Lọc Truyện

Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em - Mộ Diệc Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

Năm năm rồi, kể từ đêm hai người ngủ cùng nhau ở khách sạn Aiweier thì khoảng cách giữa cô và anh cũng ngày càng nới rộng, kể từ khi đó cô chưa từng chạm tay Mộ Diệc Thần.

 

Mối quan hệ giữa cô và Mộ Diệc Thần không hề cải thiện chút nào, nhưng mối quan hệ này cũng không thể xấu đi được.

 

Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời nói tự cho mình là đúng của Tô Vũ Nồng thì không khỏi cảm thấy nực cười.

 

Chân mày cô khẽ nhếch lên, giễu cợt nói: "Giọng điệu tự tin như vậy, thì ra cô cũng chỉ là vị hôn thê thôi à, tôi còn tưởng cô là bà chủ rồi chứ, thật là khâm phục, tôi là nhân viên của Quốc Tế Hoa Thành nên việc đi hay ở lại đương nhiên phải nghe theo lệnh của giám đốc.

 

Cô lại chạy đến đây thay mặt giám đốc của chúng tôi ra lệnh như vậy có phải tự đánh giá mình quá cao rồi không?

 

Tôi nhớ tổng giám đốc không thích nhất là người không biết thân phận của mình, cô thật sự không hiểu giám đốc, vị hôn thê như vậy thật không phù hợp chút nào, cái thứ không phù hợp chính là phế phẩm, dựa vào tính cách theo đuổi sự hoàn mỹ của giám đốc thì phế phẩm đều sẽ bị loại bỏ! Cô phải cẩn thận đó."

 

Theo hiểu biết của cô về Tô Vũ Nồng, nếu tổng giám đốc của Quốc Tế Hoa Thành hẹn gặp cô ta, cô ta sẽ chịu ngồi ở bên ngoài đợi sao?

 

Hơn nữa còn có những lời ám chỉ vừa rồi của thư ký nên cô đoán rằng, người ở bên trong không thích người chị này của cô lắm, vậy nên cô ta mới hung hăng đánh vào mặt cô.

 

Cô biết rõ cô ta quan tâm điều gì nhất, vậy nên mới cố ý đả kích cô ta như vậy.

 

Tô Vũ Nồng bị Tô Vũ Đồng đâm trúng chỗ hiểm, không còn để ý được đến hình tượng thục nữ nữa, thẹn quá hóa giận hét vào mặt Tô Vũ Đồng, "Tô Vũ Đồng cô muốn chết à? Cô ăn gan hùm rồi hay sao mà dám ăn nói với tôi như vậy?"

 

Cô ta tuyệt đối không thể khoan nhượng cho kẻ luôn luôn bị cô ta chà đạp dưới chân đối xử với cô ta như vậy, cô ta là ai, cô ta chính là đại tiểu thư cao quý nhất của nhà họ Tô.

 

Còn Tô Vũ Đồng là ai, chẳng qua chỉ là một con bé đáng thương bị cô ta chà đạp và chơi đùa từ nhỏ đến lớn mà thôi!

 

Bây giờ cô lại dám cười nhạo cô ta!

 

Còn dám tính toán để Mộ Diệc Thần loại bỏ cô!

 

Khốn khiếp, đúng là quá đáng ghét!

 

Thấy Tô Vũ Nồng nổi giận, ý cười trên gương mặt Tô Vũ Đồng biến thành sự khiêu khích, khóe miệng cô khẽ nhếch lên cất giọng đầy ám chỉ: "Cô nói xem vì sao nào? Được rồi, tôi không thể để giám đốc Mộ chờ quá lâu, không tiếp chuyện cô nữa, cô tự chơi một mình đi!"

 

Nói xong, Tô Vũ Đồng xoay người để lại cho Tô Vũ Nồng một bóng lưng tự nhiên rồi sải bước đến cửa phòng làm việc.

 

"Con khốn kia, rồi mày sẽ phải trả giá, hãy đợi đó!"

 

Tô Vũ Nồng bị Tô Vũ Đồng chọc giận đùng đùng, cả mặt nhăn nhó, cô ta không có tâm trạng tiếp tục ở lại nên đã nhanh chóng bỏ đi.

 

Thư ký nhìn thấy cuối cùng Tô Vũ Nồng cũng bỏ đi thì tâm trạng thoải mái trở lại, cô nhìn theo bóng dáng Tô Vũ Đồng khẽ cười rồi cúi đầu tiếp tục công việc.

 

Không thể phủ định rằng, trong việc đối phó với Tô Vũ Nồng, Tô Vũ Đồng luôn cao tay hơn cô, cô thật khâm phục mắt nhìn người của tổng giám đốc.

 

Tô Vũ Đồng bước đến trước cửa phòng làm việc, sự đắc ý trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, tâm trạng cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu. Cô hít thở sâu một hơi, trong lòng mặc niệm ba con số, lúc này mới đủ can đảm mở cửa bước vào phòng.

 

Phòng làm việc rất rộng, bố cục đơn giản nhưng không hề đơn điệu, sát tường có rất nhiều giá sách được xếp đầy sách, phía trước giá sách là một quầy bar nhỏ, chính giữa phòng là một bộ ghế sa lon và một bàn uống trà nhỏ, bàn làm việc được đặt sát cửa sổ, một dáng người đàn ông cao lớn đang quay lưng về phía cô xem tài liệu.

 

Năm Năm rồi, đến nằm mơ cô cũng muốn được gặp lại Mộ Diệc Thần, nhưng giờ phút này gặp lại tâm trạng vừa ổn định của cô lại bắt đầu trở nên căng thẳng.

 

Cô không dám nhìn thẳng qua đó, chỉ dám cúi đầu hỏi một câu, "Tổng giám đốc Mộ muốn tôi dọn dẹp ở đâu?"

 

Những lời vừa rồi của thư ký cô vẫn nhớ rõ, Mộ Diệc Thần không thích người khác đụng chạm vào đồ của anh, vì vậy cô vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn, cô không thể nào quên được cảnh tượng trong nhà để xe năm đó, lần này cô tuyệt đối không thể liều lĩnh như vậy, cần phải nắm chắc cơ hội, từ từ hành động.

 

Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng nói của Tô Vũ Đồng không giống với thường ngày, ngược lại có phần cẩn thận hơn, anh khẽ cau mày, không biết cô lại đang muốn chơi trò gì đây?

 

Anh không muốn nói chuyện với cô, chỉ buông tài liệu xuống rồi nhấc điện thoại lên nhắn cho thư ký một tin nhắn: Nói với cô ta dọn dẹp tàn thuốc lá và thùng rác rồi đi đi.

 

Anh không muốn nhiều lời với người phụ nữ mưu mô như cô, càng không muốn nhìn cô một cái.

 

Thư ký nhận được chỉ thị lập tức đẩy cửa bước vào, mỉm cười nói với Tô Vũ Đồng: "Cô dọn dẹp tàn thuốc lá và thùng rác xong là có thể đi rồi."

 

Tô Vũ Đồng nghe thấy công việc chỉ đơn giản như vậy thì lập tức gật đầu rồi bắt đầu công việc.

 

Rửa sạch gạt tàn thuốc lá và thùng rác, Tô Vũ Đồng đánh bạo liếc nhìn Mộ Diệc Thần một cái, anh vẫn quay lưng về phía cô và giữ nguyên động tác như ban nãy.

 

Không biết tại sao cô lại cảm thấy bóng lưng anh có chút quen thuộc, hình như cô đã gặp anh ở đâu đó rồi?

 

Nhìn mãi cô lại có chút sững sờ, đúng vào lúc này điện thoại trên bàn reo lên, Mộ Diệc Thần đưa tay nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thư ký Ngải Mễ, "Giám đốc, đại biểu của công ty Nha Ly ở Pháp đã đến sảnh lớn rồi ạ."

 

Mặc dù Tô Vũ Đồng rất muốn thấy rõ dáng vẻ của Mộ Diệc Thần nhưng nghe thấy lời của thư ký, cô biết mình nên rời đi rồi, thế là cô biết điều đem dụng cụ vệ sinh và rác nhanh chóng rời đi.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Diệc Thần xoay người lại, thấy Tô Vũ Đồng lại bỏ đi dứt khoát mà không hề nhân cơ hội đến làm phiền anh, ánh mắt nâu sẫm của anh ánh lên những tia phức tạp.

 

Cô gái này vừa rồi ở bên ngoài còn cố sức giành giật anh với Tô Vũ Đồng, lúc này lại chơi trò bất thường như vậy thật khiến người khác khó đoán!

 

Nhưng cho dù cô có mưu mô đến đâu thì cũng không thể thành công được!

 

Đợi sau khi chuyện bức hình được giải quyết anh sẽ lập tức loại bỏ cô ra khỏi thế giới của anh.

 

Trong lòng đã có quyết định, ánh mắt của Mộ Diệc Thần lại trở lại bình thường, anh đứng dậy đi tiếp khách quý.

 

Tô Vũ Đồng đi vào thang máy, nhanh chóng rời khỏi tầng 22, đến tầng 6 cô cất gọn dụng cụ vệ sinh rồi quay về kho tài liệu tiếp tục công việc.

 

Hôm nay cô có thể lên tầng 22 đó là một điềm báo tốt, chỉ cần cô có thể tiếp tục ở lại Hoa Thành thì chắc chắn còn cơ hội tiếp cận Mộ Diệc Thần.

 

Sau khi lấy lại sự tự tin, cô càng ra sức cố gắng làm việc.

 

Ở một công ty lớn như vậy, trong hàng nghìn người mà muốn được tổng giám đốc chú ý đến mình thì phải có năng lực xuất sắc mới được.

 

Đối với mỗi người nghiêm túc và chăm chỉ mà nói thời gian trôi qua rất nhanh.

 

Chớp mắt đã đến giờ tan ca, mọi người đều đã về hết, chỉ còn lại Tô Vũ Đồng vẫn làm việc, mãi đến 11 giờ cô mới về nhà.

 

Mặc dù Triệu Tiểu Đào rất ghét sự cần cù của Tô Vũ Đồng, nhưng vì công việc nên cô ta không thể không theo dõi cô.

 

Cô ta trốn trong bóng tối, theo sự sai khiến của Tô Vũ Nồng phải dạy cho Lí Đại Quang của Tô Vũ Đồng một bài học. Mấy ngày liền cô ta đều theo dõi Tô Vũ Đồng nhưng phát hiện ra lần nào cũng có người bên cạnh Tô Vũ Đồng nên cô ta đã từ bỏ ý định tiếp tục theo dõi cô.

 

Trời xui đất khiến, Tô Vũ Đồng đã tránh thoát được một nạn.

 

Tô Vũ Nồng đợi mấy ngày liền cũng không nhận được tin Tô Vũ Đồng bị trừng phạt nên đã không thể ngồi yên được nữa, cô ta tức giận gọi điện thoại cho Lí Đại Quang, nói với anh ta nếu như đến thứ hai Tô Vũ Đồng vẫn không bị trừng trị thì cô ta sẽ cho Lí Đại Quang biết tay.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT