Chương 47: Vợ anh tới đây
Kỳ Minh Viễn không nói gì, chỉ ôm cô. Một lúc sau anh mới nói: “Sau này để Hứa Minh Ưu đi theo em, em yên tâm, anh sẽ không hỏi cô ta chuyện về em.”
Lăng Tử Yên gật đầu, vùi vào trong ngực anh, trong hơi thở đều là mùi hương trên người anh, khiến cô dần tiêu tan đi sợ hãi quanh quẩn trong lòng tối nay biến mất không còn.
“Anh nói xem, vì sao Lăng Tuyết Lan vẫn luôn muốn em và Chung Khải Trạch ly hôn? Rõ ràng là em và anh ta đã làm xong thủ tục rồi…” Nói tới đây, Lăng Tử Yên lập tức hiểu rõ gì đó: “Anh nói xem có phải là Chung Khải Trạch không nói chuyện ly hôn cho Lăng Tuyết Lan, ngay cả dì Lữ cũng không biết!”
Kỳ Minh Viễn nghĩ tới hai tin nhắn Chung Khải Trạch gửi cho Lăng Tử Yên, gật đầu: “Là như vậy không sai được!”
Cô và Chung Khải Trạch hẹn hò với nhau bốn năm, giải quyết chuyện ly hôn xong không thể gặp lại Lăng Tử Yên, Chung Khải Trạch chắc chắn sẽ không cam lòng, cho nên mới chưa nói.
“Anh ta có ý gì đây?” Lăng Tử Yên ngẩng đầu hỏi.
“Em không hiểu đàn ông!” Kỳ Minh Viễn cười rộ lên, vươn tay véo nhẹ mũi cô, tâm trạng rất tốt.
Cô và Chung Khải Trạch ở bên nhau bốn năm, mà không hiểu người đàn ông kia như thế, có thể thấy tâm tư của cô không đặt trên người Chung Khải Trạch, trong lòng Kỳ Minh Viễn vô cùng vui vẻ.
“Về chuyện này, em thật sự không biết!” Lăng Tử Yên biết Chung Khải Trạch có rất nhiều khuyết điểm, ích kỷ, tự phụ, chủ nghĩa đại nam nhân, nhưng không rõ vì sao anh ta lừa Lăng Tuyết Lan.
“Được rồi, bây giờ anh ta không liên quan gì với em, chúng ta nên nói chuyện chúng ta thôi!” Kỳ Minh Viễn ôm chặt lấy cô, vươn tay nắm lấy tay cô thưởng thức, hỏi cô: “Chúng ta nên chuẩn bị một hôn lễ!”
“Hôn lễ?” Lăng Tử Yên sửng sốt, bọn họ chỉ cần đăng ký kết hôn là được rồi.
“Hôm nay em nói thích anh, chẳng lẽ không nguyện ý để tất cả mọi người biết em là vợ của anh?” Anh nắm tay cô hỏi, trong giọng nói có một chút uy hiếp, giống như cô dám nói lời từ chối, anh dám dùng biện pháp cô không tưởng tượng được trừng phạt cô.
“Được rồi, vậy thì chuẩn bị đi.” Lăng Tử Yên trả lời, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Nói như vậy, phải trở về thông báo cho cha em rồi.”
“Ngày mai là chủ nhật, anh đi với em về nhà cha vợ.” Kỳ Minh Viễn cảm thấy mình cần đi nhắc nhở người nhà họ Lăng một chút.
Chung Khải Trạch bắt nạt vợ anh tới mức này, vậy mà nhà họ Lăng không ai đứng ra tỏ thái độ, quả thực không coi cô là con gái. Một khi đã như vậy, anh muốn hỏi nhà họ Lăng một chút, đứa con gái này, bọn họ còn cần hay không?
“Cũng được.” Thực ra Lăng Tử Yên cũng muốn trở về, nhưng cô không dám. Hiện giờ có Kỳ Minh Viễn chống lưng tăng thêm can đảm, cô sẽ không sợ nữa.
“Nào, lấy di động ra đây!” Kỳ Minh Viễn thấy cô đồng ý, bèn nhìn tủ đầu giường bên cô, ý bảo cô đưa di động cho mình.
“Làm gì thế?” Lăng Tử Yên vươn tay cầm lấy di động của mình, đưa cho anh.
Kỳ Minh Viễn nhận lấy, trực tiếp mở máy cô ra, tìm kiếm Facebook của mình.
Nick Facebook này là lúc anh tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc của quốc tế Hải An, bộ phận quan hệ xã hội của công ty lập cho anh, nói cái gì mà công ty cũng mở. Anh vẫn luôn để đấy, ngày đó thấy sự kiện của Ngải Tịnh Kỳ xong, anh cảm thấy Facebook là một thứ tốt, nhất là tuyên truyền một chuyện, Facebook có thể tạo ra tác dụng lớn.
“Đây là nick của anh sao?” Lăng Tử Yên dán sát lại gần, nhìn thấy tên nick “Kỳ Minh Viễn tổng giám đốc của quốc tế Hải An” có tích xanh xong, cô lập tức liên tưởng ngay tới anh.
“Đúng vậy, là nick của anh.” Anh quay đầu nhìn về phía cô cười cưng chiều, hôn lên cái mũi cô một cái: “Sau này chúng ta cùng chơi.”
“Tên quê mùa như vậy!” Vẻ mặt Lăng Tử Yên ghét bỏ.
Kỳ Minh Viễn nghe thấy thế nhướng mày, vậy mà dám nói tên nick anh quê mùa, anh vừa vào nhìn, cái tên này, đúng là có chút quê mùa.
Anh nhìn tên nick Facebook của cô, không khỏi ngẩn ra.
Tên nick Facebook của cô đúng là: Cậu chủ Kỳ Vivian.
Trong nick Facebook này có chữ Vi trong đó.
Trước đây cô từng nói với anh tên tiếng Anh của mình, là Vivian.
Đây là trùng hợp, hay còn có nguyên nhân khác?
Trong lòng Kỳ Minh Viễn tràn ngập nghi ngờ, nhưng không mở miệng hỏi. Anh không muốn cho cô bất cứ hoài nghi nào, lập tức trả di động lại cho cô, cầm lấy di động của mình, nhanh chóng sửa tên trên Facebook, thay đổi không chút do dự, trực tiếp đổi thành: “Vivian cậu chủ Kỳ!”
Khi Lăng Tử Yên mở người theo dõi trang cá nhân của mình, chỉ thấy có một người mới nhất, nick name từ “Kỳ Minh Viễn tổng giám đốc của quốc tế Hải An” biến thành “Vivian cậu chủ Kỳ!”
“Bọn họ là nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết em viết trên mạng!” Lăng Tử Yên nhìn Kỳ Minh Viễn nói.
“Ồ… Tên là gì?” Kỳ Minh Viễn tràn ngập hứng thú, không biết cô sẽ viết tiểu thuyết gì trên mạng.
“Nữ chính tên là Vivian, nam chính họ Kỳ, gọi là đội trưởng Kỳ, đây là tên nữ chính, em không biết đặt tên gì cho anh ta, nên trực tiếp gọi tên như vậy…”
Đôi mắt Kỳ Minh Viễn nheo lại, năm đó Ái Vi cũng nghịch ngợm gọi anh là đội trưởng Kỳ.
“Anh đang hỏi tên tiểu thuyết đó!” Vẻ mặt Kỳ Minh Viễn không đổi hỏi.
“Không thể nói cho anh!” Lăng Tử Yên hơi xấu hổ: “Em viết chơi thôi, bởi vì thỉnh thoảng sẽ nằm mơ, mơ thấy chuyện xưa này, cho nên em đã viết ra, anh không được phép đọc!”
“Được, anh không đọc!” Kỳ Minh Viễn kìm nén tò mò trong lòng, cô không cho anh đọc, vậy anh không đọc: “Nào, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”
“Á, anh muốn làm gì?” Lăng Tử Yên thấy anh lấn người tới, lập tức sợ tới mức kéo chăn che kín đầu: “Không được phép xằng bậy!”
Kỳ Minh Viễn thấy thế có ý muốn đùa cô, vén một góc chăn mỏng lên, người cũng chui vào: “Vợ, anh đến đây!”
“Ồ, anh làm gì thế?” Trong chăn truyền ra tiếng kêu kinh hãi của Lăng Tử Yên: “Anh đè lên chân em rồi…”
“Có bị thương không?” Kỳ Minh Viễn lập tức vén chăn lên, sợ mình đè nặng lên cái chân nhỏ đáng yêu của cô bị thương!
“Ha ha, em lừa anh đấy!” Lăng Tử Yên lại cười ha ha: “Bị lừa rồi, đồ ngốc!”
“Dám gạt anh!” Trên gương mặt Kỳ Minh Viễn ý chơi xấu, vươn tay nhào về phía cô.
“Á!” Lăng Tử Yên vội vàng nắm lấy gối đầu mình, ném về phía anh, không nghĩ tới anh nhanh chóng tránh sang một bên. Lăng Tử Yên thầm kêu không ổn, làm bộ muốn chạy trốn. Một giây sau đã cảm thấy lưng hơi ngứa, vội vàng xin tha: “Em sai rồi, ha ha ha… Kỳ Minh Viễn, em sai rồi ha ha ha… Anh đừng gãi nữa, em sợ ngứa nhất, ha ha ha…”
“Ai là đồ ngốc?” Anh không tha cho cô, tay để trên eo cô gãi ngứa, lòng bàn tay không nhịn được muốn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đã có ngọn lửa chậm rãi dấy lên.
“Ha ha ha… Em là đứa ngốc, em là đứa ngốc được chưa!” Lăng Tử Yên tự mình hiểu lấy xin tha.