước tới nay ông lại chưa bao giờ hỏi bà, hơn nữa lúc nào cũng che chở cho bà ở khắp mọi nơi, sợ người khác phát hiện bà không bình thường.

Dư Tiểu Thảo kể sơ qua với ông về hoàn cảnh ở kiếp trước. Chu Tuấn Dương lẳng lặng lắng nghe xong, cảm thán một tiếng: “Ô tô không cần ngựa kéo cũng có thể chạy, máy bay có thể bay trên trời, tàu ngầm có thể xuống nước... Hay thế! Nàng nói, nếu nàng không tới đây, ở trong thế giới của nàng cũng có một người như ta hay không?”

“Chắc vậy! Chỉ là ở thế giới kia ta đã ba mươi tuổi mà vẫn con chưa chờ được chàng. Chàng nói xem chàng lề mề chậm chạp như vậy, là muốn thế nào đây?” Dư Tiểu Thảo khẽ cười một tiếng, nhéo gương mặt chồng một chút.

“Cho nên một đời này, ta đã sớm ở bên cạnh nàng, chậm rãi trông nom nàng lớn lên, ở bên cạnh bảo vệ nàng cả đời.” Chu Tuấn Dương có dự cảm đã đến phút giây cuối cùng của mình trước lúc ra đi, đột nhiên nắm chặt tay bà, giọng nói thều thào yếu ớt, “Nàng nói, kiếp sau chúng ta còn có thể gặp được đối phương, ở bên nhau suốt đời được không?”

Dư Tiểu Thảo đột nhiên cầm lấy tay ông, cúi xuống cắn thật mạnh, để lại một dấu răng rớm máu, sau đó bà cười rưng rưng nước mắt nói: “Sẽ! Chàng xem, ta đã để lại ấn ký trên người chàng. Đời đời kiếp kiếp, chàng cũng đừng hóng chạy trốn.”

Chu Tuấn Dương rũ mắt nhìn dấu răng này, chậm rãi nở nụ cười..

Dư Tiểu Thảo cảm thấy bà tay người đàn ông trong tay bỗng trở nên nặng xuống, nước mắt chậm rãi tuôn rơi. Bà thay cho chồng một bộ nhung trang mà ông yêu thích nhất, sau đó nhẹ nhàng rút gối dựa sau lưng ông, để lông nằm yên. Lại dùng nước lau mặt mà tay chân cho ông. Cuối cùng, bà bò lên trên giường, dựa gần người đàn ông đang nằm kia, cảm nhận sinh mạng trôi đi từng chút từng chút một...

Húc Vương phủ tiếng khóc dậy trời. Hôm nay, họ mất đi cả hai người thân nhất...

Năm 2018, trong bệnh viện thành phố của tỉnh Tô, một giọng nói vui mừng xen lẫn ngạc nhiên vang lên: “Tỉnh rồi! Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi!!”

“Anh, anh! Chị tỉnh rồi, anh mau tới xem này, tay chị động đậy, lông mi cũng đang run run này...”

“Mau, mau đi gọi bác sĩ!!”

Dư Tiểu Thảo chậm rãi mở to mắt, đỉnh đầu và tường xung quanh đều một màu trắng xóa, đèn điện sáng ngời, bên người là các lại máy móc chữa bệnh... Đây là... bệnh viện. Bệnh viên hiện đại? Chẳng lẽ, cô đã trở lại, cô không hề chết?

“Chị, chị! Chị có nhìn thấy em không? Em là Tiểu Thiền, em gái Tiểu Thiền của chị đây... Anh, không phải chị bị ngã vỡ đầu, mất trí nhớ đó chứ?” Lâm Hiểu Thiền đột nhiên tưởng tượng linh tinh, hỏi một câu.

Lâm Hiểu Thiền? Em gái kiếp trước của cô? Nương theo giọng nói này nhìn sang, quả nhiên là gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Quả nhiên, cô đã trở về thế giới cô vốn thuộc về. Ở trong thế giới này, cô chỉ là một người bình thường mở tiệm đồ kho, giãy giụa mưu sinh mà thôi.

Cô vừa mới bàn luận với vương gia về thế giới này sẽ có một người như chàng hay không, kết quả cô lại trở về đây. Thế giới này rốt cuộc có chàng, người yêu thương cô cả đời hay không? Đáp án cô không biết, cho dù có, trong biển người mênh mông, cũng chưa chắc có thể tương ngộ với chàng.

“Chị, chị đã hôn mê hơn một trăm ngày rồi. Em rất sợ chị thật sự trở thành người thực vật, cả đời cũng không tỉnh lại nữa. Chị, chị nhất định phải khỏe lại, chờ hưởng phúc cùng các em nhé, nhất định không thể xảy ra chuyện gì đâu!” Lâm Hiểu Thiền đôi mắt đã ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào.

