Lọc Truyện

Trong Mắt Có Kịch

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tuy rằng Trương Dạng đã tạo cho Trương Mạn Đường một "bất ngờ" trên tầng 6, nhưng mà cậu lại cảm thấy thật xa cách. Rõ ràng đã ở chung với nhau trong một căn nhà, nhưng vẫn không thể ngủ cùng giường với kim chủ, cảm giác này thật là một loại giày vò khó chịu mà.

Trương Dạng cùng Trương Mạn Đường đi lên lầu, lúc hai người đi bên cạnh, cậu có lén lút quan sát hắn nhưng lại không thấy hắn có biểu hiện gì khác thường. Cậu ủ rũ thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự đêm này hai người sẽ ngủ khác phòng hay sao.

Trương Dạng nhìn thấy biểu cảm giống như đang tự mình độc thoại kia của Trương Mạn Đường thì buồn cười, hắn sớm biết trong cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ gì, thế cho nên lên tiếng nói thế này:

"Em có thích căn phòng tôi dành cho em không?"

Trương Mạn Đường dừng bước, khẽ gật đầu nhưng lại không mở miệng đáp lại. Cậu tuy rằng rất thích, nhưng mà nếu như ở chung một nhà lại chia phòng như vậy, một người ở tầng hai, người còn lại thì lại ở tầng sáu thật đúng là không giống như trong suy nghĩ của cậu. Trong suy nghĩ của cậu sẽ là, nếu như được sống chung một nhà với Trương Dạng, thì cậu sẽ được ngủ chung một giường với hắn, còn phòng tầng sáu kia có thể là dành cho cậu lúc giận dỗi hắn chẳng hạn.

Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, giọng nói nam tính chuẩn hương vị của đàn ông thủ đô cất lời:

"Mỗi buổi tối tôi đều phải làm việc, em có thể ở trong phòng ngủ của tôi chơi một mình, làm việc xong tôi sẽ vào với em"

Trương Mạn Đường hoang mang, mãi mới phân tích ra đường toàn bộ câu trả lời của Trương Dạng. Bây giờ gương mặt nam tính kia ở thật gần cậu, khiến cho mỗi lần cậu nhìn thấy gương mặt đó thì trái tim lại phải đập thình thích một phen:

"Ý của anh là... sau này em sẽ ngủ ở phòng của anh sao?"

Trương Dạng ừ một tiếng:

"Em có thích ngủ ở trong phòng của tôi không?"

Đương nhiên là Trương Mạn Đường rất thích, nhưng làm sao cậu có thể không biết xấu hổ nói với hắn rằng cậu rất thích được cơ chứ, thể cho nên chỉ có thể ngượng ngùng mà đáp thế này:



"Em... như thế nào cũng được"

Trương Dạng cười nhẹ:

"Nếu như cảm thấy miễn cưỡng quá thì em lên trên tầng sáu cũng được"

Trương Mạn Đường hoang mang, hơi hơi gấp gáp giải thích:

"Em rất thích, em không cảm thấy miễn cưỡng chút nào"

Ánh mắt của Trương Dạng mang theo ý cười, sâu thẳm giống như bầu trời đêm. Lúc này Trương Mạn Đường mới ý thức được lời mình vừa nói, cậu lại bị kim chủ lừa gạt nữa rồi.

"Ngoan lắm, trong phòng ngủ của tôi có phòng tắm, trở về tắm rửa đi... không cần phải mặc đồ, một lát nữa lại tốn công tôi phải cởi"

Nói rồi Trương Dạng xoay người đi vào bên trong phòng làm việc của hắn, bỏ lại Trương Mạn Đường xấu hổ không thôi đang thở dốc ở bên ngoài thật lâu.

Lần trước cùng Trương Tu vào phòng ngủ của Trương Dạng, Trương Mạn Đường mới chỉ dám lướt nhìn qua mà thôi, bây giờ chân chính vào ở trong căn phòng này khiến cho cậu mới có thời gian quan sát thật kỹ.

Diện tích của căn phòng này cực kỳ lớn, chiếc giường đặt ở trong phòng cũng lớn không kém. Trương Mạn Đường đưa tay sờ xuống gối đầu trên giường, trái tim trong lồng ngực lại đập liên hồi. Đây là gối đầu của Trương Dạng hàng đêm vẫn gối, trên đó vẫn còn tồn tại hương thơm của cơ thể hắn, cũng không biết... ừm, cậu không nên suy nghĩ quá nhiều, càng nghĩ tới thì gương mặt lại càng nóng rồi.

Trương Mạn Đường đi xung quanh căn phòng này một lượt cũng không nhìn thấy phòng tắm rốt cuộc là ở chỗ nào, cậu hơi khó hiểu một chút bởi vì Trương Dạng vừa rồi nói với cậu rằng bên trong này có phòng tắm.

Lúc này Trương Mạn Đường mới để ý đến phía bên cạnh giường có một tấm chắn làm bằng gỗ, tách biệt hẳn với bức tường bên cạnh. Cậu đưa tay sờ thở vào trên đó, chẳng lẽ Trương Dạng rất thích phim kiếm hiệp sao, sẽ có mật đạo ở nơi này?

Trương Mạn Đường ở trong phòng ngủ của Trương Dạng tìm kiếm thật lâu cũng không thấy có phòng tắm, cuối cùng chỉ có thể đi qua phòng làm việc của Trương Dạng gõ cửa.

"Vào đi"

Trương Mạn Đường hơi ngượng ngùng, chậm rãi đẩy cửa phòng làm việc của Trương Dạng hỏi:

"Em không tìm thấy phòng tắm"

Trương Dạng giống như rất tập trung làm việc, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái cũng không có, chỉ nhàn nhạt đáp lời:

"Mở ngăn kéo tủ đầu giường của tôi, trong đó có một chiếc điều khiển, em ấn vào nút màu xanh là được"

Trương Mạn Đường hơi lo lắng vì mình dường như đã làm phiền Trương Dạng, cho nên chỉ có thể khẽ nói một tiếng cảm ơn rồi đóng cửa lại rời đi.



Trương Mạn Đường trở về phòng, làm theo giống y hệt chỉ dẫn của Trương Dạng. Cậu mở ngăn kéo, nhìn thấy một chiếc điều khiển, sau đó nhấn vào nút màu xanh, tấm gỗ phía bên cạnh giường quả nhiên chậm rãi được đẩy lên, bên trong là không gian phòng tắm xa hoa vô cùng.

Chỉ có một điều, đây là thiết kế phòng tắm kiểu mở, không chỉ mở đối với phòng ngủ, mà còn mở cả với bên ngoài nữa, có một mặt kính thủy tinh trong suốt nhìn ra được khung cảnh ngoài kia.

Trương Mạn Đường quan sát xung quanh phòng tắm, nơi này đa số đều được làm bằng chất liệu gỗ, từ sàn nhà cho đến bức tường đều được lát bằng gỗ tối màu. Bệ bồn rửa mặt được thiết kế vô cùng tinh tế với chất liệu bằng gỗ màu trầm, một chiếc bồn tắm hình tròn rất lớn được đặt trên cao, nơi đó có những bậc thang để bước lên.

Trương Mạn Đường hơi ngượng ngùng một chút, nhưng cũng nhanh chóng xả nước vào trong bồn rồi cởi bỏ quần áo tiến vào trong. Cậu vừa ngồi vào bên trong thì mới sực nhớ ra rằng mình quên mất không kéo tấm chắn ngăn với phòng ngủ xuống, vốn định đi ra kéo xuống nhưng lại bị chiếc bồn tắm massage thủy lực vô cùng thoải mái này kéo chân lại. Cậu nghĩ có lẽ sẽ không ai vào trong này đâu, cậu chỉ cần tắm nhanh một chút là được.

Trương Mạn Đường vô cùng thư thái, đang nhắm mắt mông lung tận hưởng thì nghe thấy có tiếng mở cửa. Lúc Trương Mạn Đường mở mắt ra thì thấy được Trương Dạng đã vào phòng, hơn nữa hắn cũng nhìn thấy cậu rồi, không những nhìn thấy mà còn đang tiến vào bên trong nữa. Trương Mạn Đường ngồi dậy, hơi căng thẳng một chút nhìn Trương Dạng tiến về phía mình.

"Em... quên mất không hạ tấm gỗ kia xuống"

Trương Dạng mặc một bộ đồ ngủ ở nhà thoải mái, là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới. Hắn mặc bộ đồ này thật sự rất giống một nam người mẫu quảng cáo đồ ngủ mà người ngoài nhìn thấy nhất định là sẽ muốn mua.

Bởi vì bồn tắm được xây ở trên cao, cách biệt với mặt sàn bên dưới, cho nên bây giờ Trương Dạng đang đứng rất vừa tầm với Trương Mạn Đường. Hắn vốn dĩ muốn vào phòng lấy một số thứ, không nghĩ tới lại bắt gặp được cảnh đẹp này, cho nên mới muốn đến nhìn xem một chút.

"Thích bồn tắm của tôi không?"

Trương Mạn Đường bị Trương Dạng vuốt ve gương mặt, giọng nói của hắn cũng thật trầm khàn nam tính mà hỏi cậu như vậy.

"Ừm, là kiểu bồn tắm massage thủy lực... em từng đọc qua ưm"

Trương Mạn Đường còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trương Dạng bá đạo cúi đầu ngậm lấy đôi môi kia gặm cắn rồi. Không rõ là do hơi nước bốc lên cao hay là do nụ hôn này quá mức điêu luyện mà hiện tại cả người Trương Mạn Đường đã mềm nhũn vô lực, đầu óc giống như chìm vào trong làn nước vậy. Trương Dạng hôn thật lâu mới chậm rãi rời khỏi đôi môi của Trương Mạn Đường, nhẹ giọng nói:

"Tôi còn phải làm việc, em không thể quấy rối tôi mãi được"

Nói rồi Trương Dạng dứt khoát rời đi, bỏ lại Trương Mạn Đường vẫn còn mông lưng mang theo gương mặt ửng đỏ thở dốc. Kim chủ thật xấu xa, lại chạy vào đây trêu chọc cậu nữa rồi, còn nói cậu quấy rối hắn, rõ ràng là hắn mà.

Trương Dạng vừa mới rời đi được một phút thì trong phòng tắm lại có tiếng điện thoại truyền tới, là một tiếng chuông ngắn giống như là tin nhắn vậy, nhưng không phải là nhạc chuông điện thoại của cậu. Trương Mạn Đường nhìn xung quanh, phát hiện ra ở chỗ bậc thềm kia có một chiếc điện thoại Lamborghini màu đen, có lẽ là do Trương Dạng vừa rồi để quên lại.

Trương Mạn Đường do dự một chút, cầm điện thoại lên xem thử, có một tin nhắn vừa mới gửi tới. Trên màn hình điện thoại là một dãy số không được lưu tên. Bởi vì điện thoại của Trương Dạng có cài khóa bảo mật, vì thế mà Trương Mạn Đường không có cách nào mở được, chỉ có thể nhìn thấy vài ký tự đầu tiên của tin nhắn kia mà thôi.

Đoạn tin nhắn kia có các ký tự hiển thị như sau: Tiểu Mạch rất nhớ anh...

Trương Mạn Đường cầm điện thoại trong tay, cõi lòng hơi hoang mang. Là Hạ Tử Mạch sao? Là cậu ta chủ động nhắn tin cho Trương Dạng hay là bọn họ căn bản vẫn còn giữ liên lạc chứ?



Lại có một tin nhắn nữa được gửi tới, vẫn là từ số điện thoại đó: Đêm hôm đó rất...

Đêm hôm đó rất cái gì? Tin nhắn này thật sự khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy rất căng thẳng. Đêm hôm đó? Là hôm hắn đi tham dự tiệc rượu đó sao? Đêm hôm đó Trương Dạng về rất muộn, hơn nữa trong bữa tiệc đó cũng có sự xuất hiện của Hạ Tử Mạch nữa.

Trương Mạn Đường đang cầm điện thoại trong tay thì Trương Dạng lại một lần nữa đẩy cửa tiến vào khiến cho cậu cũng không biết nên phản ứng ra sao. Chiếc điện thoại trên tay cậu lúc này lại reo lên, Trương Dạng trầm mặt tiến về phía cậu, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông kia của hắn.

Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, Trương Mạn Đường giống như một đứa trẻ lén lút làm loạn bị người lớn bắt gặp, trong nhất thời cứng người không biết nên nói gì cả. Trương Dạng đưa tay cầm lấy điện thoại của mình vừa vặn tiếng chuông kia cũng kết thúc, hắn hỏi cậu:

"Em muốn xem điện thoại của tôi?"

Dưới ánh mắt nghiêm nghị kia của Trương Dạng, Trương Mạn Đường vốn dĩ muốn nói không phải, nhưng mà chẳng hiểu sao cậu lại run sợ nói ra những gì trong đầu mình nghĩ:

"Em thấy có tin nhắn..."

Trương Dạng lạnh giọng:

"Tôi không thích người khác xem điện thoại của tôi"

Trương Mạn Đường lúng túng:

"Em..."

Điện thoại trong tay Trương Dạng lại reo lên, hắn xoay người rời khỏi phòng ngủ, trước khi đóng cửa, Trương Mạn Đường còn nghe thấy được tiếng Tiểu Mạch từ trong miệng của hắn... kim chủ nghe máy của Hạ Tử Mạch rồi.
Danh sách truyện HOT