Lọc Truyện

Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mặc Tu Nhân có chút mất hứng: “Sao vậy? Anh là người hèn hạ như vậy sao? Có người giúp vợ anh, anh không thế cảm ơn người ta một tiếng sao?”

Thấy Mặc Tu Nhân diễn quá nhập tâm như vậy, Bạch Cẩm Sương không khỏi khéo léo nói: “Không phải như vậy, mà là ân huệ của Sở Tuấn Thịnh … Em đã trả rồi. Chuyện này kết thúc rồi”

Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng không vui nhíu mày một cái: “Vậy cũng tốt, nghe lời em” Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương rất phức tạp, cô nhạy cảm cảm thấy được là Mặc Tu Nhân đã khác trước rất nhiều.

Anh mới nói bên trái em là vợ anh, bên phải đã nói nghe lời em, anh ấy không chỉ tôn trọng suy nghĩ của cô, mà còn chủ động xin lỗi cô! Chỉ là cô thực sự có chút không quen! Không băng lúc trước mặt lạnh như băng, từ đầu đến cuối đều phân biệt rõ ràng! Bạch Cẩm Sương đối mặt với Mặc Tu Nhân như thế này, quả thực cô có chút hơi hoảng.

Mặc Tu Nhân dường như nhìn ra được tâm tình bất an của cô, anh nhíu mày: “Bạch Cẩm Sương, từ nay em có thể coi anh như một người bạn!”

Ngược lại Mặc Tu Nhân lại tỏ ra rất đắc ý, đầu tiên là bạn bè, sau đó là từ bạn bè thành người yêu, theo quan hệ vợ chồng hiện tại của bọn họ, chắc chắn sẽ làm chuyện vợ chồng mà, cũng coi như là nước chảy thành sông! Bạch Cẩm Sương không ngờ anh lại nói ra lời này, kinh hãi nhìn anh: “Hả! Bạn bè?”

Mặc Tu Nhân chắc uống nhầm thuốc gì rồi mới muốn làm bạn với cô Mặc Tu Nhân nghĩ vô cùng tốt, nhưng phản ứng của Bạch Cẩm Sương lại nằm ngoài dự đoán của anh. Anh lập tức tối sầm mặt lại, sắc mặt khó coi vô cùng.

Bạch Cấm Sương nói thầm trong lòng, tính tình lúc nắng lúc mưa như vậy, ai dám làm bạn với anh chứ! Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cấm Sương một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Bạch Cẩm Sương, em đang thâm mắng anh trong lòng sao?” Bạch Cấm Sương gượng cười, cười ha hả: “Không có, tuyệt đối không có!”

Ánh mắt Mặc Tu Nhân phức tạp nhìn cô: “Phủ định hai lần thì chẳng khác nào là khẳng định, em không biết sao?” Bạch Cẩm Sương nhất thời câm nín, sợ là người này không phải là con giun trong bụng mình đó chứ.

Mặc Tu Nhân khẽ thở dài: “Bạch Cẩm Sương, em không cần phải sợ anh, anh không ăn thịt người, huống chỉ lại càng không ăn nổi eml” Bạch Cẩm Sương cười cứng nhắc: “Ngài Mặc, em không có sợ anh!” Mặc Tu Nhân thấy hơi bất lực, xưng hô cũng không sửa được.

Cái này không sợ thì là gì nữa! Bạch Cấm Sương trong lòng than thở, anh ta không ăn thịt mình, mà là muốn hù chết mình! Suốt dọc đường đi, Mặc Tu Nhân cũng không nói thêm câu nào. Trở về biệt thự số một Hương Uyển, Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cấm Sương đã thay giày, không quay lại mà tính đi thẳng lên lâu luôn. Trong lòng anh kìm nén đến phát hoảng, biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh kéo lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương lại, đẩy người ra ngoài hiên: “Bạch Cấm Sương, em thật sự không nhìn ra là anh có ý gì sao?”

Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương vô tội: “Ý của anh là?”

Đánh chết cô cũng không nghĩ ra, người bảo cô đừng có suy nghĩ không an phận, lại có suy nghĩ không an phận với cô! Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt đầy chân thành, hỏi: ‘Bạch Cẩm Sương, em có ÿ gì với anh không?”

Bạch Cấm Sương kinh ngạc liếc nhìn anh, ngay lập tức trong đầu cô vang lên một tiếng báo động, vẻ mặt cô liên trở nên lạnh lùng xa lánh: “Ngài Mặc, tôi không có ý gì hết!”

Mặc Tu Nhân cau mày: “Thật ra … chuyện này có thể có!”

Bạch Cẩm Sương lắc đầu liên tục: “Chuyện này thật sự không có!”

Mặc Tu Nhân nhíu mày chặt đến mức như có thể kẹp chết được một con ruồi: “Cái này rõ ràng có thể có!”

Bạch Cẩm Sương: “Ngài Mặc, tôi thề với trời, chuyện này thật sự không có!” Tay mà Mặc Tu Nhân đang nắm lấy tay của Bạch Cẩm Sương, ngay lập tức liên buông ra.

Sắc mặt anh có chút yếu ớt: “Em cứ thế này mà từ chối anh?” Bạch Cẩm Sương: “…” Việc này thì cô sao có thể trả lời được? Không từ chối anh, rồi đến lượt có ý nghĩ không an phận với anh!

Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương không nói lời nào, vẻ mặt có chút chán nản: “Được rồi, em lên lầu trước đi!”

Lúc Cảnh Hạo Đông nhận được cuộc gọi từ Mặc Tu Nhân, thuộc hạ của anh ta nói với anh ta rằng Cảnh Đức và con gái ông ta đã được đưa lên máy bay.

Mặc Tu Nhân kể lại cuộc đối thoại của anh với Bạch Cấm Sương, rồi chỉ nói một câu đơn giản với Cảnh Hạo Đông: “Cậu nói xem, cô ấy thực sự không nhìn ra được ý của tôi sao?” Cảnh Hạo Đông cười trên sự đau khổ của người khác, vui vẻ nói: “Tôi phải nói, đáng đời cậu lắm.

Ai bảo cậu mắng tôi ngu ngốc trong bữa tối, bây giờ cậu đang bị quả báo đó!” Mặc Tu Nhân không nói nên lời: “Cậu không thể nói gì đó tốt hơn được sao?” Đương nhiên, Cảnh Hạo Đông cũng biết răng Mặc Tu Nhân cố tình làm khó dễ mình trong bữa tối là để cho Cảnh Đức thấy.

Anh ta nghiêm nghị nói: “Chà chà, cá nhân tôi cảm thấy được là Bạch Cẩm Sương thật sự không cảm giác được ý của cậu.

Ai biểu ý tứ của cậu lại hướng nội mà lại dễ dàng nói ra như vậy? Nếu là tôi, tôi cũng không nhìn ra được. Chân trước của cậu thì không để người ta có ý không an phận với cậu, mà chân sau cậu thì lại hỏi người ta muốn có ý gì với cậu không, theo tôi thì cậu chẳng khác gì một thằng bệnh tâm thần cả ”

Sắc mặt Mặc Tu Nhân tối sầm: “Tôi kêu cậu nghĩ cách, chứ không phải kêu cậu phàn nàn về tôi! Cảnh Hạo Đông cười ra tiếng: “Chậc chậc, cả đời này, nhìn thấy cậu chật vật như vậy, đúng thật là không dễ dàng gì ha.

Tôi phải nói là, khoan hãy tìm chỗ chết đã, bỏ bớt kiêu ngạo và lòng tự trọng xuống, cứ tỏ tình đi!” Mặc Tu Nhân không nghĩ ngợi ngay lập tức bác bỏ: “Không, cho dù thật sự là muốn tỏ tình, thì cũng không thể là bây giờ được. Hiện tại cô ấy rõ ràng không có ý gì với tôi.

Nói thẳng ra, tôi nhất định sẽ bị từ chối, một chút phần thắng cũng không có ” Cảnh Hạo Đông suy nghĩ một lúc rồi bất lực nhún vai: “Vậy thì tôi cũng muốn lắm nhưng chẳng giúp gì được rồi, nhưng có một câu nói rất hay, phụ nữ tốt thì sợ chồng dây dưa, phụ nữ cao quý lãnh đạm, thì không thể chống lại sự nhiệt tình như lửa và kiên trì theo đuổi không bỏ cuộc của đàn ông.

Nếu cậu có thể kiên trì bên bỉ đối xử tốt với cô ấy trong chừng một năm, ngay cả khi cậu không thổ lộ, cậu cũng có thể làm tan chảy tảng bằng! ” Mặc Tu Nhân có chút không chắc: “Thật sao?” Phải biết là, Cảnh Hạo Đông từ trước đến nay là người không đáng tin cậy! Cảnh Hạo Đông có chút buồn ngủ, ngáp một cái: “Thật là, cho dù cậu không tin tôi, đối xử với cô ấy tốt vẫn luôn là đúng! Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, cậu cứ từ từ suy nghĩ đi!” Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tu Nhân châm một điếu thuốc, ngồi trên sô pha, giống như một bức tượng, bắt đầu hút rồi nhả khói ra.

Anh phát hiện từ khi khẳng định tâm tư của mình đối với Bạch Cẩm Sương, anh càng muốn hút thuốc hơn, nghĩ đến cảm giác của Bạch Cẩm Sương, cùng hương vị của điếu thuốc, có chút nghịch nhau! Thứ bảy ngày hôm sau.

Buổi sáng lúc Bạch Cẩm Sương đi xuống lầu, phát hiện Mặc Tu Nhân lại ngủ trên ghế sofa. Vẻ mặt cô kinh ngạc, người này tối hôm qua đã làm gì, sao lại ngủ quên ở đây! Tiểu Bạch nép vào bên cạnh anh ngủ ngon lành, con nhỏ đang phát ra tiếng ngáy khò khò. Bạch Cấm Sương nhìn cảnh này, tự nhiên lại thấy có chút buồn cười không tự chủ được mà cầm điện thoại lên chụp ảnh.

Chụp ảnh xong, cô lấy chăn đắp cho Mặc Tu Nhân rồi gọi quản gia để ông ấy chú ý chút, nếu hôm nay Mặc Tu Nhân bị cảm, phải uống thuốc kịp thời.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT