Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trong hai tiếng này, Diệp Viễn dựa vào Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết đem nguyên lực không nhiều của lúc trước tôi luyện một lần, khiến cho nguyên lực trong đan điền tinh thuần không ít.

Chỉ là như vậy cảnh giới của hắn không những không có tinh tiến, ngược lại lùi lại một chút, dường như mới đạt tới tiêu chuẩn của Nguyên Khí cảnh tầng một.

Cũng may mắn Diệp Viễn trước đây hoang phí mười mấy năm, nếu không bây giờ Diệp Viễn luyện hóa nguyên lực trong cơ thể, không biết phải tốn bao nhiêu công phu, đây cũng tính là trong họa có phúc rồi.

Trời đã sáng, Diệp Viễn đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị đi hiệu thuốc kiếm chút dược liệu mang về điều chỉnh nguyên khí của thân thế, vừa mới bước ra ngoài, vô tình đụng phải một bóng người màu xanh.

Bóng người xanh xanh này đương nhiên là Lục Nhi, cũng chính là tỳ nữ của Diệp Viễn, phụ trách lo sinh hoạt hàng ngày cho hắn.

Lục Nhi là một nha đầu hoạt bát dễ thương, đặc biệt là đôi mắt tinh nghịch kia khiến cho người ta yêu mến, kết hợp với chiếc váy dài màu xanh lá cây nhìn nàng giống như một tiểu tinh linh khả ái đáng yêu.

Tất nhiên Diệp Viễn hiểu rất rõ Lục Nhi, bởi ngoại trừ phụ mẫu ra thì người thân thiết với Lục Nhi từ nhỏ tới lớn chính là Diệp Viễn.

Mọi người trong nhà và họ hàng thân thích không có ai xem trọng Diệp Viễn, ngoại trừ Lục Nhi. Cho dù Diệp Viễn ở bên ngoài kia có như thế nào thì Lục Nhi vẫn luôn tận tâm tận lực một lòng chăm sóc cho vị thiếu gia này. Cho nên Diệp Viễn hiện tại cũng rất thân thiết với Lục Nhi, coi nàng như muội muội. Tuy rằng huynh trưởng thỉnh thoảng cũng thích trêu đùa người muội muội này.

Thực ra Diệp Viễn dù có hỗn đản nhưng rất ít khi đi bầt nạt người khác, chỉ là thích những trò đùa ác ý. Có điều những trò đùa ác ý đó có lúc đi quá giới hạn một chút.

Diệp Viễn tiếp nhận ý thức của chủ nhân trước của thân thể này và nhận thấy bản chất của hắn cũng không xấu, chỉ có thói xấu là do được nuông chiều từ nhỏ mà tạo thành. Vê mặt này thì phụ thân Diệp Hàng phải là người chịu một phần trách nhiệm không nhỏ.

Chỉ là tình yêu thương của cha cao như ngọn núi nên Diệp Viễn cũng không thế đổ hết trách nhiệm lên đầu cha mình, trái lại hắn còn thấy vô cùng cảm động giống như kiếp trước.

“Thiếu… thiếu gia, thiếu… thiếu gia không sao chứ?”

Lục Nhi vội vã đến mức va cả vào Diệp Viễn, vốn dĩ vô cùng lo lắng nhưng khi ngấng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt hồng hào của Diệp Viên nên nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Diệp Viễn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lục Nhi là xuất phát từ đáy lòng, hắn cười ha ha nói: “Không sao đâu, thiếu gia ta phúc lớn mệnh lớn, một chút chuyện vặt sao làm ta chết được.”

“Thiếu gia vẫn còn tâm trạng trêu đùa Lục Nhi sao? Lục Nhi cảm thấy thiếu gia vượt qua trận đại họa này có chút khác với lúc trước.

Người nói vô tinh người nghe hữu ý.

Cũng không biết từ đâu mà Lục Nhi có được sự tự tin đó. Có điều Diệp Viễn lại là người bị nói trúng tim đen.

Diệp Viễn cũng nhanh chóng cười phá lên ha ha một tiếng “Được rồi, đi cùng thiếu gia đến Dược Hương Các để lấy thuốc.”

Lục nhi gật đầu, im lặng đi sau Diệp Viễn.

Dược Hương Các chính là hiệu thuốc mà Diệp gia kinh doanh, là một trong những nơi bán đan dược có danh tiếng trong cả Tân quốc. Tất nhiên điều này được hưởng lợi từ danh tiếng của đại Đan sư- Diệp Hàng.

Đối với một đất nước nhỏ bé như Tần quốc, danh tiếng của bậc thầy về đan lý chính là lý do khiến Dược Hương Các luôn luôn đông khách. Đương nhiên Diệp Hàng không tự tay chữa trị, thế nhưng năng lực chữa bệnh của Dược Hương Các lại không thề xem nhẹ được. Vị trí của Dược Hương Các ở trung tâm thành đô, mỗi ngày đều có Đan sư ở cửa hàng để chữa bệnh, đây không phải là bất cứ dược phường nào cũng làm được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT