Lọc Truyện

Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em - Mộ Diệc Thần

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Nghiên Nghiên nghe thấy câu nói này của cô, ngón tay đang bận lướt điện thoại bỗng dừng lại, ngẩng đầu ngạc nhiên nói: “Vũ Đồng, khuôn viên Đế Cảnh không phải là một nơi bình thường, người ở đó đều là những người có tiền có quyền và những ngôi sao lớn của Giang Thành, dùng hệ thống an ninh hàng đầu thế giới, vệ sĩ bên trong cũng là quân đặc chủng đã giải ngũ.

Nếu chúng ta tùy tiện đến gần, bị bắt được hậu quả rất nghiêm trọng, năm ngoái có một người hâm mộ tự ý đi thăm thần tượng của mình, liền bị cho là ăn trộm đánh đến mức thành người thực vật.”

Tô Vũ Đồng nhìn Trần Nghiên Nghiên kích động như vậy, nói: “Những điều cậu nói mình đều biết, nhưng mình vẫn muốn đi.”

Cô sớm đã biết sếp lớn như Mộ Diệc Thần, nơi ở chắc chắn sẽ không đơn giản, chỉ không ngờ là không dễ vào như vậy.

Thấy cô kiên quyết, Trần Nghiên Nghiên nói: “Vũ Đồng mình hiểu tâm trạng của cậu, nhưng thực sự quá nguy hiểm rồi!”

Nếu như không cẩn thận bị bắt, thì hậu quả cô cũng không dám nghĩ đến.

Trong lòng Tô Vũ Đồng lo lắng cho con của mình, nói với Trần Nghiên Nghiên: “Thực ra mình có một cách để vào trong.”

Nhìn dáng vẻ đã tính toán sẵn của cô, Trần Nghiên Nghiên lập tức hỏi: “Cách gì?”

Nếu khả thi, không thể không giúp cô.

Tô Vũ Đồng nói: “Hỏi chú Trần mượn chiếc xe cấp cứu của bệnh viện tâm thần là được.”

Xe gì bảo vệ cũng sẽ kiểm tra nghiêm ngặt, xe cấp cứu bọn họ nhất định sẽ không nghi ngờ.

Trần Nghiên Nghiên nghe xong, mắt sáng lên: “Cách này không tồi, vậy chiều mai mình sẽ lái xe qua, tiện thể làm hai bộ đồng phục làm việc và thẻ tên, mình nhớ cậu có ảnh 3x4, lấy cho mình một tấm.”

Chỉ có xe thôi vẫn chưa đủ, đã cải trang thì phải cải trang cho giống một chút.

Tô Vũ Đồng nghe Trần Nghiên Nghiên bảo vậy, xúc động nói một câu: “Cảm ơn cậu Nghiên Nghiên.”

Trần Nghiên Nghiên cười nói: “Cảm ơn cái gì, ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ.”

Trong lòng cô bây giờ chỉ hi vọng ngày mai có thể suôn sẻ đi vào.

Chiều ngày hôm sau, hai người Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên, lái xe của bệnh viện tâm thần Giang Thành chạy thẳng vào khuôn viên Đế Cảnh.

Khi trời gần tối, bọn họ đến cổng khuôn viên Đế Cảnh.

Không ngoài dự đoán của cô, bảo vệ nhìn thấy xe cấp cứu, liền mở hệ thống chắn cổng, để bọn họ vào.

Sau khi vào được khu biệt thự, Trần Nghiên Nghiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nhìn Tô vũ Đồng hỏi một câu: “Vũ Đồng, cậu biết ông Mộ đó ở tòa nào không?”

Nơi này vượt quá sức tưởng tượng của cô, lưng dựa núi mặt hướng hồ phong cảnh tuyệt đẹp, phong cách của các biệt thự cũng đều mang một nét riêng, chỉ có duy nhất một điểm tương đồng đó là cảm giác giàu có, vô cùng đồ sộ.

Tô Vũ Đồng tuy cũng đã từng ở biệt thự, nhưng biệt thự của Nhà họ Tô so với nơi này, quả thực không đáng nói, nghe Nghiên Nghiên hỏi cô, cô lập tức định thần lại: “Mình nghe Tiểu Ngô bọn họ nói, biệt thự của nhà Mộ Diệc Thần là cái to nhất và giàu có nhất, chúng ta cứ dựa theo tiêu chí này đi tìm thôi.”

Mấy đồng nghiệp kia của cô cũng chỉ biết Mộ Diệc Thần sống ở đây, nhưng chưa từng có ai đến, vì vậy địa chỉ cụ thể bọn họ vẫn phải tự tìm.

Trần Nghiên Nghiên nghe thấy biệt thự nhà Mộ Diệc Thần là cái to nhất, kinh ngạc há hốc miệng ra: “Trời ạ, nghe nói chỗ này hơn ba tỉ một mét vuông, vậy phải có bao nhiêu tiền?”

Tô Vũ Đồng nghe thấy cô thở dài, cười nhẹ, nói: “Đừng thở dài nữa, mau giúp mình tìm cẩn thận đi.”

“Ừ Ừ!”

Trần Nghiên Nghiên vội gật gật đầu.

Hai người đi loanh quanh hơn mười phút, Tô Vũ Đồng nhìn thấy Châu Lệ Đồng, cô ta từ một tòa nhà có vườn hoa xinh đẹp và thơ mộng bước ra, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “Lucas, em đã ra ngoài rồi, đang đến nhà anh đây.”

Tô Vũ Đồng nghe cô ta nói, vui mừng, lập tức dừng xe lại, nói với Trần Nghiên Nghiên một câu: “Cậu ở đây đợi mình!” sau đó không nhiều lời, liền xuống xe, âm thầm đi theo Châu Lệ Đồng.

Châu Lệ Đồng không đi đường lớn, xuyên qua một rừng thanh mai, đi vào một tòa biệt thự phong cách châu Âu nguy nga lộng lẫy.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy chiếc xe Maybach ở bãi đỗ xe ngoài trời của biệt thự giàu có kia, liền cười!

Cô tìm thấy rồi!

Thực sự đi mòn cả gót không dễ gì mới tìm được đúng là không uổng phí công sức, thực sự phải cảm ơn cô ngôi sao kia rồi.

Trong lòng Tô Vũ Đồng lúc này rất mong mỏi được nhìn thấy con, vì vậy mạo hiểm trèo qua hàng rào sắt đi vào.

Chân cô vừa chạm đất, liền nhìn thấy mấy người vệ sĩ đi đến, cô bị dọa theo đà lăn dưới đất, đến gầm xe Maybach.

Tránh được tầm mắt của vệ sĩ, thấy bọn họ đi xa, cô lập tức bò ra, nhanh chóng đến chỗ ống thoát nước của biệt thự, bò theo hệ thống đường ống thoát nước, mục tiêu là ban công rộng cao mười hai mét.

Cô chắc chắn không thể vào được bằng cửa chính, chỉ đành đi bằng cửa sau.

Bây giờ cô vô cùng vui mừng trước kia cô chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần N lần, nếu không thì cũng không thể rèn luyện ra bản lĩnh như vậy.

Cô sợ bị vệ sĩ phát hiện, nên bò rất nhanh, trèo lên được ban công rất suôn sẻ.

Vừa đi vào, cô liền đần người ra.

Mộ Diệc Thần cả người ở trần đang thay quần áo, nhìn thấy Tô Vũ Đồng từ ban công trèo vào, khuôn mặt tuấn tú liền xám xịt lại, đôi mắt sáng phút chốc trở nên lạnh lẽo, vô cùng căm phẫn.

Tô Vũ Đồng: “.......!”

Cô không thể nào ngờ được, vừa trèo lên đã nằm trước mũi súng!

Trong lòng căng thẳng, cô cảm thấy cả đầu như đang trong trạng thái thiếu oxi, cơ thể trở nên nặng nề.

Không ổn!

Bị hạ đường huyết rồi.

Vừa nhận ra điều này, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen, sau đó liền ngã gục xuống.

Mộ Diệc Thần thấy cô ngất đi, tưởng rằng cô đang giả vờ, nét mặt lập tức đanh lại, mặc một chiếc áo mỏng, hét lên một câu: “Người đâu!”

Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng hét của anh, liền xông vào, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác trắng nằm trên đất, ai nấy đều trở nên căng thẳng, tổ trưởng đội vệ sĩ Tiểu Phương vội vàng cúi đầu trước Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc Mộ, xin lỗi.”

Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói: “lập tức lôi người phụ nữ này ra phòng khách!”

Chỉ có người có ý đồ không tử tế mới lén lút giả dạng cải trang như vậy!

Anh ngược lại muốn xem xem cô lẩn trốn vào nhà mình có mục đích gì!

Cô tưởng rằng cô giả bộ ngất xỉu anh không có cách nào đối phó được với cô à, anh muốn xem xem cô có thể ngất được bao lâu!

“Vâng!”

Tiểu Phương nghe lời, lập tức gọi hai người vệ sĩ khác lên lôi Tô Vũ Đồng đến phòng khách.

Châu Lệ Đồng nhìn thấy vệ sĩ lại lôi một người phụ nữ từ trên tầng xuống, hơi nhíu mày, nhìn Mộ Diệc Thần đang xuống tầng hỏi: “Lucas, xảy là chuyện gì vậy...?”

Mộ Diệc Thần tao nhã đi đến bên cạnh cô ta nói: “Không có gì, chỉ là bắt được một tên trộm, Đồng Đồng, lát nữa anh phải thẩm vấn cô ta, anh tiễn em về trước.”

Châu Lệ Đồng nghe xong, ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Diệc Thần tiễn Châu Lệ Đồng xong, lúc quay lại, Tô Vũ Đồng vẫn không động đậy gì ngủ trên đất, anh lạnh lùng kẽ nhấc khóe môi, nói: “Kiên trì cũng tốt đấy, tôi muốn xem xem cô có thể giả vờ được bao lâu!”

Thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi, đã tròn một tiếng đồng hồ, Tô Vũ Đồng ngay cả đầu ngòn tay cũng không hề động đậy, Mạc Diệc Thần đợi có chút không bình tĩnh được nữa, liền nói với Tiểu Phương: “Đi xem xem .”

Tiểu Phương nghe lệnh của anh lập tức lên phía trước kiểm tra, sau khi xem xét xong nói với Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc Mộ, tình trạng của cô ta hình như không ổn lắm.”

Anh là quân đặc chủng đã giải ngũ, anh có thể nhìn ra, người phụ nữ trên đất này cô ta rất yếu ớt.

Mộ Diệc Thần tuy bực bội với Tô Vũ Đồng, nhưng khi nghe Tiểu Phương nói cô không ổn lắm, vẫn bảo vệ sĩ gọi điện cho bác sĩ tư của anh Cung Thiếu Dương.

Sau khi Cung Thiếu Dương đến, kiểm tra tổng thể một chút cho Tô Vũ Đồng, sau đó lắc lắc đầu, đeo ống nghe bắt đầu kiểm tra lại.

Thấy anh kĩ năng y học xuất sắc, mà kiểm tra lâu vậy, Mộ Diệc Thần có chút đứng ngồi không yên, hỏi một câu: “Tình trạng cô ta rốt cuộc thế nào?”

Người phụ nữ này lại có thể làm ra trò bịp bợm mới này, cô rốt cuộc là thực sự có vấn đề hay là giả bộ?

Nghe lời Mộ Diệc Thần nói, ngẩng đầu nhìn anh bảo: “Không có vấn đề gì lớn.”

Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng không có vấn đề gì lớn, lại vẫn chưa tỉnh, con mắt màu nâu hơi trĩu xuống, có chút lạnh lùng, anh nhìn Cố Thiếu Dương nói: “Anh không phải biết tiêm à? Cho cô ta vài mũi tiêm!”

Giả bộ, đợi chút nữa tiêm vào rồi, anh xem cô còn giả bộ được nữa không!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT