Lọc Truyện

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Phía dưới Hải Hoàng Cung là một trụ đá cao đến mấy ngàn trượng nối sâu xuống đáy hồ, Hàn Vũ Thiên quan sát thấy trụ đá này xuất hiện một vài cái lồng giam, bên trong đều là tu sĩ đã phạm tội bị Hải Hoàng Cung nhốt lại.

"Nè, ngươi là kẻ làm đóng băng mặt hồ sao?"

Một âm thanh từ trong cửa ngục sâu thẩm tối tăm bên dưới phát ra, những tù nhân khác nghe được lời này cũng mới phạt giác được sự xuất hiện của hắn.

Hàn Vũ Thiên bơi xuống chỗ tối tăm ngay trước cửa ngục, nhìn qua những thanh sắc có một bóng người ngồi ở trong.

"Ha ha ha, đợi lâu như vậy, cuối cùng ngươi đã đến."

Người kia chậm rãi mở mắt liền thấy đôi mắt kia phát ra tử quang trong bóng tối sâu thẩm giơ tay năm ngón cũng không thấy này.

"Đợi ta?"

Kẻ kia đứng dậy liền nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê trên đất, hắn bước tới trước mặt Hàn Vũ Thiên nói:

"Một màu tóc trắng, toàn thân khí tức bất phàm, không sai, chính là ngươi."

Hàn Vũ Thiên lại xem đây chỉ là một màn diễn kịch của kẻ trước mắt, mục đích chính là muốn được hắn thả tự do mà thôi.

"Chớ có nói nhiều với ta."

Hàn Vũ Thiên gõ vài cái vào trụ đá để cảm nhận sự phản hồi, cuối cùng hắn chui xuống sâu hơn mấy trăm trượng thì dừng lại.

"Ta xem thử, Chuẩn Tổ như ngươi có chống đỡ nổi sự sụp đổ của Hải Hoàng Cung."

Hàn Vũ Thiên bàn tay tử lôi chớp động lại một quyền vỗ vào chỗ hiểm yếu của trụ đá, vết nứt lan tràn làm cho Hải Hoàng Cung rung lắc dữ dội.

"Hắn ở bên dưới?!"

Tống Long Trúc kinh hãi nhìn Hải Hoàng Cung đang từ từ nghiên về một phía, hắn lập tức quát lớn nói:

"Mau ngăn cản trụ đá, Hải Hoàng Cung mà sập thì toàn bộ chúng ta phải chôn theo nó đấy."

Năm mươi vị Thánh Tông lóe lên xuất hiện ở đỉnh cung điện, bọn họ dùng pháp lực tạo ra sợi dây dùng sức kéo Hải Hoàng Cung về vị trí cũ, nhưng bọn họ vỏn vẹn chỉ là đang làm tốc độ ngã của nó chậm lại.

Một bóng người lập lóe từ trong cung bay ra ngoài, phó cung chủ Minh Thân Trì mang theo trọng thương mà tới, hắn dùng toàn lực ngưng tụ ra hai cự thủ thủy hệ, ngăn Hải Hoàng Cung đang sụp đổ về phía mình, nhưng ngay cả một Chuẩn Đạo như hắn cũng không thể dừng việc sụp đổ này lại được.

"Đáng chết! Định Hải Chi Thạch sao có thể dễ dàng bị phá vỡ chứ!"

Minh Thân Trì cắn răng lại dùng hai tay chống đỡ rìa của hòn đảo to lớn, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, đây chính là thương thế chồng chất.

Tống Long Trúc trầm mặt đứng nhìn từng cái đệ tử của Hải Hoàng Cung vì cung điện sụp đổ mà lăn xuống hồ không ngừng.

Mấy vị Thánh Nhân trong Hải Hoàng Cung thì mau chóng cứu vớt đám đệ tử kia khỏi chết đuối, không phải khi không mà những kẻ khác không dám đánh Hải Hoàng Cung, bởi hồ nước này gọi là Phong Bế Hoàng Hải.

Chỉ cần là sinh linh không đủ mạnh mẽ như Thánh Nhân mà rơi xuống hồ, thì sẽ bị phong ấn tu vi trở thành phàm nhân, nếu bị hung thú đặc thù của hồ nước nhắm vào thì chỉ là mồi ngon cho chúng.

Bởi vậy trong mấy trăm vạn năm tồn tại thì chưa có bất kì thế lực nào dám tiến đánh Hải Hoàng Cung, nếu quân lực bị rơi xuống hồ thì khác nào từ tìm chết.

Tống Long Trúc tối sầm mặt lại cơ thể lao thẳng xuống hồ nước, hắn hội tụ vô tận pháp tắc thủy hệ trong hồ đến, dùng hai ngăn lấy trụ đá đang sụp đổ.

"Ha ha ha, Trúc huynh đệ ơi là Trúc huynh đệ, không ngờ tới ngươi lại có thể vì một cái Hải Hoàng Cung mà liều mình ngăn cản trụ đá."

Kẻ bị nhốt lúc trước nói chuyện với Hàn Vũ Thiên giờ phút này lại lên tiếng giễu cợt với vị đại trưởng lão của Hải Hoàng Cung.

Tống Long Trúc là Chuẩn Tổ còn không thể ngăn nổi cái trụ đá này, truyền thuyết có từng đề cập thứ này nặng đến ngàn vạn cân, so với giới hạn mà Chuẩn Tổ có thể chịu đựng thì khác nào kiến muốn nâng voi.

"Huỳnh Đạo Nhai, ngươi lo cho bản thân mình thì hơn, trụ đá này đỗ thì ngươi cũng chết theo."
— QUẢNG CÁO —


Kẻ gọi là Huỳnh Đạo Nhai ngẩn đầu cười lớn lại thấy mấy sợi xích trên thân tự động rơi ra, hắn khởi động cơ thể thản nhiên nói:

"Ta chịu giam giữ ở đây lâu như vậy, vốn không phải vì bị thứ nước này ảnh hưởng, mà chờ ngày xem xem Hải Hoàng Cung các ngươi sụp đổ, ha ha ha ha ha."

Huỳnh Đạo Nhai một quyền phá nát những thanh sắc, hắn ta dáng vẻ trung niên nhưng toàn thân bẩn thỉu đầu tóc bù xu không được chải chuốt trong thời gian dài, quần áo rách rưởi nhưng hắn lại là bộ dáng sảng khoái.

"Mạng ngươi mới là khó giữ, Tống Long Trúc, ngươi chết thì Hải Hoàng Cung sẽ sụp đổ, ha ha ha."

Huỳnh Đạo Nhai thân hình chớp động hướng tới Tống Long Trúc mà đánh, nhưng một đạo bạch quang xuyên ngang qua ngăn cản bước tiến của hắn.

"Đừng có mà động thủ với hắn, ta vẫn còn muốn xem thử sức chịu đựng của Tống Long Trúc tới đâu."

Hàn Vũ Thiên xuất hiện bên cạnh Tống Long Trúc với một ánh mắt tràn đầy đắc ý, Tống Long Trúc lửa giận công tâm quát lớn nói:

"Hàn Vũ Thiên, ngươi hận thì cứ nhắm vào ta! Cớ sao lại đem sinh mệnh của hơn ngàn vạn người ra rửa hận chứ."

Hàn Vũ Thiên ngước nhìn phía trên cười nói:

"Một đám yếu đuối mà thôi, chết nhiều hơn một chút thì có làm sao?"

Huỳnh Đạo Nhai cũng hơi thay đổi sắc mặt nói:

"Thiếu niên trẻ, ngươi đừng máu lạnh vô tình như vậy, Hải Hoàng Cung sụp đổ cũng xem như kết thúc rồi, không cần phải cuốn theo người vô tội."

Hàn Vũ Thiên nhìn Huỳnh Đạo Nhai cười nói:

"Nếu ngươi thấy ta lãnh khốc, vậy sao không thử tự mình ngăn lấy."

Hắn bay lên khỏi mặt nước lần nữa ngưng tụ ra Vô Thần chi lực không hoàn chỉnh, Huỳnh Đạo Nhai cũng theo đó mà xuất hiện.

"Là nhị trượng lão! Không phải ông ấy đã bị bắt giam ở dưới Hải Hoàng Cung sao?"

Một vị trưởng lão kinh ngạc nhìn Huỳnh Đạo Nhai, hắn không quan tâm tới sự kinh ngạc của mọi người mà toàn lực dồn vào Hải Hoàng Thương Khung Quyền này.

"Phá!"

Huỳnh Đạo Nhai là kẻ vung ra đòn phủ đầu để ngăn cản Hàn Vũ Thiên tụ lực, nhưng hắn không biết Hàn Vũ Thiên vốn chẳng cần tụ lực một chiêu này, hồng quang phóng ra cùng với cự thủ va chạm, hai bên đối cứng giằng co kịch liệt làm cho cuồng phong thổi quét không ít kiến trúc vá vách đá vỡ tan rơi xuống đám đệ tử bên dưới.

"Thủy Lưu, Chưởng Lực."

Một dòng nước quét qua đánh bay toàn bộ đám phế tích ra ngoài hồ, nhìn lại thì là một trung niên dáng ngươi cao gầy vác sau lưng là một thanh kiếm dài đến hai mét.

"Chuyện này là sao?"

Vị trung niên cau mày nhìn tới Huỳnh Đạo Nhai phía không trung, một vị trưởng lão sau khi thấy được liền kinh hô nói:

"Cung chủ, Hải Hoàng Cung vừa bị tên tóc trắng phá hủy trụ đá, hiện tại đang bị sụp đổ về một hướng, phó cung chủ thì đang ngăn cung điện sụp đổ, còn đại trưởng lão thì..."

Hải Hoàng cung chủ Thẩm Hải Đào thấy trưởng lão kia dừng nói thì cau mày hỏi:

"Đại trưởng lão đâu?"

Trưởng lão kia lấy hết dũng khí nói:

"Ngăn cản trụ đá."

Thẩm Hải Đào kinh hãi lập tức chuyển động thân hình chuẩn bị lao xuống hồ, đột nhiên một cơn sương tuyết thổi qua, Hàn Vũ Thiên một gối đá thẳng vào bụng của Thẩm Hải Đào, khiến hắn bay trở về hòn đảo.
— QUẢNG CÁO —

Hàn Vũ Thiên ngồi xổm trên mặt băng cười nói:

"Hải Hoàng cung chủ chớ có mà nóng giận, muốn cứu Tống Long Trúc thì hãy qua ải của ta đã."

Thẩm Hải Đào cau mày nhìn thiếu niên trước mặt bình tĩnh tới một cách lạ thường, từ trên không trung truyền tới tiếng rít gào của gió, sau đó bụp một tiếng mảnh băng văng tung tóe, nhìn kỹ lại thì chính là Huỳnh Đạo Nhai đã bại trận đang bất tỉnh trong hố băng.

"Tu vi của kẻ trước mắt không rõ đã ở cấp độ nào, nhưng dễ dàng đánh bại Huỳnh Đạo Nhai thì không phải tầm thường."

Thẩm Hải Đào trong lòng nghĩ ngợi cũng là cẩn trọng quan sát Hàn Vũ Thiên, hắn nhìn Minh Thân Trì ngón tay chỉ đến đã ngưng tụ tử lôi.

Một tia lôi điện xoẹt qua mặt của Thẩm Hải Đào xuyên thẳng vào bụng của Minh Thân Trì, lắm hắn đau đớn gục xuống mặt đất, Hải Hoàng Cung mất đi Minh Thân Trì chống đỡ liền nhanh chóng sụp đổ.

Nếu tòa cung điện ngàn trượng này đổ xuống thì hơn nửa hòn đảo sẽ bị phá hủy, chưa nói đến chuyện mạng của hơn hai ngàn vạn người trên đảo.

"Đáng ghét!"

Thẩm Hải Đào vung tay từ mặt băng chui ra bốn đảo thủy lưu lao đến bắt chéo vào nhau tạo thành màn chắn ngăn đống phế tích rơi xuống, hắn lao đến thay thế chỗ của Minh Thân Trì chống đỡ Hải Hoàng Cung.

"Cung chủ..."

Minh Thân Trì thấy bóng lưng của Thẩm Hải Đào thì tràn đầy tiếc hận, hắn thân là phó cung chủ lại không thể làm được gì, phải để đích thân cung chủ gánh vác trách nhiệm.

"Đừng nói gì hết, cứ nằm đó ổn định khí lực trước."

Thẩm Hải Đào an ủi Minh Thân Trì rồi tiếp tục tập trung vào cung điện, ở ngoài phía xa nơi sương tuyết che phủ tầm nhìn của mọi người, từng tiếng ngàn bạn tiếng bước chân hòa lẫn vào nhau bước đi trong bão tuyết.

Trên lá cờ có thể nhìn thấy là người của Vân Linh Tông, một thế lực Chuẩn Tổ mới nổi như Hải Hoàng Cung, kẻ dẫn đầu là Chuẩn Tổ Quách Văn, bên cạnh còn có bốn vị Chuẩn Đạo hơn Hải Hoàng Cung một vị.

"Thật không ngờ thông tin mà Thái Hòa Tông gửi đến đã đúng, mặt hồ đã bị băng phong không còn ảnh hưởng tới đại quân, Hải Hoàng Cung cuối cùng không thể trốn tránh được chiến tranh."

Quách Văn tự tin dẫn theo đại quân hai ngàn vạn người bước đi, khi tới gần Hải Hoàng Cung thì hắn lại càng thêm kinh ngạc, cảnh tượng Hải Hoàng Cung hỗn loạn đâu đâu cũng là tiếng cầu cứu.

"Tông chủ, hình như tòa cung điện kia đang nghiên về một phía."

Phó tông chủ Vân Linh Tông chỉ về phía cung điện phát hiện chuyện bất thường, Quách Văn nhẹ gật đầu nói:

"Đúng là đang trong quá trình sụp đổ."

Quách Văn nhìn thấy không ít kẻ nổi tiếng trên đại lục lại bị làm cho thành ra bộ dáng thê thảm, đặc biệt là Minh Thân Trì và Thẩm Hải Đào phía xa.

"Chuẩn bị tiến công."

Hắn trừng mắt phóng ra thần thức kèm theo uy áp kinh người lao đến Hải Hoàng Cung, Quách Văn muốn nhìn thử chuyện gì đang xảy ra, nhưng thần thức đi chưa tới mặt đất đã bị một đạo băng phong quét ngang đánh tan.

Quách Văn đưa mắt nhìn tới có một bóng lưng đang ngồi xếp bằng cách phía trước không xa.

"Là hắn đã ngăn cản thần thức của ta."

Quách Văn híp mắt lại thấp giọng nói, mấy vị cao tầng hai bên kinh ngạc, phó tông chủ Phân Xích Thiên trầm mặc nói:

"Hắn ắt hẳn cũng là Chuẩn Tổ, bằng không sẽ không cách nào ngăn cản được thần thức của tông chủ."

Quách Văn lắc đầu thản nhiên nói:

"Chưa chắc đã đạt đến Chuẩn Đạo, khí tức phiêu miễu như ẩn như hiện chỉ mạnh hơn Chuẩn Đạo, nhưng sẽ yếu hơn Chuẩn Tổ, ta đoán kẻ này lợi dụng Tống Long Trúc không có trong Hải Hoàng Cung đã tay đánh lén, bằng không một mình hắn sao có thể sống tới giờ phút này."

"Suy đoán rất hay, tiếc là các ngươi hơi xem thường người trẻ tuổi nhỉ?"

Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào đứng ở bên cạnh con chiến sủng mà Quách Văn đang cưỡi.
— QUẢNG CÁO —


Những người khác kinh sợ toàn thân khí lực bộc phát chuẩn bị xuất thủ, Quách Văn thì bình tĩnh nói:

"Chỉ là ảo ảnh không cần lo sợ."

Theo một cái phất tay của hắn thì Hàn Vũ Thiên đứng đó đã tiêu tán, nhìn phía xa thì đã thấy Hàn Vũ Thiên đứng ở trên không trung, hắn giơ tay lên trời mây đen kéo đến tích tụ lôi điện.

Ngón tay lại ngưng tụ một đoàn lưu tinh cũng tích đầy lôi điện, Hàn Vũ Thiên đẩy lưu tinh chui vào đám mây nói:

"Lưu Tinh Phán Quyết, Lôi Thần."

Từ trong mây đen lao xuống vô số lưu tinh tử sắc lôi đình, cũng có vô số tia sét nhắm tới bốn phương tám hướng mà đánh xuống, lưu tinh rơi xuống như mưa không có mục tiêu cụ thể tấn công mọi thứ, mặt băng bị ngàn lưu tinh nổ vang cũng bắt đầu vỡ ra.

"Tông chủ, hắn nhắm tới tất cả chúng ta."

Một vị trưởng lão sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy một đòn quần công phạm vi ngàn dặm, số lượng và sát thương có thể nói là kinh khủng nhất từ trước đến nay.

Quách Văn quay đầu nhìn thấy ngàn vạn đệ tử Văn Linh Tông đang bị lưu tinh tấn công chết nhiều vô số, mình hắn cũng không thể ngăn cản số lượng lưu tinh nhiều thế này, sắc mặt trầm xuống Quách Văn quát lớn:

"Rút lui, các ngươi hãy tự tìm lấy đường thoát, những kẻ mạnh bảo hộ đệ tử."

Theo lời này vừa ra thì rất nhiều Thánh Tông rời bỏ vị trí ban đầu, xuất thủ cứu lấy mấy đệ tử không có khả năng phản kháng.

"Không đúng, hắn là đang nhắm vào lớp băng dưới chân chúng ta!"

Phân Xích Thiên đang giữa không trung đánh bay vài quả lưu tinh, khi thấy băng vỡ trôi nổi giữa hồ thì hắn lập tức hô lớn.

Quách Văn nhìn xuống thì mặt băng bên dưới đã vỡ ra làm cho tọa kỵ mang theo hắn rớt xuống hồ nước bên dưới.

"Thái Hòa Tông các ngươi, lũ khốn khiếp! Dám lừa bản tông."

Quách Văn thả mình chìm vào vùng nước sâu nhìn lên mặt nước truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, hắn khí cơ bạo phạt làm cho cột nước bắt cao ngàn trượng, vừa bay ra khỏi mặt nước thì Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện.

Bàn tay chộp lấy mặt của Quách Văn rầm một tiếng hắc ám nổ tung, sau đó kéo hắn xuống lại hồ nước.

"Ngươi cũng không cần phải nổi giận, Thái Hòa Tông vốn đã thuộc về ta rồi."

Quách Văn vung quyền tạo ra xung kích đẩy lui Hàn Vũ Thiên, đầu của hắn bị hắc ám bám vào vẫn chưa tiêu tán, hắn trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt nói:

"Ngươi thật sự muốn tìm chết?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười thản nhiên nói:

"Năm đó bản cung chủ chỉ vừa mới đột phá Thánh Tông, không phải là bị các ngươi nghiền ép trong thí luyện sao? Bây giờ ta chỉ là trả lại mà thôi."

Quách Văn kinh ngạc nhìn kỹ thì mới nhận ra đây chính là thiếu niên tuyệt thế tu thành Chí Thánh đột phá thành Tông, mở ra khí vực áp chế trăm Tông giả.

"Hàn Vũ Thiên! Ngươi vậy mà lại dám chạy đến đại lục Thiên Vực."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt bàn tay nắm lại thành quyền một quả thủy cầu ngưng tụ bao bọc lấy nắm đấm.

"Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền!"

Một quyền đấm ra sóng biển mang theo đại đạo pháp tắc gia trì đánh tới, Quách Văn phất tay một cái trường thương to lớn phá không ma ra, đây là binh khí mà hắn đạt được trong thí luyện, Tông Khí thượng phẩm vô cùng hiếm thấy.

Nhưng khi đối cứng với nhất quyền kia thì trường thương bay trở về tràn ngập vết nứt phía trên thân, làm cho Quách Văn đau không nói thành tiếng được.
Danh sách truyện HOT