Chương 45: Còn có một chiêu, gọi là mượn đao giết người 3
Lăng Tử Yên biết mình không thể ở lại cản trở Ngải Tịnh Kỳ, cô đi ra ngoài mới liên lạc được với người giải quyết chuyện này. Cô gật đầu với Ngải Tịnh Kỳ, xoay người nói với quản lý quán lẩu: “Làm phiền ông bảo vệ cô ấy!”
“Cô Lăng yên tâm đi, mời đi bên này!” Quản lý nhà hàng nhậm chức ở nhà hàng này, tất nhiên là quen biết không ít quyền quý ở Đông Thành. Tối hôm qua lúc Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên tới, ông ta đã nhớ kỹ hai người. Ông ta còn nhớ rõ lúc Kỳ Minh Viễn tính tiền dùng thẻ gì, bởi vậy rất cung kính với Lăng Tử Yên.
Trước khi đi Lăng Tử Yên lo lắng xoay người, nhìn Ngải Tịnh Kỳ đang cười ký tên cho fan, phần lớn fan đều rất phối hợp, có người yêu cầu Ngải Tịnh Kỳ ký trên cánh tay, nói muốn trực tiếp đi xăm, có người nói muốn ký trên quần áo, đời này sẽ không giặt…
Đám fan đều rất kích động, nhìn mọi người hưng phấn không thôi, Lăng Tử Yên liếc mắt một cái bị một gương mặt đang trầm tư hấp dẫn. Đúng là nữ sinh bá đạo lúc trước, cô ta đang ngây người, giống như nghĩ chuyện gì tới thất thần, ngay cả Lăng Tử Yên chú ý tới cô ta, vậy mà cô ta không phát hiện!
Ngải Tịnh Kỳ đã ký tên cho ba bốn fan, bọn họ đều vô cùng nghe lời, dưới sự sắp xếp của bảo vệ quán lẩu, đi từ cửa nhỏ ra. Ngải Tịnh Kỳ lại ký cho một fan xong, ngẩng đầu thì thấy Lăng Tử Yên vẫn còn ở đó, cô ấy đang định mở miệng bảo Lăng Tử Yên đi mau, thì phát hiện Lăng Tử Yên đang đứng đối diện một fan. Cô ấy nhìn theo ánh mắt Lăng Tử Yên, phát hiện cô nhìn chằm chằm nữ sinh bá đạo.
Nữ sinh đang trầm tư, không chú ý tới Lăng Tử Yên đang nhìn cô ta, Ngải Tịnh Kỳ rủ mắt im lặng một lát, sau đó nhận ra được gì đó, đi về phía fan kia. Lúc đi ngang qua bên người Lăng Tử Yên, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Đi mau!”
“Cô Lăng, nhanh đi theo tôi!” Quản lý quán lẩu cũng đi tới thúc giục Lăng Tử Yên.
“Bảo vệ cô ấy!” Lăng Tử Yên thấy Ngải Tịnh Kỳ đi tới chỗ nữ sinh kia, biết cô ấy muốn ký tên cho nữ sinh kia, để cô ta rời đi.
Rất rõ ràng, Ngải Tịnh Kỳ cũng chú ý tới cô ta, người khơi mào náo loạn hôm nay là nữ sinh kia, cho nên đuổi cô ta đi, đám fan còn lại dễ an bài rồi.
Lăng Tử Yên tin tưởng Ngải Tịnh Kỳ có thể xử lý tốt, bèn rời đi theo quản lý, cô vừa đi vừa lấy di động của mình, gọi cho chị Dương.
“Xin chào Tử Yên!” Rất nhanh, đầu bên kia truyền tới giọng chị Dương.
“Xin chào chị Dương, em và Ngải Tịnh Kỳ đang ở quán lẩu ‘Sục sôi ngất trời’, không biết ai nhận ra bọn em, nói hành tung của bọn em với fan. Bây giờ có rất nhiều fan tụ tập ở cửa quán lẩu, Ngải Tịnh Kỳ đang xoa dịu cảm xúc của fan kích động, chị có thể nhanh tới đây không…”
“Được chị biết rồi, chị sẽ sắp xếp, em báo cảnh sát đi!” Chị Dương chỉ nghe đến đó liền biết tính nghiêm trọng của vấn đề, may mà từ trước tới nay Ngải Tịnh Kỳ luôn có đầu óc, biết xoa dịu cảm xúc của fan kích động trước, cho bọn họ thời gian suy nghĩ biện pháp.
“Được, em biết rồi!” Lăng Tử Yên lập tức tắt điện thoại, gọi điện cho cảnh sát nói tình hình ở nơi này. Cảnh sát vừa nghe là minh tinh dẫn tới náo động, không dám qua loa, lập tức phái cảnh sát tới.
Lúc này Lăng Tử Yên mới yên tâm, sau khi quản lý dẫn tới cửa sau, còn chưa mở cửa, đi qua cửa sổ đã thấy bên ngoài tụ tập rất nhiều người, thậm chí còn có bảng đèn viết tên Ngải Tịnh Kỳ, lắc lư.
“Bây giờ không đi được sao?” Trong lòng Lăng Tử Yên rất hoảng sợ, trực giác nói tối nay sẽ có chuyện xảy ra. Tay cô nắm chặt di động, cũng không phát hiện bây giờ đã qua mười giờ.
Trong phòng làm việc ở Hương Lan Uyển, Kỳ Minh Viễn kìm nén xem xong văn kiện trong tay, quay đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười giờ mười lăm phút, cô còn chưa gọi điện thoại tới.
Kỳ Minh Viễn lo lắng, cầm lấy di động để bên cạnh, trực tiếp ấn số một, đó là số của cô.
Lăng Tử Yên đang ở cửa sau quán lẩu lo lắng không biết nên làm gì bây giờ, di động trong tay vang lên, cô cúi đầu nhìn tên hiển thị là Kỳ Minh Viễn, vội vàng nghe máy, trong giọng nói khó nén nổi khủng hoảng: “Kỳ Minh Viễn!”
“Vợ, đã xảy ra chuyện gì thế?” Kỳ Minh Viễn nghe thấy giọng cô hơi hoảng loạn, lo lắng hỏi.
“Kỳ Minh Viễn, em và Tịnh Kỳ đang ở quán lẩu…” Lăng Tử Yên nghe thấy giọng Kỳ Minh Viễn, chỉ trong nháy mắt cảm thấy an toàn, khủng hoảng trong lòng cũng giảm đi, cố gắng nói đơn giản chuyện xảy ra tối nay cho Kỳ Minh Viễn.
“Em là nói, bên ngoài còn có rất nhiều fan sao?” Kỳ Minh Viễn nhíu mày, tuy Ngải Tịnh Kỳ rất thông minh nghĩ tới chuyện làm dịu đi kích động của fan, nhưng bên ngoài vẫn có nhiều fan.
Cho nên hành động cô ấy ký tên cho fan cũng không thể giải quyết vấn đề, không cẩn thận sẽ khiến fan càng thêm điên cuồng, đến lúc đó càng không thể vãn hồi.
“Đúng vậy, không biết sao bọn họ lại biết Tịnh Kỳ ở đây, hiện giờ càng lúc càng có nhiều người rồi!” Lăng Tử Yên bất an nhìn bên ngoài cửa sổ, fan đã bắt đầu kêu to tên Ngải Tịnh Kỳ, Lăng Tử Yên không dám tưởng tượng, nếu tối nay bọn họ không gặp được Ngải Tịnh Kỳ, sẽ làm ra hành động điên cuồng gì!
“Em liên hệ với quản lý quán lẩu trước, bảo ông ta sắp xếp cho em và Ngải Tịnh Kỳ đi tới tầng cao nhất của quán lẩu đi, càng nhanh càng tốt!” Kỳ Minh Viễn lập tức sắp xếp.
“Được!” Tuy Lăng Tử Yên không rõ vì sao Kỳ Minh Viễn muốn cô lên tầng cao nhất, nhưng cô tin tưởng anh nhất định sẽ có an bài, lập tức nghe lời đi tới đại sảnh quán lẩu, động tác của Ngải Tịnh Kỳ rất nhanh, đã đẩy được ba mươi phần trăm fan đi rồi!
“Tịnh Kỳ!” Lăng Tử Yên đi qua, nhìn xung quanh một lát, phát hiện nữ sinh bá đạo kia đã bị đuổi, bèn an tâm tới bên Ngải Tịnh Kỳ: “Chúng ta mau rời đi, bên ngoài đều là fan, Kỳ Minh Viễn mới gọi điện thoại tới, bảo chúng ta lên tầng cao nhất!”
Ngải Tịnh Kỳ đã sớm phát hiện bên ngoài quán lẩu tụ tập càng ngày càng nhiều fan, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Cô ấy biết xe cảnh sát tới rồi, áy náy nói với một fan nữ trước mặt mình: “Thật xin lỗi, tôi phải rời đi! Thực xin lỗi!”
Cô ấy nói xong muốn đi, liếc thấy được vẻ mặt cô gái kia vô cùng thất vọng, cô ấy có chút đau lòng, xoay người ôm lấy cô ta: “Nhanh về nhà đi, nơi này rất nguy hiểm, sau khi ra cửa thì đi thẳng về nhà, dù thế nào cũng phải nhanh rời đi, nơi này có người xấu!”
Ngải Tịnh Kỳ nhanh chóng nhắc nhở cô gái kia, xoay người kéo Lăng Tử Yên chạy ra.
Cô gái kia im lặng rất lâu, sau đó ôm mình: “Ái Kỳ ôm mình, cô ấy ôm mình rồi…” Lập tức nhớ tới những lời Ngải Tịnh Kỳ nói khi ôm mình: “Ái Kỳ nói nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh rời đi, ra cửa là chạy đi!”
Những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, cũng lập tức kịp phản ứng, cả đám rời khỏi quán lẩu!
Đồng thời trong Hương Lan Uyển, một chiếc máy bay trực thăng màu trắng bay lên trời, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía quán lẩu “sục sôi ngất trời”.