Lọc Truyện

Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tạ Phi nghĩ, nếu ông trời cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa thì có đánh chết cậu cũng không chơi lại cái game kia. Sau đó hiện thực đem cái ý nghĩ này của cậu trộn thành một mớ hỗn độn, hơi thở đàn ông mạnh mẽ xông tới trước mặt, làm cậu muốn giãy giụa cũng không giãy ra được.

Lại thêm ác ma nói thầm bên tai: Phu nhân à, cậu đừng có loạn động ha, nếu không tôi không đảm bảo tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu nha ~

"Anh ôm đủ chưa!" Tạ Phi nhỏ giọng hờn giận.

"Chưa đủ." Cánh tay ôm Tạ Phi của La Khanh lại siết chặt thêm một chút, anh không có khả năng buông tha cho cậu một cách nhanh chóng như vậy đâu, tiểu bạch thỏ trong ngực một khi đã bắt đầu cảnh giác, lần sau muốn ôm được còn không biết phải đợi đến lúc nào đâu?

Em gái mi.

Chất liệu vải mỏng manh không cách nào ngăn chặn hết được sự xâm chiếm của nhiệt độ cơ thể, Tạ Phi chỉ cảm thấy nơi da thịt tiếp xúc giữa hai người trở lên nóng bỏng. Đặc biệt là hai cánh tay chết tiệt của La Khanh, anh ta muốn ôm thì cứ ôm thôi, đừng có đặt trên eo người ta như lẽ đương nhiên vậy có được không!

Mặc dù trong lòng Tạ Phi thầm nghĩ như vậy, nhưng trên khuôn mặt cậu vẫn là biểu cảm bình tĩnh như cũ, cuối cùng cậu dùng biểu tình điềm nhiên như nhìn không khí, dùng anh mắt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía La Khanh.

"Phu nhân, hiện tại trong đầu cậu đang nghĩ đến chuyện mưu sát phu quân ta đây sao?"

Tạ Phi bỗng nhiên nở nụ cười tươi, thực khó có một lần cười lộ hàm răng trắng đều, "Anh nói xem?"

La Khanh lộ ra biểu cảm tổn thương, "Phu nhân, có câu chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, cho nên trước khi cậu muốn ám sát tôi có thể cho tôi phong lưu cái đã không?"

"Ách, anh có biết xấu hổ không!" Hai tai Tạ Phi đỏ chót, biểu cảm lạnh nhạt bị triệt tiêu trong nháy mắt. Có điều... tại sao bản thân lại có thể nghĩ rằng tên La Khanh này là một người khá tốt cơ chứ? Còn cái gì mà nghĩ cho người khác, rồi thì lễ phép, tại sao? Tại sao chứ? Tạ Phi trước đây mắt mi có phải bị mù rồi không?

La Khanh mỉm cười tươi tắn, tự tin vô địch, phát huy toàn bộ tinh thần đen tối mặt dày của anh ta, đánh bại chút suy nghĩ hi hữu hi vọng anh ta còn chút 'xấu hổ' của Tạ Phi. Có điều La Khanh cũng coi như chấp nhận thả lỏng lực cánh tay rồi buông Tạ Phi ra. Tạ Phi lấy lại được tự do lập tức lui về sau một bước, cảnh giác nhìn về phía La Khanh, giống như nhìn một con mãnh thú hồng thủy tùy thời xông về phía này.

"Phu nhân, cậu như vậy làm tôi thực thương tâm nha." La Khanh dùng bộ mặt đáng thương nhìn về phía Tạ Phi.

"Hừ." Tạ Phi hừ nhẹ một tiếng rồi chuyển dời tầm mắt. Tạm dừng được hai giây lại cảm thấy hai người tiếp xúc trong một căn phòng chỉ có vài mét vuông này làm không khí vờn quanh vẫn là có chút áp lực, cậu cảm giác cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở của La Khanh, vậy lên cậu nhanh chóng xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại kéo mở cửa đi ra ngoài, "Tôi về nhà!"

La Khanh vuốt vuốt sống mũi, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người đi tới dưới lầu, La Khanh vẫn một mực đi theo cậu đến trước cửa thang máy, chỉ thấy Tạ Phi không vui vẻ gì xoay đầu nhìn qua: "Anh định đi theo tới đâu?"

La Khanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó liền đưa ra ý kiến: "Phu nhân ơi, cậu đem tôi về nhà có được không?"



"Biến." Tạ Phi lạnh mặt nói, trực tiếp xoay đầu qua chỗ khác, cũng không buồn nhìn anh ta lấy một cái.

Hừ, được đằng chân lấn đằng đầu, đem về nhà? Đem về nhà có thể làm cái gì? Rốt cuộc có thể làm cái gì? Nửa đêm nửa hôm mang một tên đàn ông về nhà để làm chi?!

"Tinh --" lúc này cửa thang máy vừa đúng lúc mở ra, Tạ Phi cho rằng La Khanh còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng cậu lại không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì. Nhưng cậu không muốn quay đầu lại nhìn, nói chung là cậu đây không thèm quan tâm đến anh ta đấy. Cậu nhấc chân chuẩn bị tiến vào thang máy.

Nhưng là......

Cậu mới bước lên được một bước, một cánh tay từ phía sau vươn lên, giữ lấy eo cậu dễ dàng đem cậu kéo trở lại.

"Á....." Tạ Phi sợ hãi, sau lưng cậu va chạm với lồng ngực vững chãi, hơi thở thuộc về La Khanh một lần nữa ập tới. Cậu muốn thoát ra nhưng vừa ngẩng đầu, một nụ hôn không lường trước được đặt lên trán.

Ấm áp, mềm mại lại rất nhẹ nhàng.

Sau đó có một bàn tay xoa nhẹ mái tóc cậu, người đó áp sát bên tai cậu, từng hơi thở nhẹ nhàng quanh quẩn ở bên tai, nói: "Ngoan ngoãn về nhà, buổi tối nằm mơ nhất định phải mơ thấy tôi đấy nhé, phu nhân!"

Não bộ của Tạ Phi như bị chập điện, phát ra âm thanh roẹt roẹt rồi lại lách tách, đứt cầu dao luôn rồi. Đợi cậu kịp phản ứng lại thì nụ hôn lướt qua cùng cái ôm kia đã kết thúc, cậu bị La Khanh đẩy vào trong thang máy, sau đó từ trong thang máy nhìn qua khe hở đang dần đóng kín của cửa thang máy thấy được La Khanh ở bên ngoài đang mỉm cười vui vẻ vẫy tay tạm biệt mình.

Đến lúc thang máy tới được lầu bốn, lại một tiếng 'tinh' nữa được phát ra, Tạ Phi vừa đi về phía cửa nhà vừa sờ sờ cái trán của mình, trong lòng trăm ngàn suy tư phức tạp đan xen, đã không xác định được là thích hay không thích, giận hay không giận nữa.

Vậy lên đêm nay Tạ Phi nằm ở trên giường lật qua lật lại nguyên một đêm, vinh quang mất ngủ. Sau đó, trong những giấc ngủ đứt quãng cậu thực sự đã mơ thấy La Khanh, thấy anh ta sống chết đuổi theo phía sau lưng cậu, chạy hết ba trăm vòng vòng quanh trái đất.

Ngày tiếp theo Tạ Phi không đến công ty mà mang theo hai cái quầng thâm đến thẳng trường học, sau đó lại nhận được những lời thăm hỏi thân thiết từ cậu bạn Tô ẩm ương. Tô ẩm ương tiếp tục với công cuộc khuyên nhủ Tạ Phi chơi game cùng cậu ta, lúc khuyên nhủ còn đặc biệt chuyên tâm làm Tạ Phi đi học cả nửa ngày hôm nay, suốt mấy tiết học đều học không vào đầu cái gì hết.

Cuối cùng thầy giáo đứng tiết cũng nhịn hết nổi, ném viên phấn qua, "Cậu Tô Lê, cậu đứng lên đọc thuộc lòng cho tôi mười bài thơ Đường, thiếu một bài liền phạt cậu viết một bức thư tình, ngày mai mang đi đứng đọc trước lớp!"

Chuyên ngành Trung văn đúng là đắc tội không nổi mà.

"Thầy ơi, em chưa bao giờ đọc được hoàn chỉnh một bài thơ ý, em chỉ thuộc một hai câu, ghép lại có được tính là một bài không ạ?" Tô Lê đau khổ cầu xin.

"Không được! Cậu cho là chuyện đùa đấy à!" Thầy giáo tức giận nói, ánh mắt trăm ngàn vôn quét hết một lượt, đi tới đâu vạn chúng cúi đầu đến đó, trong long đều hô vang: ngàn vạn lần đừng có gọi tui nha!

Tô Lê thấy vậy, miệng méo xẹo xẹp hẳn xuống, không bao lâu sau, cậu ta bỗng dưng giống như nghĩ thông suốt điều gì đó, nhanh nhảu nói "Thầy ơi thầy à, Em làm thơ tình cho thầy nghe nha!"

Yoh, tên này còn thực sự biết viết thơ tình cơ đấy? Xem bộ dáng hình như tính làm luôn tại hiện trường à nha? Đáng suy ngẫm. Thầy giáo mang theo chờ mong đẩy nhẹ mắt kính nói, "Em đọc đi."

Nhận lệnh, Tô Lê đằng hắng cố họng, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, làm tư thế văn nhã chuẩn bị ngâm thơ, vừa mở miệng, một âm thanh thâm tình phát ra, "A~!"

Quần chúng nín thở chờ mong, không biết tên Tô ẩm ương kia có thể làm ra được loại thơ tình như thế nào. Nhưng đợi chờ lại chờ đợi, đợi hết nửa ngày... văn đâu? thơ đâu?! Hết rồi hả?!

Tô Lê bị ánh mắt của quần chúng nhìn đến có chút không tự nhiên, trong đầu trắng xóa không chút ý tưởng, cậu chàng cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục, "Anh là gió em là cát! Anh ngớ ngẩn cùng em ngu ngốc! Muốn hỏi chúng ta có đẹp đôi, tuyệt phối!"

......

Toàn bộ lớp học trở lên yên tĩnh, vạch đen ngập trời.

"Cậu xem cậu vừa làm cái thể loại thơ gì đó hả? Nửa trước bài cùng nửa sau bài cậu cho lai tạp chủng hả?! Câu đầu tiên còn là sao chép nguyên văn lời bài hát! Câu thứ hai của cậu là tính dẫn nhau vào bệnh viện tâm thần hết cả đám có đúng không? Câu thứ tư thì trực tiếp ăn bớt nguyên vật liệu!" Thầy giáo một ngụm máu nghẹn ứ tại cổ họng, thực sự muốn phun đều phun không ra.

"Thưa thầy, đây là ba câu rưỡi ạ!" Tô Lê nắm chặt bàn tay nhỏ mở miệng đòi lí lẽ, trên mặt viết đầy chữ không phục.

Nhanh nói lời xin lỗi với nghệ thuật hát nói quý báu này của cậu đi nhá!



Tạ Phi ấn nhẹ mi tâm, sao vẫn chưa tan học vậy nhỉ.

Đợi đến khi Tạ Phi rốt cuộc có thể thoát khỏi thế tục về đến nhà thì đã là vào buổi tối. Công ty có chút việc nên Tạ Phi lại nhanh chóng chạy tới tiệc cơm đón khánh, nói chung là lịch trình công việc của cậu cả ngày hôm nay thật sự là dày đặc.

Vốn dĩ hôm nay Tạ Phi cũng không tính đăng nhập vào game, nhưng cậu ở nhà đi qua đi lại vài vòng, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi dàn máy tính trong phòng sách. Onl không? Không onl sao? Onl không? Không onl sao?...... Mẹ nó, có cành hoa cúc nhỏ nào không, đưa cậu một nhánh để cậu tới đếm đếm.

Sau khi an tĩnh ngồi được nửa tiếng đồng hồ, Tạ Phi vẫn quyết định cắm thẻ đăng nhập vào game. Mà không đợi cậu xác nhận xem Diệp lạc ô đề có onl hay không thì khung nói chuyện của Mộ Nha đã nhảy ra vô số tin nhắn, nội dung đều là:

Thần phu đại nhân cậu mau trở lại a mau trở lại a!

Thần phu đại nhân không hay rồi, không biết làm sao đại thần lại lên cơn điên nữa rồi aaa!!!

Thần phu đại nhân cậu mau về quản chuyện này đi a!

Thần phu đại nhân mau trở lại, iêm cầu ngài đó --

Tạ Phi gắng gượng xua đi một loạt vạch đen trong đầu, chọn một cái trong số đó hỏi thăm tình hình.

Mộ Nha: Xảy ra chuyện gì?

Cà sa như hỏa: Aishhh... gia môn bất hạnh a.

Mộ Nha:.......

Cà sa như hỏa: Trở về tự mình xem đi, vốn từ ngữ của lão nạp có hạn.

Bởi vậy mà Ta Phi ôm một bụng nghi ngờ truyền tống về lãnh địa bang hội bang Nhược thủy tam thiên. Vừa tới cửa, sau khi bước ra khỏi trận truyền tống liền biết vấn đề tới từ đâu. Trước mắt cậu tràn ngập những vật trang trí bằng hoa với đủ loại màu sắc, chúng được xếp đầy khắp một vùng quảng trường rộng lớn trong lãnh địa bang hội. Nhìn từ xa cũng tuyệt đối có thể chói mù mắt.

Tạ Phi phân vân một lúc lâu, rốt cuộc cậu có lên tiến vào hay không, bởi vì cậu bỗng nhiên nhớ tới một câu hôm nay thầy giáo vừa nói: Gió đìu hiu Dịch Thủy Hàn lạnh lẽo, tráng sĩ ra đi không quay trở lại.

Nhưng phía bên truyền tống trận lại liên tiếp lóe sáng vài lần, rất nhanh đã có không ít người cũng vừa mới trở lại đi tới, thấy Tạ Phi còn đứng bất động ở đó lập tức nhiệt tình như mời thần phật cung nghênh cậu tiến vào.

Nửa phút sau Tạ Phi đã đứng ở trung tâm của quảng trường, đứng bất động giữa biển hoa chồng chất, yên lặng mà cạn lời.

Cậu đang suy nghĩ chuyện nhân sinh cuộc sống. Đến cùng là vì đâu, giờ này khắc này tại sao cậu phải đứng đây như một tên đần độn, cho đám ngu ngốc dưới kia chụp ảnh cáp màn hình cơ chứ?

Không lâu sau, người sáng tạo ra tình cảnh này cũng chịu quay trở lại. Diệp lạc ô đề bước xuống từ thú cưỡi Đại bạch điểu của anh ta, sau đó rắc thêm một đống hoa lên khu vực quảng trường.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu trở lại rồi.

(Gần) Mộ Nha:......

(Gần) Diệp lạc ô đề: (mỉm cười)

(Gần) Mộ Nha: Anh không cảm thấy bản thân mình nên cho tôi một câu giải thích sao?

(Gần) Diệp lạc ô đề: Tôi mới đi qua cái sơn cốc ở phía đông của Vân mộng trạch, bên trong có rất nhiều hoa, nhìn vào thật có không khí của ngày vui, thuận tay liền hái về.

Thuận tay? Một cái thuận tay này của ngài có phải đã vặt trọc lóc hết cái sơn cốc của nhà người ta rồi không!Ngài ít nhiều cũng ngẩng đầu liếc nhìn thế giới một cái đi chứ.......



Đúng, chính là thế giới, lúc này trên kênh Thế giới đã bắt đầu tiết tấu điên cuồng lên tiếng đòi lẽ phải.

(Thế giới) Heo cô đơn: Diệp thần, anh lại đang tính làm cái gì nữa hả! Đám hoa đó tôi còn cần làm nhiệm vụ đó!!! Ngài đem nó vặt sạch rồi tôi đây biết kiếm ở đâu a! Tôi đợi nó làm mới đợi tới thật vất vả thật khổ cực...... (rơi lệ) (rơi lệ)

(Thế giới) Lão bà đại nhân bớt giận: Vợ anh đây nói rõ muốn lấy hoa a! Diệp thần cậu hạ thủ lưu tình a! Không hoàn thành nhiệm vụ lão bà đại nhân làm thịt tui à nha! (đập bàn)

(Thế giới) Điểm điểm điểm ngươi muội: Diệp thần, anh chia cho tôi một đóa thôi cũng được mà! Anh đây là muốn tiến quân vào thị trường bán hoa chợ đen sao?!

(Thế giới) Thiếu chủ tôi gả: Cầu đại thần cống hiến một bông hoa, đời này không còn gì hối tiếc ~~~~~~

(Thế giới) Vô địch tiểu đạo trưởng: Như trên!

(Thế giới) Diệp lạc ô đề: Xin lỗi, anh đây hôm nay tậm trạng tốt, thuận tay ngắt sạch rồi (mỉm cười)

(Thế giới) Thiếu chủ tôi gả: (hoảng sợ) (hoảng sợ) Diệp thần ngài đây là nói lời xin lỗi sao Diệp thần?! Giọng điệu mềm nhẹ uyển chuyển này cho thấy tâm trạng ngài hôm nay tốt đến mức độ nào nha! Tôi bàng hoàng hoảng hốt a (hoảng sợ) Đại thần anh đến cùng là bị làm sao vậy đại thần ơi?

(Thế giới) Diệp lạc ô đề: Hỏi phu nhân nhà tôi ~~~

(Thế giới) Chiến địa kí giả oa cáp cáp: Có thể nhìn ra phía trước có 'hố'! Mọi người nhanh chóng lui tán đê!

Mộ Nha nằm úp mặt xuống đất dậy không nổi, Tạ Phi lại muốn úp cũng úp không được. La Khanh à, rốt cuộc thì thường ngày anh lưu lại ấn tượng như thế nào cho mấy người đó vậy hả? Còn có.... Tại sao mỗi lần tôi đều nằm không cũng trúng đạn là sao? Còn lí do tại sao đại thần vui vẻ thì Tạ Phi biểu thị bản thân cậu mới không biết đâu.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân đêm qua ngủ có ngon không?

(Gần) Mộ Nha:......

Trong lòng Tạ Phi không biết tư vị gì, đang lúc không biết nên trả lời như thế nào với Diệp lạc ô đề, liền thấy kênh thế giới lại bắt đầu đợt sóng mới.

(Thế giới) Thiên thiên thụ: Giải tán đều giải tán hết đi! Người không liên quan giải tán hết! Đồng tước đài đâu, ra đây nói chuyện!

(Thế giới) Bách sắc: Hiện bang hội Phong thành yên vũ chính thức ban bố lệnh truy sát với Phong hạc của Đồng tước đài, giết một lần thưởng mười khối Thải nguyên thạch, giết đến trắng cấp mới thôi!

Đây lại muốn nháo ra chuyện gì a?
Danh sách truyện HOT