Lọc Truyện

Thiếu Tá Giành Vợ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Trong thế giới hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, khắp nơi tràn lan thực phẩm rác có hại cho con người nhưng vẫn được đón nhận nồng nhiệt. Y học đã chứng minh bất kể là nam hay nữ khi ăn chúng ở một liều lượng nhất định thì sẽ làm giảm năng lực để lại giống nòi. Thế giới hiện tại khí hậu biến đổi khó lường, những loại sinh vật bình thường như trên hòn đảo này nuôi dưỡng bên ngoài lại hoàn toàn không hề có. Dung Lạc phần nào hiểu được nguyên nhân khiến cho nữ tánh trên hòn đảo này vẫn còn giữ được năng lực sinh đẻ.

Nói thật, cô thật sự không hiểu tại sao nơi này còn có thể giữ lại một môi trường gần như là phổ biến trước tận thế như vậy. Khi tận thế bắt đầu thì nền văn minh nhân loại gần như bị tàn phá hoàn toàn. Không chỉ con người mà cả đất đai, khí hậu, động thực vật và cả nguồn nước đều bị nhiễm bẩn, dẫn đến đại nạn tang thi kéo dài hơn trăm năm. Sau đó là thiên tai ầm ầm đổ xuống khiến cho bề mặt trái đất đảo lộn… Cô đã nhìn thấy những hình ảnh bên trong video “thế giới động vật” kia, đại khái có thể đoán được tình hình của trái đất. Chỉ có thể dùng một câu để hình dung thôi, một mớ hỗn độn.

Cho nên, địa chất nhất định là một nguyên nhân không thể thiếu dẫn đến tình huống nơi này khác biệt với những nơi khác.

Nếu muốn dùng một cách nói để hình dung thì địa chất nơi này giống như thời kỳ Đệ Tứ trong lịch sử địa chất. Khí hậu, đất đai cùng nguồn nước thích hợp cho sinh vật thời hiện đại phát triển. Còn những nơi khác thì không.

Là một sinh viên thời đại mới, tình huống nơi này khiến cho cô cũng hồ đồ theo. Cô không biết có nên dùng những học thuyết có liên quan tới địa chất học để lý giải chúng hay không nữa.

Dung Lạc vừa làm vừa ăn vừa nghĩ, chẳng mấy chóc đã giải quyết xong bữa sáng muộn màng. Nồi canh xương hầm củ cải đã tỏa ra mùi hương thơm ngát.



Vừa rửa chén Dung Lạc vừa nghĩ hôm nay nên làm gì cho hết ngày. Còn cả những ngày sau đó nữa… Dung Lạc cảm thấy thật khó khăn. Cho dù ở thời đại trước tận thế đi làm dâu, phải ở nhà nội trợ thì vẫn còn có thể cùng mẹ chồng đấu đá cho qua ngày đoạn tháng. Còn ở đây, cả căn nhà chỉ có một mình cô, không nói chuyện với ai hơn một tháng có khi cô sẽ điên mất. Trước đây cô chỉ có một mình thì cho dù là lễ tết cũng hiếm khi ở nhà nhàn rỗi lắm

Hiện tại không thể ra ngoài, ở trong nhà lại quá nhàm chán, đối với một người quen làm việc kia việc nọ như cô, thật sự là cực hình.

Nếu có thể, cô muốn trở lại làng… Dù việc bị ép gả đến đây đã khiến cho tình cảm vốn chẳng có nhiều của Dung Lạc đối với họ bị dập nát nhưng không thể không công nhận, ngôi làng kia chính là món quà của thượng đế trong thời kỳ này. Và nó cũng là nơi tốt nhất cho Dung Lạc hiện tại. Đến trong làng sẽ không bị quất nhiễu mà còn có thể làm việc. Chưa kể cô có thể có nhiều cơ hội tiếp xúc với biển hơn. Nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy tiếc nuối sao thời gian trước đó mình lại không đi thử một chút. Là cô không nghĩ hoàn cảnh nơi này khác biệt như vậy…

Nhưng hiện tại cô tự ý rời đi có sao hay không… Không, quan trọng là cô có thể rời khỏi hàng rào bảo vệ kia hay không mới đáng nói. Xung quanh nơi này nếu luôn có người túc trực thì…

Dung Lạc đắn đo suy tính nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cô quyết định tạm để chuyện đó qua một bên. Cô sắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Từ nhà bếp đến phòng khách là nơi Dung Lạc chiếu cố đầu tiên. Dọn rác dọn rác, quét nhà lau nhà… Tiếp sau đó cô mới tiến về không gian trên lầu, phòng ngủ cùng ban công.

Thời điểm dọn dẹp phòng ngủ, Dung Lạc mới muộn màng phát hiện, cái máy tính bảng hôm qua cô tưởng đã được người đàn ông lấy đi lúc này lại nằm nghiêm chỉnh trên bàn nhỏ cạnh đầu giường. Lúc tỉnh lại cô chỉ lo bận tâm cảm xúc của mình sau khi người đàn ông đi nên mới không có chú ý.

Nhìn thấy nó, Dung Lạc thật sự không khỏi vui vẻ trong lòng. Trước kia vẫn có rất nhiều người trạch đến nổi mấy tháng không chịu ra ngoài, còn chẳng muốn ra ngoài là vì họ có một chiếc thiết bị công nghệ cao có thể kết nối internet trên toàn thế giới. Mà bên cạnh đó vẫn có những ngành nghề có thể làm ở nhà, thì thứ đồng hành với họ không ngoài gì khác chính là những thứ có thể vừa giúp họ làm việc được mà vừa giải trí như này đây. Tuy cái thứ này của Mục Dã không thể lên mạng, nhưng những thứ bên trong thật sự là cứu tinh của cô.

Ít nhất có nó rồi, một thời gian đầu, trước khi cô xem xong những tư liệu được lưu trữ sẵn bên trong nó thì cô sẽ không nghĩ đến chuyện đi ra ngoài làm gì cả đâu. Dù sao những thứ kia vẫn nên hiểu rõ.

Hôm qua tuy bị người đàn ông cắt ngang giữ chừng nhưng cô vẫn kịp nhìn sơ qua số lượng những tệp tin bên trong. Nó đủ cho cô ngâm cứu nhiều ngày.



Bỗng nhiên giải quyết định vấn đề tiêu hao thời gian trong lúc người đàn ông không có ở nhà, tâm trạng Dung Lạc tốt hẳn. Cô nhanh hơn cánh tay dọn dẹp cho xong phòng ngủ và ban công.

Thời điểm ở trên ban công, Dung Lạc thừa dịp thuận tiện đứng ngắm nhìn ra biển rộng một chút.

Từ nơi này của cô tuy không nhìn thấy được sườn đồi mọc đầy những cơ sở hạ tầng trong khu căn cứ quân sự bên kia nhưng vẫn có thể ngắm biển. Bãi cát trắng, mặt biển trải dài không biết là hướng về nơi nào kết thúc, miên man vô tận.

Có lẽ ngoài biển kia vẫn là biển.

Biển giống như vòng tay ôm ấp nhân loai ít ỏi, nhưng cũng là vách tường giam cầm nhân loại ở tại một chỗ, muốn di chuyển thì đặc biệt khó khăn. Tận thế đến, biển chỉ hận không nhấn chìm toàn bộ mảnh đất con người sinh sống, nhưng cuối cùng thượng đế vẫn là thương tiếc nhân loại. Bị vùi đập bao nhiêu năm nhưng họ vẫn cố gắng sống sót, hiện tại muốn một lần nữa thống trị thế giới này.

Nhưng liệu đây có phải là kết thúc?

Dung Lạc ngẩn ngơ một hồi, đến khi cả người bị gió biển và khí nóng hung đến da dẻ khô ráo đến khó chịu cô mới lùi vào nhà.

Sau khi tắm rửa, gột bỏ mồ hôi và cái nóng trên người, cảm nhận toàn thân mát mẻ thoải mái rồi Dung Lạc mới ôm tâm trạng tương đối tốt sau khi Mục Dã đi, xuống lầu ăn cơm trưa.





“Mục Dã, cảm giác có vợ thế nào?”

“Còn thế nào nữa, nhìn tươi rói thế kia mà. Ai, thật sự là ghen tỵ chết đi được.”

“Có phải đêm qua mới phóng túng quên mình hay không?”

Mục Dã đối với những lời chọc ghẹo kia xem như nghe tai này ra tai nọ, chỉ cười chứ không nói. Hắn đương nhiên biết những người này chỉ là nói cho sướng miệng. Một nữa trong số họ thì đúng là ghen tỵ thật, nhưng nữa còn lại cũng chẳng khác gì hắn, có người còn sắp có thêm con nhưng vẫn tham gia hàng ngũ trêu ghẹo hắn.

Hiện tại đám người đang di chuyển trên một con tàu, dần dần tiến về phía mục tiêu của họ.

Nếu Dung Lạc nhìn thấy con tàu này thì nhất định là sẽ trầm trồ không thôi. Con tàu hình thoi, thân tàu đều được bọc trong thép dày, trông nặng nề như tàu vũ trụ không gian của thế kỷ hai mươi mốt. Thật sự là khiến người ta tán thán.
Danh sách truyện HOT