Lọc Truyện

Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi - Trương Minh Vũ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 134

Trương Minh Vũ quay lại chất vấn: “Ai tông xe ông tìm người đó mà đòi. Chuyện này liên quan gì tới chúng tôi?”

Giám đốc ngỡ ngàng, giận dữ gầm lên: “Cô ta không bồi thường nổi! Đương nhiên tôi không thể thả các người đi được rồi!”

“Ai bảo ông như thế?”

Trương Minh Vũ không thèm khách sáo nói: “Chẳng lẽ ông tát tôi một cái, tôi phải tìm vợ ông đòi à?”

Giám đốc lập tức nổi giận đùng đùng: “Thằng láo toét! Chuyện này liên quan quái gì tới vợ tao?”

Trương Minh Vũ trêu tức nói: “Tôi không đánh lại được ông, đương nhiên phải đi tìm vợ ông tính sổ!”

“Mày…”

Giám đốc bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Một lúc lâu sau, ông ta mới dịu giọng nói: “Thằng ranh kia, chúng mày lái thử xe tông hỏng xe thì phải bồi thường! Còn lằng nhằng nữa tao báo công an đấy!”

Nói xong, ông ta lôi điện thoại ra nhưng trông có vẻ không hề có ý định gọi đi.

Trương Minh Vũ cạn lời, đành hỏi một câu: “Lúc lái thử có những ai ngồi trên xe?”

Cô gái tóc xanh vội vàng đáp lại: “Trừ tôi ra thì còn anh ta”.

Cô ta chỉ vào một nhân viên đang đứng cạnh đó.

Người nhân viên kia nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia hoảng loạn. Tuy sự thay đổi này rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt tinh tường của Trương Minh Vũ.

Sao phải hoảng loạn?

Có gì kỳ quái?

Trương Minh Vũ cứ cảm thấy dường như chuyện này không hề đơn giản. Dù sao nếu chuyện này là thật, rõ ràng giám đốc có thể báo công an ngay từ đầu.

Nhưng tới tận bây giờ, ông ta vẫn chưa chịu gọi điện thoại.

Anh suy tư một hồi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Các cô tông vào cái gì?”

Cô gái tóc xanh xấu hổ đáp: “Vào… vào cây”.

“Cô lái xe mà cũng tông vào cây được hả? Rốt cuộc cô có bằng lái chưa vậy?”, anh trợn tròn mắt hỏi.

Lại thêm một lần được biết tới sự đáng sợ của nữ tài xế!

Lần trước… là Lý Phượng Cầm… Cô gái tóc xanh lúng túng giải thích: “Không phải. Không biết tại sao tôi cứ có cảm giác tôi không điều khiển được vô lăng…”

Trương Minh Vũ bật cười.

Đúng là nhân tài.

Vô lăng có hoạt động hay không mà còn cần phải cảm giác à? Chẳng lẽ không biết cái gì hết sao?

Nhưng điều này cũng càng khiến anh sinh lòng hoài nghi.

Anh im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: “Chiếc xe kia ở đâu? Tôi muốn xem thử”.

Giám đốc cau này, giận dữ quát tháo: “Mày xem cái gì nữa? Bọn tao mù hết rồi à? Đám bạn của mày cũng nhìn thấy rồi mà!”

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn mấy người Lâm Diểu hỏi: “Các cô nhìn thấy à?”

Tình hình này chắc chẳng cần ra hiệu cũng phải biết rồi chứ.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT