Hứa Duy nhìn từng mục một, cảm thấy không phải là Chung Hằng muốn làm vận động viên gương mẫu đạt thành tích tốt, đây là kiểu không muốn sống.
Lâm Ưu hỏi lớp phó thể dục: "Chẳng lẽ năm nay không hạn chế các hạng mục?"
"Có, vẫn giống như trước kia một người chỉ được báo danh 4 hạng mục, toàn bộ hạng mục do mỗi lớp một chi đội ngũ, không tính ở bên trong, nhưng khổ quá năm nay số lượng người báo danh quá ít, tớ đang muốn đi hỏi xem Chung Hằng báo danh nhiều như vậy có được không? Nếu như không được, cầm tới đưa cho thầy cô bác bỏ là được."
"Chắc chắn là phải bỏ đi chứ, từng này hạng mục cậu ta khỏi phải thở."
Lâm Ưu quay đầu nhìn Hứa Duy:"Cậu đếm xem, từng này cái. Tên Chung Hằng kia rõ ràng cũng chẳng phải người không có thành tích, rõ ràng là đang muốn nghịch ngơm, ngây thơ trước mặt cậu."
"Đôi khi anh ấy có chút ngây thơ." Hứa Duy cầm bút lên, dò từ đầu tới cuối gạch đi không ít hạng mục, nhìn lớp phó thể dục nói: "Chỉ có chạy một trăm mét và chạy cự li dài 3000m thôi, như vậy cũng đã rất mệt rồi."
"Như vậy sao được?" lớp phó thể dục gấp gáp"Chung Hằng là nòng cốt chính, đây là hạng mục do cậu ấy lựa chọn thế nào cũng phải có 200m, như vậy đi tiếp tục sức thi đấu, hai cái này đều tính chạy nhanh sắp xếp cho thành 3 hạng mục thi đơn, một cái tập thể."
Hứa Duy: "Vậy là bốn hạng mục."
"Cậu ấy tuyệt đối không có vấn đề gì đâu "Lớp phó thể dục vỗ bộ ngực cam đoan:"Cậu cứ tin tưởng tớ đi bằng thực lực của Chung Hằng, cậu ấy chạy nhiều như vậy cùng lắm là thở gấp mấy hơi thôi, bạn học lớp chúng ta đã sớm được lĩnh ngộ qua, bàn về sức chịu đựng và tốc độ không ai sánh bằng cậu ấy, nếu không khi đó đi học trễ bị thầy Quang Huy phạt chạy bộ, cậu ấy có thể nghe lời như vậy sao?"
Lâm Ưu ngẫm lại cũng thế, nói với Hứa Duy: "Được rồi, cậu cho cậu ta có cơ hội khoe khoang chút, trước đó bị phạt chạy không phải toàn là tận tám vòng sao, cậu ta rất lợi hại."
Đại hội thể dục thể thao được định cào tháng 11 trong hai ngày 13,14.
Nguyện vọng làm người phát thanh dẫn chương trình sau khi tuyển qua 4 lần đã có kết quả, toàn bộ cấp 3 có 3 người được báo danh, Hứa Duy vững vàng được thông qua.
Ngày 13 rơi vào thứ năm.
Là điều bí ẩn chưa có lời đáp một khi tổ chức đại hội thể dục thể thao, kiểu gì cũng sẽ có câu "Làm sao tính được số trời", năm nay cũng như vậy không ngoài dự liệu có một trận mưa nhỏ kéo tới. Nhưng chỉ sáng sớm đã tạnh, ánh mặt trời chậm rãi ló đầu, bình thản.
Nghi thức khai mạc kết thúc, chờ lãnh đạo đọc xong thì trên bục đài trở thành vị trí của phát thanh viên dẫn chương trình.
Đối với Chung Hằng mà nói, đây đúng là một cơ hội khoe khoang thật tốt. Anh đang chạy trên đường, Hứa Duy có thể thấy rất rõ ràng.