“Hôn lễ của Tiểu Quân có bị hỏng vì chị không?” Dư Tiểu Thảo... không, phải là Lâm Hiểu Uyển cất hết tất cả ưu thương, hờ hững hỏi một câu.

Lâm Hiểu Thiền nín khóc mỉm cười, nói: “Chị, chị không mất trí nhớ. Ôi tốt quá! Em còn nghĩ, nếu chị mất trí nhớ, em nên đánh thức ký ức của chị như thế nào đây. Chị, đừng lo lắng, khi chị ngất đi, Tiểu Quân đã tiễn hết khách khứa về rồi... Chị, lần này chị dọa chúng em sợ không nhẹ đâu đấy!”

“Say này... sẽ không như vậy nữa.” Lâm Tiểu Uyển vẫn thấy trong lòng trống rỗng không thôi. Một đời trăm năm kia, cô không tin chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Nhưng ai có thể giải thích sao cô lại trở về thế giới hiện thực thế này hay hông?

Tiểu Bổ Thiên Thạch đã trở lại dị giới, bỗng nở nụ cười không rõ: Tạm biệt, chủ nhân loài người của ta. Hy vọng cô thích món quà ta tặng cho cô.

“Chị, chị hình như có gì đó thay đổi không giống trước đây.” Lâm Hiểu Thiền bón cho cô uống một chén nước, do dự mà nói, “Hình như trong mỗi cử chỉ đều lộ ra một loại phong hoa khác nhau. Em cũng không nói rõ được.”

“Có lẽ hôn mê quá lâu, đại não còn hơi hỗn loạn đấy!" Lâm Tiểu Uyển nhẹ giọng nói.

“Ngữ khí và giọng điệu cũng không giống nhau. Có cảm giác nghiền ngẫm lắng đọng trong từng câu chữ. Chị, có phải chị cũng giống như trong truyện hay viết, linh hồn sống lại trong cơ thể của người khác không?” Lâm Hiểu Thiền rất thích đọc tiểu thuyết chuyển kiếp trùng sinh, trêu ghẹo nói.

Lâm Tiểu Uyển trợn mắt liếc nhìn cô ấy, nói: “Đọc tiểu thuyết nhiều quá hả? Có muốn chị kể lại chuyện đái dầm hồi nhỏ của em hay không.”

“Đừng, đừng! Chị là chị của em, chị thân yêu nhất, được chưa ạ?” Lâm Hiểu Thiền vội giơ hai tay đầu hàng.

“Chị, chị cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không?” Lâm Khải Quân đi theo vài vị bác sĩ mặc áo khoác trắng vào phòng bệnh, thấy chị và em gái nói chuyện, vội hỏi một câu.

“Không có, nhưng…” Cô tự nhiên lại dừng lại một lát, Lâm Khải Quân và Lâm Hiểu Thiền không khỏi trở nên căng thẳng, “Nhưng mà bụng hơi đói, muốn ăn vịt nướng, thịt kho tàu, giò heo kho!”



Một đời vừa qua, bởi vì cô và chồng đều đã lớn tuổi, dạ dày cũng yếu đi, rất nhiều đồ dầu mỡ đều bị hạn chế không cho ăn, khiến cho đôi vợ chồng không thịt không vui này thèm chết đi được, chỉ thiếu nước chạy vào phòng bếp ăn vụng mà thôi.

Bác sĩ đứng bên cạnh Lâm Khải Quân cười: “Có mong muốn ăn cơm là chuyện tốt, chứng tỏ các chức năng của thân thể đang hồi phục. Nhưng mà với tình hình hiện tại của cô, vẫn nên ăn chút đồ ăn lỏng thanh đạm sẽ dễ phục hồi hơn.”

“Hả? Còn phải ăn thanh đạm sao?” Cô được chiều cả trăm năm nay, nên có nhiều thêm chút kiêu căng nóng nảy, lúc này cũng thể hiện ra một chút.

Trong nhóm bác sĩ kia, một vị bác sĩ thân hình cao lớn, đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt quyến rũ, ánh mắt nhìn phía Lâm Tiểu Uyển rất phức tạp, có vài phần không thể tin được, lại có vài phần mong đợi...

“Vị này chính là chuyên gia được mời đến từ Bệnh viện Nhân Dân tốt nhất thủ đô, đã từng du học ở nước ngoài, là bác sĩ quyền uy về não khoa ở trong nước. Để anh ấy kiểm tra cho cô một chút đi.” Đối với trường hợp thông thường như có máu bầm trong não nên hôn mê này, không biết vị chuyên gia này vì sao lại có hứng thú với cô. Nếu anh đã chủ động yêu cầu tới kiểm tra giúp, vậy sao phải từ chối?

Lâm Khải Quân lập tức tránh khỏi vị trí. Sau một loạt kiểm tra, kết quả cho thấy máu bầm trong đầu Lâm Hiểu Uyển đã tan đi một số phần, nên giảm bớt áp lực lên hệ thần kinh. Có lẽ đây là nguyên nhân cô có thể tỉnh lại.

Lúc kiểm tra, vị chuyên gia tới từ thủ đô kia dường như rất chú ý tới mỗi tiếng nói cử động của người bệnh, dường như đang tìm kiếm một hình bóng khác từ trên người cô. Nhưng anh làm khá kín đáo, không bị người khác phát hiện mà thôi.

“Nằm viện quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện!” Chuyên gia Bệnh viện Nhân Dân thủ đô nói với người nhà bệnh nhân như vậy.

Lâm Tiểu Uyển lại nhỏ giọng nói thầm: “Tôi cảm thấy giờ tôi có thể xuất viện luôn.”

“Chị, chúng ta phải nghe lời bác sĩ, người ta chính là chuyên gia ở phương diện này. Máu bầm trong đầu chị còn chưa tan hết đâu, ở lại thêm vài ngày cũng tốt. Chị, em biết chị lo lắng chuyện tiền bạc. Chị yên tâm đi, tiền chị nằm viện em sẽ lo!” Lâm Hiểu Thiền lấy chồng khá may mắn, ông xã đối với cô ấy cũng rất tốt, tiền nằm viện không đáng kể chút nào. Hơn nữa, không phải còn có bảo hiểm y tế sao?

Trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Uyển của vị chuyên gia thân hình cao lớn kia mang theo chút đau lòng. Là cô ấy sao? Làm lụng vất vả vì em trai em gái mười mấy năm, ba mươi tuổi chưa kết hôn, khi tham gia hôn lễ của em trai, không cẩn thận ngã xuống cầu thang. So sánh những điều này... là cô ấy sao?

Anh được mời tới từ Bệnh viện Nhân Dân thành phố, tới đây hội chẩn cho ca bệnh khó này. Nếu không phải ngẫu nhiên biết được tình hình của Lâm Tiểu Uyển, anh đã sớm trở lại thủ đô. Đáng tiếc, khi Tiểu Thảo nói về kiếp trước của nàng, phần lớn là qua loa. Nếu anh có thể biết được mình sẽ trở lại thế giới hiện đại của cô như vậy, anh nhất định sẽ hỏi rõ ràng rành mạch tình hình kiếp trước của cô.

Vậy quan sát thêm một thời gian nữa đi, chưa chắc không có người có lời nói cử chỉ giống nhau. Nếu như anh lỗ mãng nhận người, bị người ta coi như kẻ háo sắc đánh cho một trận thì mất nhiều hơn được. Đương nhiên, thế giới này người có quyền cước thắng được anh, thật đúng là không tìm được mấy ai.

Lâm Tiểu Uyển ăn cơm cho bệnh nhân ở bệnh viện thêm hai ngày, liền la hét muốn xuất viện, còn uy hiếp các em nói, nếu không cho cô làm thủ tục xuất viện, cô sẽ bỏ nhà trốn đi, không, là bỏ bệnh viện trốn đi! Trông dáng vẻ thất thường kia, đúng là trước đây cô chưa bao giờ dám có.

Rơi vào đường cùng, Lâm Khải Quân chỉ đành cho cô làm thủ tục xuất viện. Lâm Tiểu Uyển thay bộ đồ bệnh nhân, vui vẻ xoay hai vòng ở trên hành lang bệnh viện.

Bỗng, cô nhìn thấy một dung nhan quen thuộc, đi qua trước mặt cô- dung nhan tuấn mỹ, mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng...

“Chu Tuấn Dương!!” Cái tên kia nhịn không được buột miệng thốt ra, vang vọng ở trên hành lang ệnh viện. Giọng cô rất kích động cũng rất vang dội, ngay cả một người khác ở trên hành lang cũng tò mò nhìn qua.

Nhưng mà, người trông giống Húc vương của cô đến tám phần lại chưa từng quay đầu lại. Lâm Hiểu Uyển lại đuổi theo, chưa từ bỏ ý định gọi một tiếng: “Chu Tuấn Dương, là chàng sao?”

