Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thần Vũ Điện, u ám âm trầm.  

             Từng trận khí tức đáng sợ phát ra từ nơi thâm sâu của đại điện, làm cho người khác có một loại cảm giác tim đập nhanh.  

             “Lão yêu bà, ngươi không nghe lời bản thần, lần này đã bị tổn thất nặng nề rồi chứ?” Một giọng nói âm lãnh truyền đến, trong ngữ điệu mang theo một chút hả hê.  

             Lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Hừ! Bớt ngồi đó ăn nói châm chọc đi! Đừng tự cho rằng bản thánh mẫu không hề biết ngươi có chủ ý gì!”  

             Hai người này, bất ngờ chính là hai đại Thiên Ma Thần, Ca Nặc và Nguyệt Cơ.  

             “Ha ha, việc đã đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu rõ hay sao? Hai người chúng ta vốn là dị loại ở cái Tiên Lâm Vực này, vì bị thiên đạo bài xích cho nên mới liên tiếp bị đánh bại.” Ca Nặc nói.  

             "Như vậy thì thế nào? Chỉ dựa vào bọn tân binh của Tiên Lâm Vực mà cũng có thể giết chết chúng ta à?” Nguyệt Cơ nói.  

             “Hừ, lão yêu bà nhà ngươi thật đúng là mau quên, chẳng lẽ không phải lần này ngươi thiếu chút nữa là tan thành mây khói rồi sao?” Ca Nặc nói.  

             “Lão già kia, ngươi muốn chết hả?”  

             Sắc mặt Nguyệt Cơ phát lạnh, trong lòng vẫn còn chút ít sự sợ hãi.  

             Một đạo Long Thần Chi m kia của Diệp Viễn suýt chút nữa đã có thể chấn nàng hồn phi phách tán.  

             "Đừng làm bộ dáng này với bản thần, với trạng thái hiện tại này của ngươi thì làm sao còn có thể dọa được bổn tọa chứ? Nhưng mà ngược lại, bản thần thật sự có chút kinh ngạc, tên tiểu tử Diệp Viễn kia vậy mà lại học được Long Thần Chi m đã bị thất truyền từ lâu! Xem ra đã không còn cách nào để ngăn cản xu thế quật khởi của hắn nữa rồi!” Ca Nặc hơi cảm thán nói.  

             “Hừ! Thứ ngu xuẩn nhà ngươi, bận rộn nhiều năm như vậy rồi còn không phải mai mối không công cho hắn hay sao? Đã như vậy rồi mà vẫn còn mặt mũi để nói ta!” Nguyệt Cơ chế nhạo nói.  

             “Ngươi thì biết cái gì? Nếu như bản thần có thể khôi phục thực lực đến đỉnh phong thì tất nhiên là sẽ không ngại bọn hắn nữa. Nhưng mà, có một lão gia hỏa Nhân tộc cứ một mực chống lại bản thần! Một khi bị lộ ra một cái chân ngựa thì sự cố gắng trong những năm này của bổn tọa sẽ thật sự như nước chảy về biển đông!” Ca Nặc trầm giọng nói.  

             Nguyệt Cơ nghe vậy cả kinh nói: "Nhân tộc hiện tại vẫn còn có đại năng như vậy?”  

             “Hừ, nếu không thì ngươi cho là như thế nào? Lão gia hỏa kia thành lập một tổ chức, gọi là Huyền Môn, đã chiêu mộ được không ít cường giả. Thập Đại Thần Vương kia, có một nửa là người của hắn đào tạo ra. Những tên này đều đã lĩnh ngộ được pháp tắc thần đạo, thực lực không thể khinh thường, cho nên càng không cần phải nói về hắn nữa rồi.” Ca Nặc nói.  

             Nguyệt Cơ biến sắc, nói: "Vậy… chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

             "Đưa Ma Nguyên Châu cho ta!” Ca Nặc nói.  

             “Ngươi… ngươi đừng nằm mơ!” Sắc mặt Nguyệt Cơ lạnh lẽo nói.  

             “Hừ, dựa vào trạng thái hiện tại của bản thần thì kết cục xấu nhất cũng chỉ là bị phong ấn một lần nữa mà thôi! Hơn nữa trên tay của ta vẫn còn mấy quân bài tuyệt thế để có thể đấu với Diệp Viễn. Nhưng mà ngươi... nếu như bị Diệp Viễn tìm được thì chỉ còn con đường chết! Ngươi cảm thấy, ngươi còn có sự lựa chọn nào khác sao?” Ca Nặc cười lạnh nói.  

             Sắc mặt Nguyệt Cơ biến ảo bất định, rốt cuộc nàng vẫn cắn răng một cái, há miệng hộc ra một hạt châu màu đen.  

             Toàn thân hạt châu ngăm đen, nhưng nó vừa xuất hiện thì ma khí trùng thiên, tựa như có một loại khí thế có thể thôn phệ thiên địa.  

             Trong bóng tối, bỗng nhiên có một bàn tay lớn duỗi ra, trực tiếp chộp lấy Ma Nguyên Châu vào trong tay.  

             Sau khi đón lấy, Ca Nặc cất tiếng cười to nói: “Ha ha ha... Thần Khí Thiên Ma, Ma Nguyên Châu! Có nó rồi, cho dù bổn tọa không cách nào khôi phục lại thực lực đỉnh phong thì cũng có được bảy thành thực lực, ở Thần Vực này còn ai có thể ngăn cản ta được nữa? Lão già kia, Diệp Viễn, lần này bản thần muốn cho các ngươi biết rõ tư vị của sự sợ hãi! Ha ha ha...”  

             Sắc mặt Nguyệt Cơ khó coi, Ma Nguyên Châu này chính là Thần Khí Thiên Ma của Ma tộc, uy lực khôn cùng.  

             Hiện tại giao ra rồi thì nàng cũng chỉ có thể phụ thuộc vào Ca Nặc mà thôi.  

             Ở nơi sâu trong đại điện có một Huyết Trì cực lớn.  

             Trong Huyết Trì, một nam nhân trẻ tuổi đang ngâm mình trong đó, chỉ còn lộ ra ngoài một cái đầu.  

             Khuôn mặt của nam tử này tuấn tú, xem về tuổi tác thì tương đương với Diệp Viễn, ngược lại dáng vẻ không hề khác gì Nhân loại.  

             Trên không trung của Huyết Trì, lơ lửng vô số hạt châu có màu đỏ như máu.  

             Những hạt châu này chính là năm vạn tám nghìn viên Huyết Hồn Châu mà Cơ Thương Lan đã thu thập!  

             Bỗng nhiên nam tử trẻ tuổi mở miệng nói: “Huyết Hồn Trúc Ma Đại Trận, mở!”  

             Chỉ trong giây lát, năm vạn tám nghìn viên huyết châu đang lơ lửng phát ra huyết mang đại thịnh, nhìn có vẻ ngoạn mục vô cùng!  

             Huyết Sát lực đáng sợ xông thẳng lên trời, hoàn toàn bao phủ nam tử trẻ tuổi kia lại.  

             Một tháng sau, trong Thần Vũ Điện truyền ra một giọng cười đáng sợ: “Ha ha ha... Bản thần đã xuất thế, bây giờ để ta xem xem các ngươi còn ai có thể ngăn cản!”  

             ...  

             Nguyên lực phong bạo dần dần thu liễm lại, cuối cùng nguyên lực của Diệp Viễn cũng đã bình phục lại.  

             “Chúc mừng đại ca cuối cùng cũng đã tiến vào cảnh giới Thần Vương!” Tiểu Hỏa ở một bên hưng phấn nói.  

             Diệp Viễn nghe vậy thì lại lắc đầu cười khổ nói: "Vốn tưởng rằng với năng lực của ta thì cảnh giới nguyên lực sẽ tăng lên một cách dễ dàng. Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy rồi mà cảnh giới nguyên lực vẫn bị kéo chân.”  

             “Ha ha, một đời trùng sinh, cơ duyên của ngươi quá mức nghịch thiên, cho nên mới cảm thấy cảnh giới nguyên lực trở nên chậm chạp. Kỳ thật, cho dù ngươi là Đan Đế trùng sinh thì trong thời gian ngắn như vậy đạt tới cảnh giới Thần Vương cũng đã rất nghịch thiên rồi.” Một bên, Long Đằng cũng cười nói.  

             Sau khi giết Hắc Ám Thần Vương Tư Không Thương, rốt cuộc Diệp Viễn cũng tìm được cơ hội để đột phá cảnh giới Thần Vương.  

             Trải qua mấy ngày lắng đọng, cuối cùng hắn cũng đã đột phá đã đến cảnh giới Thần Vương.  

             Cảnh giới Thần Vương chính là một mặt khác của cảnh giới nguyên lực.  

             Có nguyên lực của cảnh giới Thần Vương chèo chống, vậy thì võ kỹ của Diệp Viễn đã có thể phát huy được uy lực mạnh hơn.  

             Kỳ thật, nếu bàn về Nộ Kiếm Hỏa Liên cùng thần cấp Bàn Long Phá Thiên Chưởng bên nào mạnh bên nào yếu thì cũng rất khó để bình phán.  

             Nhưng mà cảnh giới nguyên lực của Diệp Viễn vẫn một mực đứng ở Đạo Huyền tầng tám, cho nên uy lực của Nộ Kiếm Hỏa Liên sẽ tương đối yếu hơn.  

             Hôm nay đã đột phá đến cảnh giới Thần Vương, chẳng những uy lực của Nộ Kiếm Hỏa Liên tăng mạnh, mà Kiếm Chi Lãnh Vực của hắn gồm cả kỹ năng Đại Na Di sẽ có một bước tăng vọt!  

             “Ha, đại nhân, những ngày này người vẫn một mực bế quan, sợ là chưa biết chuyện hiện tại người đã là Thần Vương xếp hạng thứ tư rồi!” Vẻ mặt Mạnh Quảng hưng phấn, giống như Thần Vương xếp hạng thứ tư chính là hắn vậy.  

             Thời điểm giết chết Tư Không Thương, Diệp Viễn đã thu hắn vào bên trong Hạo Thiên Tháp.  

             Những ngày này, hắn một mực tìm hiểu tin tức từ Tu La Tràng, mà không thể nghi ngờ gì nữa, tin tức này chính là tin quan trọng nhất rồi.  

             Diệp Viễn nghe xong thì hơi sững sờ một chút, nói: “Mới thứ tư thôi sao?”  

             Biểu hiện của tất cả mọi người đều cứng lại, lúc này chỉ mới mấy tháng mà đã leo từ hạng thứ sáu vọt đến hạng thứ tư, chẳng lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ?  

             Nhìn thấy biểu cảm của mọi người, Diệp Viễn cười nói: “Xem ra, ta đã đánh giá thấp thực lực của ba người bọn Gia Cát Thanh Hư rồi, tuy Long Thần Chi m rất mạnh, nhưng chỉ cần bọn hắn có thể kháng trụ được thời gian ba hơi thở thì ta cũng chỉ có thể mặc cho người khác chém giết mà thôi.”  

             Mọi người nghe xong, lúc này mới chợt hiểu.  

             Nhưng mà uy lực của Long Thần Chi Âm hoàn toàn chính xác là đáng sợ như vậy.  

             Nếu như Diệp Viễn có thể chèo chống đến thời gian mười hơi thở thì trên cơ bản có thể quét ngang Thần Vực rồi.  

             âm ba công kích của Long Thần Chi Âm, theo thời gian trôi qua thì tầng tầng sóng âm sẽ càng gia tăng, khiến cho uy lực càng thêm đáng sợ.  

             Chỉ tiếc, Diệp Viễn chỉ có thể chèo chống tối đa thời gian ba hơi thở.  

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT