Lọc Truyện

Thiên Kiêu Ngạo Thế - Lâm Diệp (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 37

Làm sao bây giờ?

Ánh mắt Lâm Diệp dừng trên trang cuối cùng của quyển sách, chỉ thấy bên trên hình vẽ quái dị bị máu của chính mình nhuộm đỏ hắn không khỏi nhíu mà

Hình vẽ quái dị này hoàn toàn không được khéo léo, nó không hoàn thiện, lờ mờ, lộn xộn, chằng chịt, rất khó để dùng từ ngữ miêu tả sự quái dị của nó.

Cảnh tượng mình vừa thấy không phải là do hình vẽ quái dị này gây ra đó chứ?

Lâm Diệp cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, rõ ràng đã sắp chết, vậy mà đầu óc vẫn quan tâm đến hình vẽ quái dị này.

“Nếu bức họa này đúng là một hình vẽ hoa văn không hoàn chỉnh mà mình không biết, vậy thì ai là người vẽ ra nó?”

Trong đầu Lâm Diệp chợt nhớ đến bóng dáng cao lớn cô độc đứng trên đỉnh núi, ánh mắt hắn lập tức rơi vào cây bút khắc màu xám bên cạnh.

Lúc trước khi vẽ ra bức họa quái dị này, có phải người ta chính là sử dụng cây bút khắc này không?

Cũng không biết do tâm huyết dâng trào hay linh quang chợt lóe, Lâm Diệp giơ tay lên nắm lấy cây bút khắc màu xám, hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn toàn thân, nâng lên ngòi bút, hạ xuống hình vẽ quái dị.

Ngòi bút bén như dao, ảm đạm không có ánh sáng, hiện ra một màu xám tro. Đến khi ngòi bút dừng trên hình vẽ quái dị cũng không xuất hiện biến hóa gì. Ngay lúc Lâm Diệp thất vọng, đồng tử đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy vết máu hắn ho ra ban nãy thế mà nhúc nhích, yên lặng không một tiếng động bị đầu bút xám tro kia hấp thu.

Keng.

Một tiếng ngân dài, giống như bảo kiếm ẩn trong vực thẳm đột nhiên ra khỏi vỏ sau một thời gian dài im lặng.

Lâm Diệp chỉ cảm thấy cả người cứng đơ, bị một lực lượng vô hình khống chế lấy, không nhúc nhích được.

Mà cây bút xám đang cầm trong tay phải lúc này giống như sống lại. Thân bút tỏa ra ánh sáng thần bí khó hiểu, dẫn dắt cổ tay của hắn, năm ngón tay bắt đầu vẽ lên trên bức họa quái dị…

Đầu bút lông màu tro chấm đầy máu tươi của Lâm Diệp, giống như linh nghiệm, dọc theo “Bức họa quái lạ” chưa hoàn thiện mà phát họa.

Rẹt rẹt!

Một đường nét huyền diệu ở dưới đầu bút lông chảy xuống, như rồng rắn lao tới, như thuỷ ngân chảy, đỏ tươi trong suốt, tràn đầy sức hấp dẫn khó tả.

Một cuốn sách ố vàng từ thời xa xưa, một hình vẽ quái dị được để lại ở trang cuối cùng, cùng với một chiếc bút lông màu tro như thức tỉnh từ trong yên lặng, tất cả tạo nên một hình ảnh thần bí khiến người ta khiếp đảm.

Đôi mắt Lâm Diệp trợn to, cứng đờ khi nhìn thấy cảnh này, lại không thể làm được gì.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT