Lọc Truyện

10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

" Hắn là ai? Chi bằng em theo tôi! Tôi sẽ cho tất cả những thứ em muốn! "

Hắn nói đoạn từng bước từng bước tiến sát lại gần, Diệp Mai Chi cũng đồng thời lùi về phía sau mấy bước:

" Anh ấy là Ngô Hạo! "

" Ngô Hạo? " Hắn cười khẩy một tiếng " Cô em đùa tôi sao? Trong tổ chức trên dưới không ai là tôi không biết! Ngô Hạo? Phí công em bịa rồi! "

Diệp Mai Chi thoáng sửng sốt, bán tín bán nghi lời hắn nói. Từ xa chợt vang lên tiếng xe chạy tới rầm rộ. Không chỉ có một mà là rất nhiều chiếc cộng lại tạo nên một âm điệu liên tiếp khiến người ta phải thức giấc vì phiền nhiễu.

Những chiếc xe lần lượt dừng lại ở ven đường, trước mặt tiền của tòa nhà. Vừa nhìn, Diệp Mai Chi liền nhận ra. Vẻ mặt từ đề phòng chuyển sang bất ngờ rồi vui mừng. Đó còn không phải là xe của Diệp Tấn cha cô ư?

Người đàn ông trung trung niên nhanh chóng bước ra khỏi xe, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt ở trước cửa sắt, đôi chân mày rậm nhíu chặt. Thuộc hạ từ những chiếc xe phía sau cũng đi ra nối gót theo sau ông. Lực lượng trên dưới năm mươi người tất thảy toàn những tay cao to vạm vỡ, dải binh cùng Diệp Tấn hùng hồn tiến vào trong. 

Gã đàn ông háo sắc bên trong hiện tại chỉ có một mình đối mặt với đám người kia không khỏi toát mồ hôi hột. Hắn đột nhiên hận sâu sắc cái chế độ không cần người canh gác ở cửa căn cứ của Tử Thượng đặt ra.

Diệp Mai Chi nén kích động gọi một tiếng " Cha! ". Nụ cười trên gương mặt sắc sảo mang theo ỷ lại của một đứa trẻ yếu đuối đang bị bắt nạt chợt có người thân tới giải vây.

Diệp Tấn đưa mắt nhìn cô không đáp, cẩn thận quét một vòng kiểm tra xem con gái có bị thương không. Song, lại tiếp tục tiến vào.

Ông còn tưởng trước cửa Tử Thượng hẳn phải là một dàn vệ sĩ lực lưỡng đứng trụ ở đây bảo vệ cứ điểm. Thế nào lại chỉ có một tên to béo, dáng vẻ thụ động lười nhác, nét mặt lộ rõ vẻ dâm tà. Thoạt nhìn liền biết vô tích sự, cùng lắm là một tên tay to cầm quyền chỉ có thể ra lệnh cho người khác. Không có tiền đồ!

Vậy mà trước đó nghe Cao Lãng nói thật khoa trương. Thực tế lại không có điểm nào chứng minh được. Căn cứ của tổ chức ngầm lại mọc sừng sững giữa khu rừng ở ngoại ô. Trước cửa đã không có người canh gác lại còn mở toang như muốn mời gọi cả thiên hạ vào khám phá.

Càng nghĩ, Diệp Tấn càng cảm thấy nực cười. Không để Diệp Mai Chi chạy đến chỗ mình, ông đã chủ động bước qua cửa trước. Giây phút ấy, những tia sáng màu đỏ giằng ngang cửa chợt hiện lên như mũi kiếm, dày đặc chĩa về phía ông. Là tia laser!

Ý thức được nguy hiểm, Diệp Tấn nhanh nhẹn chạy về phía trước. Cùng lúc ấy, tại bản lề, trong khe hở của hai bên chiếc cửa kéo chợt lóe sáng. Bốn mặt sắt với tốc độ ánh sáng trượt ra ma sát vào nhau hàn lên một tiếng cắt gai người. Chúng rất nhanh thối lui, nhường cho hai mặt sắt khác lần lượt từ phía trên và dưới tiếp tục vụt ra như tia chớp. 

Mặt sắt dày dặn, được mài giũa sắc bén như một lưỡi đao khổng lồ cứa vào nhau, chắn hết tầm nhìn của người ở trong lẫn bên ngoài tòa nhà. Tất cả đều kinh hồn khiếp vía trợn trừng mắt trước một màn vừa rồi. Hai mặt sắt cứ vậy thay phiên nhau lao ra cho đến khi tia sáng đỏ kia biến mất. Mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chưa đầy một phút.

Diệp Tấn không nhịn được nuốt nước bọt một cái, trán đã đổ một tầng mồ hôi. Trước đó ít giây, ông còn đánh giá thấp an ninh của Tử Thượng. Vậy mà mới vừa rồi, ông suýt nữa thì đã bỏ mạng ở đây, với một cái chết đầy bất ngờ.

Gã đàn ông kia mang tiếng là người của Tử Thượng cũng không giấu nổi kinh ngạc. Bao năm làm ăn Tổ chức, cứ điểm này cũng ra vào không dưới một trăm lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn được biết tới hàng phòng thủ này. Trong lòng đột nhiên sợ hãi, thứ bên dưới vì vậy cũng tự nhiên xìu xuống. 

Bấy giờ mọi thứ đều đã trở lại yên ắng như thuở ban đầu. Nhưng tuyệt nhiên không ai dám nhúc nhích, người bên trong kẻ bên ngoài đều bất động nhìn nhau, một bước cũng không dám tiến lên. 

Nửa ngày sau khi bớt kinh hoàng, Diệp Mai Chi mới chạy tới trước mặt Diệp Tấn ôm chặt ông:

" Cha! Cha không sao chứ? "

Diệp Tấn lúc này cũng mới bình tĩnh trở lại, ông theo bản năng đưa tay ôm con lại vỗ vỗ lưng cô trấn an:

" Cha không sao! Còn con? Có bị thương ở đây không? Bọn chúng đã đối xử với con như thế nào chứ? "

Cô rời khỏi lòng cha, lắc đầu nói:

" Con cũng không sao! Bây giờ mau tìm cách rời khỏi đây! "

Diệp Tấn lo ngại nhìn chằm chằm cánh cửa thở dài, lại di chuyển tầm mắt đặt lên người cô:

" Chỉ sợ không được! "

" Tại sao ạ? "

" Nếu không lầm đây là bộ phòng thủ cảm ứng, chức năng nhận biết cực nhạy bén, có thể phân biệt được quân chủ kẻ địch. Cha đã từng đi qua một lần, chắc chắn đã bị lưu lại dấu vết. Bây giờ chỉ sợ đến gần cũng không được! "

Ngoài kia chợt có người lên tiếng:

" Ông chủ, để chúng tôi từng người vào trong! "

" Không cần! " Diệp Tấn lên tiếng ngăn lại " Ta có cách rồi! "

Nói đoạn nhìn sang gã đàn ông đang tái xanh mặt mũi kia:

" Ngươi là người của Tử Thượng sao? "

Hắn đứng ngẩn người nhìn cánh cửa một lúc, sau mới phát hiện ra có người đang nói chuyện với mình.

" Đúng vậy! Sao nào? Muốn đấu tay đôi đấy à? " Vừa nói hắn vừa khởi động khớp chân khớp tay, sẵn sàng gây chiến. Nhiều người thì hắn không dám một mình động thủ, nhưng bây giờ phía bên kia đang rơi vào bất động, người đàn ông này còn phải bảo vệ con gái, rất có lợi thế cho hắn.

Trái lại, Diệp Tấn cực kỳ bình tĩnh. Ông cởi áo khoác vướng víu thầy cho Diệp Mai Chi, quay mặt nhìn gã đối diện nhàn nhạt buông một câu:

" Mày không phải đối thủ của tao! " Dứt câu liền xông tới phía trước. Gã kia chưa kịp phản ứng đã bị ông tẩn cho liên tiếp mấy cú thúc vào bụng. Cơ thể to béo khó mà chống đỡ, gã đau đớn ngã sõng soài ra đất, ôm bụng rên rỉ. 

Diệp Tấn vẫn không buông tha, trực tiếp chế ngự đầu gối trên người hắn, đáp xuống mấy đòn lên gương mặt đã từng lộ vẻ ham muốn với con gái ông. Mãi đến khi mặt mũi hắn bê bết máu, ông mới chậm rãi đứng dậy, chán ghét đá thêm một cái làm hắn lật người mấy vòng, đoạn nói:

" Tưởng thế nào! Tử Thượng rốt cuộc cũng chỉ được cái mã! "

" Là ông chưa gặp đúng người! "

_________________________________

Khi Cao Lãng và Tư Duệ về đến biệt thự cũng đã là tối muộn. Vốn định ở lại với gia đình sum vầy một hôm nhưng ngặt nỗi ngày mai Tư Duệ phải đến trường.

Ra khỏi xe, Tư Duệ không vội vào nhà mà chạy đến chiếc xích đu dành cho hai người ở hoa viên ngồi xuống. Trên xích đu có lót một chiếc đệm màu đỏ, bên trên đặt hai cái gối hình trái tim trang trí cực kỳ dễ thương.

Chiếc xích đu mà cô đã thấy trên đường đến công ty của anh. Tư Duệ chỉ buột miệng khen đẹp, ấy vậy mà hôm sau đã thấy nó đứng sừng sững ở sân.

" Lãng, anh cũng qua đây ngồi với em đi! "

Cô vừa nói vừa vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh. Cao Lãng mỉm cười, hai tay đút túi áo ung dung đi tới.

Anh ngồi xuống, ôm cô ngồi lên đùi mình, mở rộng vạt áo khoác nhét cô vào trong:

" Ấm không? "

Cô ngoan ngoãn nép mình dính chặt vào người Cao Lãng, dáng người cô nhỏ bé, bấy giờ lọt thỏm trong lòng anh, bên ngoài lại được bao bọc bởi vạt áo to lớn. Chóp mũi cô bây giờ đều phảng phất mùi hương bạc hà thanh mát, quen thuộc. Tư Duệ thoải mái tựa đầu lên lồng ngực anh, "Dạ!" một tiếng. 

Cao Lãng cũng tựa cằm lên đỉnh đài Tư Duệ, khẽ cọ mấy cái. Hương thơm từ tóc cô tỏa ra nhẹ nhàng, anh tham lam hít lấy:

" Em gội dầu gội đầu gì vậy? "

" Là Delofil, cái này là các chị giúp việc mua yếu phẩm tùy ý chọn. Em cũng không để ý nữa! "

" Thực thơm! "

Tư Duệ chợt ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong:

" Nếu anh thích có thể chuyển sang dùng chung với em! "

Cao Lãng đen mặt, ấn đầu cô xuống, tiếp tục ngửi lấy mùi hương trên tóc cô:

" Ngửi từ em là được rồi! "

Cả hai sau đó không nói gì nữa, im lặng hưởng thụ màn đêm lạnh giá. Tư Duệ ngước mắt nhìn trời cao, bầu trời âm u không sao, không có gì để ngắm. Cô rời tầm mắt xuống, dừng lại ở vườn hoa Cẩm Tú Cầu bên cạnh. Lần đầu tiên Tư Duệ chú ý đến chúng. Giữa cái lạnh giá khắc nghiệt, Cẩm Tú Cầu vẫn bền bỉ nở rộ từ tháng 5 đến bây giờ và lâu hơn nữa.

Ngắm một hồi, Tư Duệ chợt lên tiếng:

" Anh thích Cẩm Tú Cầu sao? "

" Mẹ anh thích! " Cao Lãng đáp, mắt không tự chủ theo lời nói của cô nhìn về phía vườn hoa.

" Mẹ anh tên gì vậy? " 

" Chu Cẩm Lệ! "

" Tên cô ấy đẹp quá! " Tư Duệ nở nụ cười cảm thán, cái đầu nhỏ lại không yên vị quay lại ngẩng lên nhìn anh. Vẻ mặt cô ngây ngô trong sáng, càng nhìn càng đáng yêu! Cao Lãng không nhịn được hôn lên môi cô một cái:

" Ừ! Bà ấy cũng đẹp như cái tên của mình vậy! "

Cô lại đầu tựa lên lồng ngực ấm áp của anh, khẽ nói:

" Thật muốn được nhìn thấy cô ấy một lần! "

" Có dịp sẽ cho em xem! "

Cao Lãng mỉm cười ôn nhu, nói rồi siết chặt vật nhỏ trong lòng hơn. Hận không thể hòa cô vào làm một. 

Mà cũng rất lâu rồi, anh chưa từng cùng ai nói về mẹ như vậy! Chu Cẩm Lệ hay cũng chính là vết thương khâu kín trong lòng anh.

Hoa Cẩm Tú Cầu, mỗi khi nhìn thấy chúng, anh đều nhớ về bà. Cảm giác như bà vẫn còn đó! Luôn hiện hữu trong cuộc sống của anh. Chính vì vậy mà anh cho trồng thật nhiều Cẩm Tú Cầu ở khắp mọi nơi trong biệt thự, điều này khiến anh bình tĩnh hơn rất nhiều mỗi khi có tâm sự.

" Mẹ anh nhé… " Cao Lãng bỗng trầm giọng nói: " Bà ấy mất do ung thư vòm họng, năm đó anh mới chỉ mười tuổi! "

______________________________________

- Còn tiếp -

Danh sách truyện HOT