Thi đấu điền kinh đều đổ dồn vào ngày đầu tiên.
Toàn bộ không khí trong sân trường tỏa ra bầu không khí âm u, khó có được một cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Người tranh tài cứ việc tranh tài, xem thi đấu thì vẫn cứ xem thi đấu. Còn có rất nhiều bạn học thừa dịp không cần phải đi học tha hồ chơi quên trời đất, mua đầy đủ hạt dưa đồ ăn vặt ngồi trên khán đài.
Giọng phát thanh ở trên sân trường lan tỏa: "Lớp 11-3, mùa thu là mùa thu hoạch, ban ba thể lực như dũng sĩ, chúng tớ thấy được dáng người mạnh mẽ của các cậu..."
Mặc dù mỗi ban lớp đều có khu vực riêng để xem, nhưng toàn bộ sân thể dục vẫn hỗn loạn ý nguyên những năm qua, mọi người đều kích động bốn phía tán loạn, hai bên đường băng đầy ắp người, nhất là khi xuất hiện đội nam, nữ sinh càng trở nên hưng phấn, không ngừng hò reo cổ vũ.
Sau khi lớp 10, lớp 11 kết thúc trận đấu 100m, tiếp dục đến phần thi chạy của lớp 12, các vận động viên của mỗi lớp đều đã vào chỗ ổn định.
Tưởng Mông vội vàng cầm tập giấy viết chạy thẳng tới bục đài tìm tới vị trí của Hứa Duy, cô chạy tới đem một chồng ghi đặt lên bàn, lại dưa cho Hứa Duy một lon Coca-cola, nhỏ giọng nói: "Hứa cô nương à, nhớ nói nhiều về lớp ta một chút tiếp theo là tới lớp 12 rồi đấy, Chung thiếu gia nhà cậu chờ cậu yêu mến."
"Biết rồi." Hứa Duy đẩy cô nàng: "Nhanh đi làm công việc của cậu đi."
Trên đường chạy tổ thứ nhất đã chạy xong, rất nhanh đến phiên Chung Hằng.
Hứa Duy mở bản phát thanh ra cảm thấy đều viết quá dài, lan man cả nửa ngày mới nói đến trọng điểm. Cô thật sự rất vất vả giảm bớt những câu không cần thiết, hắng giọng một cái: "Bài phát thanh của lớp 12 ban 10,Chung Hằng của chúng ta đẹp trai nhất, bạn học sắp tham gia vòng đấu loại 100m nam, cố lên, cậu là sự kiêu ngạo của chúng tớ."
Vừa nói xong tiếng súng lệnh lập tức vang lên, trên đường chạy mấy dáng người như cung tên, lập tức lao đi.
Xung quanh toàn là những tiếng hô "Cố lên".
Hứa Duy nhìn chằm chằm dáng người tại đường băng thứ ba kia, còn không kịp khẩn trương và kích động anh đã chạm tới điểm 100m.
Chung Hằng là người đầu tiên đến đích.
Tiếng gọi của bạn học nam cùng tiếng thét của bạn học nữ hòa lẫn vào nhau.
Tiếp tục là trận chung kết 200m. Trong trận đấu, Hứa Duy càng cảm nhận thêm được lời nói của lớp phó học tập không phải do giúp Chung Hằng khoác lác, anh thật sự rất lợi hại lại còn đẹp trai.
Không thể không nói xem những trận thi tranh tài như vậy dễ dàng khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết, kể cả tỉnh táo tới mấy cũng sẽ bị cuốn vào, cám giác cả tập thể đều rất vinh dự, dễ dàng kích động.
Mà ngoại trừ cảm xúc đó, Hứa Duy còn có cảm nhận khác khó mà hình dung.
Chung Hằng và cô không phải là bạn học cùng lớp bình thường, mà là người con trai cô thích.
Anh sặc sỡ loá mắt.
Cảm giác này giống như đang xem bảo bối của mình.