Người nọ dừng bước, Lâm Tiểu Uyển thầm vui vẻ mừng rỡ trong lòng. Nhưng người nọ chỉ quay đầu, hờ hững nhìn nàng một cái, hỏi: “Cô đang gọi tôi sao? Rất xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi, tôi không tên Chu Tuấn Dương!”

Không phải chàng, không phải chàng!! Ánh mắt Húc vương nhìn cô chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy, giọng nói của Húc vương của cô khi nói chuyện với cô cũng chưa bao giờ hờ hững như vậy. Người nọ chẳng qua là trông giống chàng mà thôi. Lâm Tiểu Uyển thấy trái tim như thắt lại, đau đến sắp không thể hô hấp. Húc vương của cô, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao?

“Ngu ngốc! Chẳng lẽ nàng chỉ nhận ra mỗi gương mặt kia sao?” Trong giọng nói ưu nhã như tiếng đàn dương cầm còn mang theo vài phần yêu chiều và đau lòng quen thuộc.

Lâm Tiểu Uyển đột nhiên quay người lại, phía sau trên hành lang, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc, đôi mắt kia tràn ngập tình yêu, là điều nàng không thể quen thuộc hơn được nữa. “Chu Tuấn Dương?” Lâm Tiểu Uyển lên tiếng tràn đầy chần chờ. Người đàn ông trước mắt này không phải chính là vị bác sĩ não khoa quyền uy kia sao? Vương gia lợi hại của cô, lại xông pha trong giới y học sao!

Lại nhìn vị trước mắt này, dáng người cao lớn khỏe đẹp, đường nét ngũ quan sâu sắc rõ ràng, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập tình ý dạt dào, khi khóe miệng mỉm cười mang theo chút cảm giác mị hoặc quyến rũ. Cho dù chỉ tùy ý đứng đây cũng có thể khiến người ta cảm nhận được khí chất quý tộc. Vương gia của cô vẫn tuấn mỹ đẹp trai như vậy!

“Bé ngốc, thất thần gì thế? Còn không mau xà vào lòng của gia nào?” Chu Tuấn Dương dang tay, khóe môi cong lên đầy ý cười quyến rũ, khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Lâm Hiểu Uyển chớp đi nước mắt trong mắt, ra vẻ kiêu ngạo quay đầu đi, hừ hừ nói: “Không đi, không đi đấy. Anh nói, nếu như giữ lại ký ức kiếp trước thì chỉ cần ánh mắt đầu tiên sẽ nhận ra em. Có phải em xấu đi rồi, cho nên anh không muốn nhận ra em nữa.”

Không chờ cô nói xong, Chu Tuấn Dương sải bước thật dài, hai ba bước đi tới bên cạnh cô, duỗi cánh tay ra, ôm cô thật chặt, như muốn khảm cô vào lòng mình. Lâm Tiểu Uyển cao chưa tới một mét sáu, ở trước mặt anh cao một mét tám sáu, tạo nên sự chênh lệch chiều cao rất đáng yêu. Khi Lâm Tiểu Uyển quay lại ôm cổ anh, cũng phải kiễng mũi chân.

“Buông ta chị tôi ra! Đồ lưu manh!!” Lâm Tiểu Thiền tính tình nóng này xông tới, dùng túi da đập thật mạnh tới đây, lại bị Lâm Khải Quân túm chặt.

“Hai người ai có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Lâm Khải Quân mắt không hề mù, anh nhìn thấy chị gái luôn luôn bảo thủ thẹn thùng, ấy thế mà lại ôm chặt cổ đối phương. Nếu không phải ở hành lang bệnh viện, chắc hẳn hai người này đã ôm hôn nhau thắm thiết rồi.

Lâm Tiểu Uyển ôm cổ treo trên cổ người đàn ông của mình, quay đầu lại chột dạ cười với em trai em gái của mình, nhỏ giọng nói: “Nếu như chị nói... chị và anh ấy vừa gặp đã yêu, gặp lại là thương, gặp lại lần ba nói chuyện trăm năm, hai đứa có tin hay không?”

Xì! Tin chị mới là lạ đó! Lâm Khải Quân và Lâm Hiểu Thiền cùng trợn trắng mắt nhìn lên bầu trời.

Xì! Tin chị mới là lạ đó! Lâm Khải Quân và Lâm Hiểu Thiền cùng trợn trắng mắt nhìn lên bầu trời.

Quan tâm hai đứa có tin hay không làm gì, dẫu sao chúng tôi cũng không bao giờ chia xa nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn... Lâm Tiểu Uyển (Dư Tiểu Thảo) và Tiêu Mộ Bạch (Chu Tuấn Dương) nhìn nhau cười..
Danh sách truyện HOT