Lọc Truyện

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh - Dương Họa Y (Bản Chuẩn)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cơ mà, được ba ông chủ giàu có yêu thương như vậy, tại sao Dương Họa Y vẫn phải gả vào Nhan gia để trả nợ nhỉ? 

Bởi căn bản họ không biết đứa cháu gái duy nhất của họ phải gả vào Nhan gia. Họ càng không biết đến sự tồn tại của món nợ bởi một người thì nay đây mai đó, một người hay hoạt động vào ban đêm, người còn lại thì về tiếp quản tập đoàn muộn... 

Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Hoa Y mới tỉnh dậy. Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy. Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít. Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô. 

Dương Họa Y cúi xuống nhìn. Thì ra là ba ông chủ này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây. Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất. 

- Chú Vũ... Chú Hạo... Chú Lâm... 

Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng. Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm: 

- Bé con à... Cháu đừng đi mà... Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ... sẽ nuôi cháu hết đời 

mà... 

Dương Hoa Y nhìn kĩ. À thì ra là mơ ngủ. Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên 

chân đã bị ôm chặt cứng rồi. Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô. 

- Bảo bối... Em đừng chia tay với anh được không?... Anh sai rồi mà... Bảo bối... 

Dương Họa Y thở dài xoa trán. Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi. Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi. 

Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy. Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi. Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bị tha 

dưới chân cô. 

- Tiểu Y dậy rồi hả?... Chuyện gì đang xảy ra đây?... 

- Chú dậy đúng lúc lắm! Giúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với! 

- Chờ chú chút... 

Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia. 

- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không? 

- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì? 

- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà! 

- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu! 

Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy. Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình. Mới ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa. Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sơ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này. 

- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ? 

- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà... - Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng. 

- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi. 

- Đâu có... chứ đâu có giấu gì đâu... 

- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không? 

- Có... có chứ... 

Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem. Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai. Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười. 

- À chủ Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chủ nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé! 

- Giấy in... Không lẽ... 

- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó! 

Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này. 

 

 

Danh sách truyện HOT