Hứa Duy nhịn không được, lấy việc công làm việc tư phát thanh mấy câu khen ngợi anh.
Buổi sáng có hai hạng tranh tài, Chung Hằng không chút khó khăn dành hạng nhất sau đó anh rất nhàn rỗi. Còn có 2 hạng mục nữa, một 3000m vào xế chiều, còn hạng mục thi đấu tiếp sức vào ngày mai.
Chung Hằng đầu đầy mồ hôi ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi.
Triệu Tắc cùng Hứa Minh Huy một trái một phải phục vụ anh, Hứa Minh Huy cầm bìa giấy cứng quạt cho anh, Triệu Tắc mở chai nước khoáng, đột nhiên nhớ tới một việc vội vàng đi tới khu làm việc của ban 10 lấy cái bình của Hứa Duy đến: "Suýt nữa thì quên mất, Hứa Duy vừa mới đưa cho tớ, cậu ấy không cho cậu uống nước lạnh, đây là nước sôi ấm!"
Chung Hằng nhận lấy bình giữ ấm trong tay.
Hứa Minh Huy nhịn không được chậc lưỡi:"Đãi ngộ thế này! Hứa cô nương thật là tốt, tớ cũng nghĩ muốn có bạn gái giống vậy..."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt như cây đao của Chung Hằng quét đến ý bảo
ngậm miệng. "Được được được, tớ tiện mồm lỡ lời."
Hứa Minh Huy cười đùa tí tửng:"Nào dám tranh giành với cậu, tớ nói là tìm bạn gái là phải tìm giống như vậy, quan tâm ôn nhu, thông minh xinh đẹp, một chữ: Hoàn mỹ!"
Triệu Tắc xen vào: "Mẹ nó chứ rõ ràng là hai chữ." Chung Hằng lười nhác nghe bọn họ líu ríu, uống hai ngụm nước, cầm lấy cái bình đi tới bục đài. Hứa Duy vừa thông báo bạn học thi đấu thành tích 200m, đang chỉnh lại giấy tờ trên bàn Chung Hằng đi tới, xoay người nhỏ giọng bảo cô: "Này."
Hứa Duy giật nảy mình:"Sao anh lại tới đây?"
Chung Hằng nhìn cô đôi mắt cong cong: "Anh không thể tới sao."
Mấy đàn em phát thanh viên học lớp 10, 11 đã quay sang chú ý tới bên này. Những ánh mắt kia Hứa Duy quá quen thuộc.
Có người nào đó dáng dấp quá tốt còn không biết khiêm tốn, chạy tới chỗ này rêu rao.
"Ngồi đi." Cô bất đắc dĩ chỉ chỉ ghế bên cạnh để đó: "Em còn phải bận một lúc nữa."
Đang nói hạng mục nhảy cao nhảy xa được đưa tới. Hứa Duy làm xong một lượt phát hiện thấy Chung Hằng vẫn ngồi ở đó, tự ngồi chơi với chồng bài phát thanh không dùng tới. Trên trán anh có giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.
Hứa Duy lấy ra khăn tay lau cho anh. "Ở đây không chán sao? Mấy người Lâm Ưu mua đồ ăn vặt, tất cả mọi người đang ăn hạt dưa đó, anh không ra sao?"
"Lười đi."
Hứa Duy nói: "Mệt không, chạy nhanh như vậy."
"Giống như một đoạn đường thôi." Chung Hằng xem thường cười cười: "Em cũng ủng hộ cho anh, anh mệt mỏi cái gì."
"Còn buổi chiều, 3000m chạy không dễ như vậy."
"Đúng là không dễ." Chung Hằng dừng lại, quang minh chính đại trêu chọc cô một chút:"Chỉ cần em đứng ở đích đến. Anh mệt mỏi tê liệt, em lập tức ôm anh chứ sao."
"... Em ôm không nổi anh."
Chung Hằng cười gằn mọt tiếng:"Là ngốc thật đó à."
Hứa Duy: "..."
"Anh lợi hại như vậy, 3000m tính là cái gì chứ."
"..."
Sự thật chứng minh, thiếu gia dám khoe khoang khoác lác không phải là không có đạo lý.
Buổi xế chiều, trên đường chạy 3000m anh vẫn y nguyên đánh đâu thắng đó, đẹp trai theo một tầng cao mới, được vài vòng đã bỏ xa người xếp thứ 2. Nam nữ lớp 12 ban 10 rải khắp nơi trên đường đua liên tục hô anh cố lên.
Hứa Minh Huy và Triệu Tắc lấy danh nghĩa "Anh em tốt đồng cam cộng khổ", chạy phục vụ theo bên cạnh kết quả là kiên trì không nổi được bao lâu đã bị văng ra.
Lâm Ưu và Tưởng Mông viết hơn n bản thảo phát thanh, không ngừng đưa tới bục đài. Hứa Duy một bên bận rộn khẩn trương đọc bản thảo, một bên đặt chú ý tới người trên đường chạy.
3000m xác thực là không giống với một 200m, dù cho Chung Hằng tốc độ có sức chịu đựng đều tốt cả, thì tiếp sau đó anh cũng hơi chậm lại, sau lưng đã ướt đẫm, trên mặt đầy mồ hôi.
Đằng trước đường băng trống trơn, không ai chạy trước anh.
Chạy qua bục đài Chung Hằng vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc phát ra âm thanh quen thuộc: "Bạn học Chung Hằng lớp 12 ban 10, cố lên."
Khóe miệng của anh chậm rãi vểnh lên.
Còn một vòng cuối cùng, bắt đầu gia tăng tốc độ.
Hứa Duy đọc nốt mấy bản thảo, nói với đàn em: Tôi đi vệ sinh.
Cô đi từ trên đài chạy xuống cầm theo bình nước từ trong đám người chạy đến điểm đích.
Đồng bào lớp 12 ban 10 sớm đã tụ họp ở đó, Lâm Ưu và Tưởng Mông đã chuẩn bị xong khăn tay ướt, Triệu Tắc và Hứa Minh Huy chuẩn bị làm tốt công tác đón tiếp, tính toán đợi Chung Hằng vượt qua dây tuyến sẽ lập tức đi ra.
Bây giờ Hứa Duy vừa đến, tất cả bọn họ đều biết điều tự động nhường bước.
Lúc Chung Hằng đạt tới điểm đích, Hứa Duy lập tức đỡ lấy anh, Chung Hằng không khách khí chút nào đem toàn bộ thân thể dựa ở trên người cô, cánh tay ôm lấy bả vai cô.
Người bên ngoài nhìn vào thấy giống như anh đang ôm Hứa Duy.
May mắn đây là đại hội thể dục thể thao, đích cuối cùng ngoại trừ có trọng tài là giáo viên thì không có các giáo viên khác nào ở đó. Hứa Duy dìu anh chậm rãi đi vài bước, tới nơi có ít người, cằm Chung Hằng đặt trên đỉnh đầu cô, anh thở phì phò nói mấy chữ: "Đúng thật là em tới..."
Hứa Duy cảm giác được trên người anh vừa ướt vừa nóng, cả lồng ngực đều bốc lửa, cô không dám động, nhỏ giọng hỏi: "Mệt muốn chết rồi?"
"Không có." Chung Hằng chậm chậm, lên tiếng cười: "Vui vẻ, không muốn động đậy."
"Uống nước đi."
"Không."
"Lau mồ hôi nào?"
"Không."
"... Người khác đều đang nhìn chúng ta."
"Để bọn họ nhìn chứ sao." Chung Hằng nhỏ giọng nói: "Anh mệt mỏi tê liệt thế này, bọn họ đều nhìn thấy cả..."
Hứa Duy: "..."
HẾT CHƯƠNG NGOẠI TRUYỆN 29