Lọc Truyện

Em Yêu Làm Theo Lời Anh Nhé

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Chương 47

Buổi sáng thứ hai, Phó Tử Ngộ cầm tách cà phê ngồi trong văn phòng tràn ngập ánh nắng chói chang. Việc đầu tiên là anh gọi điện cho Bạc Cận Ngôn.

“Kết quả thế nào rồi?” Phó Tử Ngộ cười hỏi: “Cậu tỏ tình thành công không?”

Ở đầu kia điện thoại, Bạc Cận Ngôn đang đứng trước gương thắt cà vạt, miệng nở nụ cười nhàn nhạt như cơn gió thoảng: “Cô ấy rất hài lòng về tôi.”

Phó Tử Ngộ phì cười. Tuy anh đã sớm đoán ra kết quả này, nhưng từ miệng Bạc Cận Ngôn nói ra, cảm giác chỉ muốn cho ăn đòn.

“Tối nay ăn bữa cơm chúc mừng chứ?” Phó Tử Ngộ nói.

“Ok.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Giản Dao: “Chúc mừng hai người.”

Tối qua mải đắm chìm trong tình cảm dạt dào, bây giờ Giản Dao mới phát hiện, trên cổ cô còn lưu lại những dấu hôn đậm nhạt của người nào đó. Đang đứng trước gương quan sát, Giản Dao nhận được điện thoại của Phó Tử Ngộ. Cô cười: “Cám ơn anh, nhờ có anh khích lệ, bọn em mới ở bên nhau.”

Hai người trò chuyện vài câu, Giản Dao đột nhiên hỏi: “Tối qua sao tự dưng Bạc Cận Ngôn tỏ tình với em?” Lúc nói câu này, khóe miệng cô để lộ ý cười ngọt ngào.

Phó Tử Ngộ cũng mỉm cười.

Hôm cùng Bạc Cận Ngôn ăn cơm, anh từng hỏi vấn đề tương tự, anh chàng đó trả lời thế nào?

“Bởi vì cậu ấy phát hiện, đối với cậu ấy, em là độc nhất vô nhị không thể thay thế. Hơn nữa, cậu ấy có một khao khát mãnh liệt và chân thành đối với em. Khụ khụ…đây là nguyên lời cậu ấy.”

Gương mặt trắng ngần của Giản Dao lại ửng hồng.

“… Em có thể nhìn ra điều đó.” Cô lẩm bẩm.

“Em nói gì cơ?” Phó Tử Ngộ nghe không rõ.

Giản Dao lập tức gạt đi: “Không có gì.”

***

Giản Dao xuống nhà Bạc Cận Ngôn, gõ cửa hai tiếng như mọi ngày. Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài. Nhìn thấy cô, gương mặt anh tràn ngập ý cười vui vẻ giống buổi tối hôm qua.

Giản Dao mỉm cười: “Chào anh!”

Bạc Cận Ngôn cúi xuống nhìn cô: “Chào em yêu!”

Giản Dao hơi chấn động khi nghe cách gọi của anh. Bạc Cận Ngôn thản nhiên ghé sát hôn cô. Hơi thở mát lạnh của người đàn ông trong buổi sáng sớm vương vấn trên gương mặt Giản Dao, xâm nhập vào khoang miệng cô.

Bạc Cận Ngôn nhanh chóng rời khỏi môi Giản Dao, kết thúc nụ hôn buổi sáng ngắn ngủi. Tựa hồ vẫn còn chưa “đã”, anh nhìn sâu vào mắt cô ở cự ly gần, đồng thời cất giọng trầm ấm đầy cuốn hút: “Tối nay tiếp tục?”

Giản Dao đỏ mặt. Anh chàng này thật là…

Cô không trả lời, chuyển đề tài khác: “Đi thôi, hôm nay Cục cảnh sát có rất nhiều việc.”

“Ờ.” Bạc Cận Ngôn bỏ hai tay vào túi quần comple, đứng thẳng người: “Em có thể khoác tay anh.”

Giản Dao nghe lời vòng tay vào tay anh. Khóe mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười hài lòng, Giản Dao cũng không nhịn được tủm tỉm.

Anh thích cô khoác tay anh. Cô cũng rất thích tư thế vai kề vai dựa sát vào nhau như thế này.

***

Ngày đầu tiên sau khi xác lập quan hệ yêu đương, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ở trong phòng làm việc không có gì khác ngày thường.

Bạc Cận Ngôn hễ bắt tay vào làm việc là khôi phục trạng thái yên tĩnh và tập trung. Anh vẫn không có lòng nhẫn nại ăn cơm, quên cả để ý đến Giản Dao chứ đừng nói là hôn cô.

Trên thực tế, dù sao cũng mới nếm trải tình yêu nên hôm nay thỉnh thoảng Giản Dao hơi thất thần. Nhưng cô cảm thấy Bạc Cận Ngôn như vậy cũng tốt, không ôm ôm ấp ấp cô ở văn phòng. So với sự cuồng nhiệt của anh tối qua, Giản Dao càng khâm phục thái độ chuyên nghiệp của anh vào thời khắc này.

Khi chuông hết giờ làm việc vang lên, Giản Dao đột nhiên có cảm giác khác lạ, hình như có người đang nhìn cô chằm chằm. Vừa ngẩng đầu, cô liền chạm mắt Bạc Cận Ngôn.

Dựa theo sự hiểu biết của Giản Dao về Bạc Cận Ngôn, chắc chắn tiếng chuông vừa rồi đã cắt đứt mạch suy nghĩ tập trung cao độ của anh.

Sau đó, Bạc Cận Ngôn điềm nhiên buông tập tài liệu trong tay, đứng dậy đi đến bên Giản Dao cúi xuống hôn cô. Hôn nồng nàn một lúc lâu, cho đến khi mặt Giản Dao đỏ bừng, anh mới mỉm cười quay về vị trí tiếp tục làm việc.

Giản Dao bị hôn đến đầu óc choáng váng, nhưng cô chợt hiểu ra vấn đề.

Anh chàng này không phải không muốn hôn cô mà nhất thời quên mất. Một khi bắt đầu công việc, anh sẽ quên hết mọi chuyện, một mình bước vào thế giới thông minh, cao ngạo không ai sánh nổi của riêng anh. Vừa rồi đột nhiên nhớ ra, anh mới lập tức hành động.

***

Tầm chạng vạng tối, Phó Tử Ngộ lái xe đến nhà hàng đã hẹn trước.

Đi cùng nhân viên phục vụ vào trong, anh hỏi: “Bạn tôi đã đến chưa?”

Cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi đỏ mặt: “Đã đến một lúc rồi ạ.”

Ban đầu, Phó Tử Ngộ không có phản ứng. Đến khi mở cửa phòng ăn riêng tràn ngập ánh đèn rực rỡ, anh liền bắt gặp Bạc Cận Ngôn đang ôm Giản Dao ngồi ở ghế sofa, cúi đầu hôn cô say sưa. Người đàn ông diện comple chỉnh tề, còn cô gái mặc bộ váy dài duyên dáng thướt tha.

Tuy là người có kinh nghiệm tình trường phong phú, nhưng vào thời khắc này, chứng kiến đôi nam nữ trong phòng yên tĩnh chìm đắm trong nụ hôn, Phó Tử Ngộ đột nhiên thấy đỏ mặt thay bọn họ.

Hoặc có thể do sự tương phản quá lớn… Bạc Cận Ngôn hôn phụ nữ là chuyện trước đây Phó Tử Ngộ không thể tưởng tượng nổi.

Phó Tử Ngộ mỉm cười, ung dung đi vào phòng. Nghe thấy tiếng động, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng ngẩng đầu. Giản Dao liền đỏ mặt, đẩy người Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn chỉ liếc Phó Tử Ngộ một cái, gật đầu với bạn rồi cúi xuống nói với Giản Dao: “Tử Ngộ gọi món, chúng ta tiếp tục.”

Giản Dao kiên quyết đẩy Bạc Cận Ngôn, sau đó cô cầm cốc nước hoa quả uống một ngụm cho đỡ ngượng ngùng.

Người đàn ông này trong giờ làm việc là giáo sư, hết giờ làm biến thành cầm thú.

Bạc Cận Ngôn trước giờ luôn giữ bộ mặt thờ ơ và lạnh lùng, thỉnh thoảng mới vụt qua ý cười, nhưng nụ hôn của anh vô cùng cuồng nhiệt. Hơn nữa, anh chẳng cần biết xung quanh có người hay không.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới quay sang trò chuyện cùng Phó Tử Ngộ. Tuy nhiên, bàn tay lớn của anh vẫn nắm tay Giản Dao bóp nhẹ, cũng không biết tại sao anh lại bóp tay cô.

Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn đi nhà vệ sinh. Phó Tử Ngộ cười tủm tỉm nhìn Giản Dao. Giản Dao tưởng anh sẽ trêu chọc cô, nào ngờ anh thở dài: “Bây giờ tốt rồi, anh còn tưởng cậu ấy sẽ cô độc đến già. May có em thích cậu ấy.”

Trong lòng Giản Dao rất ngọt ngào, cô xoay thìa canh trong bát, cười nói: “Làm gì có chuyện đó? Trước đây anh từng nói, không ít phụ nữ thích anh ấy còn gì?”

Phó Tử Ngộ lên tiếng: “Nhưng khiến tên này rung động thật chẳng dễ chút nào.” Anh chống cằm cười cười: “Em cẩn thận đấy Giản Dao, một khi động lòng, Cận Ngôn sẽ nhận định đây là chuyện cả đời.”

Bàn tay cầm cái thìa của Giản Dao dừng lại: “Anh ấy không nghĩ xa như vậy đấy chứ?” Cô và Bạc Cận Ngôn mới vừa bắt đầu, hơn nữa anh lại là người tương đối chậm hiểu.

“Ha ha…anh sẽ chứng minh cho em thấy.” Phó Tử Ngộ nói chắc như đinh đóng cột.

Một lúc sau, Bạc Cận Ngôn quay về phòng ăn. Anh vừa ngồi xuống liền nghe Phó Tử Ngộ cất giọng điềm nhiên: “Nhẫn cưới của hai người trong tương lai chắc chắn sẽ rất hoàn hảo.”

Giản Dao uống trà, lặng lẽ quan sát phản ứng của Bạc Cận Ngôn. Anh bình thản đáp: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”

Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Chọn kim cương, mài nhẵn, tìm thợ thủ công và nhà thiết kế hàng đầu, muốn làm tốt những công đoạn này cần chuẩn bị trước mấy tháng. Cậu hãy ghi nhớ chuyện này.”

Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ vài giây, sau đó quay sang Giản Dao: “Cô ấy là người phụ nữ kỹ tính nhất mà tôi từng gặp, ít nhất chuẩn bị trước một năm.” Anh nhướng mày: “Hừm… có lẽ nên bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ là vừa.”

Phó Tử Ngộ: “Được.”

Giản Dao: “…”

***

Tâm trạng của những người đang yêu rất giống nhau. Bất kể bạn mới mười sáu tuổi hay hai mươi sáu tuổi, bất kể tình yêu đến sớm hay muộn, bạn chỉ muốn ở bên cạnh đối phương, bao lâu cũng không đủ. Dù hai người chẳng làm gì nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn về đến khu chung cư mới hơn tám giờ tối. Bây giờ vẫn chưa quá muộn, Giản Dao không lên tiếng, bởi cô biết Bạc Cận Ngôn chắc chắn sẽ theo cô lên nhà. Ai ngờ vừa đi về phía thang máy, cô liền bị anh giữ tay.

“Nếu anh nhớ không nhầm.” Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao chăm chú, ánh mắt anh sáng lấp lánh: “Hôm nay em nên dọn xuống sống chung với anh.”

Giản Dao không hiểu: “Em nói thế bao giờ?”

Bạc Cận Ngôn nheo mắt: “Em từng nói, nếu em có bạn trai, hơn nữa quan hệ không tồi, em sẽ sống chung với anh ta, hai mươi tư tiếng đồng hồ ở bên cạnh anh ta.” Anh từ tốn nhắc lại câu nói của cô nhiều ngày trước.

Giản Dao không nhịn được cười. Anh nhớ rõ thật đấy.

Lúc bấy giờ cô chỉ viện cớ để từ chối yêu cầu quá đáng của anh nên mới nói vậy. Bây giờ lại trở thành căn cứ để anh một lần nữa đưa ra đề nghị không an phận.

Giản Dao chỉ cắn môi, đứng dưới ngọn đèn không lên tiếng. Bạc Cận Ngôn tiếp tục mở miệng: “Xin hãy chú ý, anh là bạn trai của em, quan hệ giữa chúng ta rất tốt, hoàn toàn đạt yêu cầu của em…”

“Được.” Giản Dao nhẹ nhàng cắt ngang lời anh. Cô cầm tay anh lắc lắc: “Hôm nay em sẽ dọn xuống nhà anh.”

Bạc Cận Ngôn hơi ngẩn người, bàn tay đang cầm tay Giản Dao siết chặt. Sau đó, gương mặt anh bừng sáng: “Tuyệt quá!”

***

Một tiếng sau.

Bạc Cận Ngôn hai tay xách hai va li đi đằng trước, Giản Dao tay không, thoải mái đi đằng sau anh.

Nhìn anh vui vẻ bỏ va ly của cô vào phòng ngủ, Giản Dao đột nhiên có cảm giác mãn nguyện. Thật ra khi nghe anh điềm nhiên thảo luận chuyện kết hôn với cô ở nhà hàng, trong lòng cô đã có chút ngọt ngào và cảm động.

Tất nhiên Giản Dao cũng vừa tức vừa buồn cười, nhưng cô không tranh cãi với anh. Ngộ nhỡ cô nói: “em đồng ý gả cho anh bao giờ?”, buổi tối về nhà anh lập tức cầu hôn thì sao… Thôi thì mặc kệ anh.

Chỉ có điều, Giản Dao biết rõ, Bạc Cận Ngôn không phải là người biết đặt ra kế hoạch xa xôi đó. Do Phó Tử Ngộ nhắc đến, anh mới cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

Điều này chứng tỏ, trong lòng anh thật sự nghiêm túc với cô và coi trọng cô.

Vì vậy cô không muốn từ chối anh. Bởi vì đối phương là Bạc Cận Ngôn nên cô không muốn cự tuyệt đề nghị của anh.

Còn về chuyện có xảy ra quan hệ thân mật hay không? Giản Dao cảm thấy không liên quan đến vấn đề sống chung. Bạc Cận Ngôn là người đàn ông rất phong độ, chắc chắn anh sẽ tôn trọng ý nguyện của cô. Vì vậy, việc hai người có tiến thêm một bước hay không hoàn toàn do cô quyết định.

Trên thực tế, Giản Dao chưa có kinh nghiệm yêu đương nên cô không hề hay biết, rất nhiều người phụ nữ cũng có suy nghĩ giống cô. Bọn họ cho rằng bản thân có thể không chế, có thể giữ vai trò chủ đạo trong mối quan hệ tình cảm. Tuy nhiên, bọn họ không biết, một khi hai người sớm tối quấn quýt bên nhau, sẽ xảy ra tình huống khó kìm nén bản thân.

***

Hai người nhanh chóng dọn đồ xong xuôi. Thời gian vẫn còn sớm, Bạc Cận Ngôn thỏa mãn ôm Giản Dao ngồi ở ghế sofa xem chương trình “Đôi mắt pháp luật”.

Trước đây, Giản Dao thỉnh thoảng cùng anh xem một tập, cô không thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ hai người sống chung, lẽ nào bắt cô tối tối xem phim tài liệu chán ngắt?

Giản Dao lấy điều khiển tivi khỏi tay Bạc Cận Ngôn: “Đừng xem chương trình này nữa, em muốn xem phim truyền hình.”

Bạc Cận Ngôn chau mày: “Phim truyền hình đúng là sự đày đọa.”

Giản Dao đáp: “Đó là thú tiêu khiển.” Nói xong cô bắt đầu đổi sang kênh khác.

Bạc Cận Ngôn nhìn những hình ảnh loạn xị ngậu vụt qua trên màn hình tivi. Anh định ngăn Giản Dao theo phản xạ có điều kiện. Nhưng khi anh cúi đầu, Giản Dao vừa vặn ngước mặt kéo áo sơ mi của anh: “Anh bận rộn từ sáng đến tối, buổi tối còn xem phim tài liệu hình sự làm gì? Anh cũng nên để bộ não nghỉ ngơi một chút.”

Giọng nói cô vô cùng dịu dàng, ngón tay kéo áo sơ mi của anh trắng nõn mềm mại.

“Anh không có hứng thú với mấy trò kiểu này.” Bạc Cận Ngôn lên tiếng: “Nhưng nếu em cứ năm phút hôn anh một lần, anh có thể cùng em làm bất cứ việc vô vị nào.”

***

Hai người xem hết chương trình truyền hình đã là mười một giờ.

Tuy nhiên lúc này, Giản Dao đã ngồi trong lòng Bạc Cận Ngôn. Anh cúi đầu hôn lên mặt, cổ, tai, bàn tay cô. Hôn xong, anh còn bắt cô hôn lại anh.

Khi bờ môi Bạc Cận Ngôn rời khỏi làn da Giản Dao, áo sơ mi của anh lộn xộn, gương mặt anh ửng đỏ, đôi mắt sáng rực. Anh cất giọng trầm tràn, dụ dỗ Giản Dao một cách tự nhiên: “Tối nay ngủ phòng anh?”

Giản Dao lập tức đứng dậy: “Không, em đi ngủ đây.”

***

Giản Dao nằm trên giường, trùm chăn kín nhưng vẫn nghe rõ tiếng bước chân của Bạc Cận Ngôn, tiếng anh đóng cửa phòng, sau đó là tiếng anh mở nước ở bên ngoài.

Anh lại tắm trong bồn ở phòng khách. Anh chàng này quả nhiên không coi cô là người ngoài.

Giản Dao không định nghe, nhưng âm thanh ở ngoài kia cứ tự động chui vào tai cô một cách rõ ràng. Cô đang bần thần, điện thoại di động bỗng đổ chuông.

Giản Dao với tay lấy điện thoại, là em gái Giản Huyên gọi tới. Thời gian này Giản Huyên đang nghỉ hè ở nhà, qua tết trung thu mới quay về trường học.

Giản Dao mỉm cười, bắt điện thoại. Hai chị em tán gẫu vài câu, Giản Dao liền cảm thấy em gái có điều muốn nói nhưng lại thôi.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Giản Huyên ngập ngừng vài giây, cuối cùng mở miệng: “Chị, anh Huân Nhiên đã tỏ tình với chị chưa?”

Giản Dao sững sờ trong giây lát.

 

Chương 48

“Đại mộng thùy tiên giác, bình sinh ngã tự tri” (Mộng dài ai sớm tỉnh. Đời ta, ta biết ta)

(Chú thích: Trong tác phẩm “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, khi Lưu Bị lần thứ ba đến ngôi nhà cỏ của Khổng Minh (Tam cố thảo lư) mời ông làm quân sư cho mình, Khổng Minh đã xuất khẩu thành câu thơ này)

“Hả?” Anh ngạc nhiên: “Đại sư cũng biết điển tích “Tam cố thảo lư”?”

Câu này xuất phát từ Gia Cát Lượng, anh không ngờ lại được nghe từ miệng một vị cao tăng Phật giáo Tây Tạng.

Cao tăng tiếp tục lên tiếng: “Nhân sinh như ảo mộng, xem ai có thể nhìn thấu mà thôi. Mỗi con người từng làm chuyện gì, bất kể là việc tốt hay xấu, cũng chỉ bản thân biết rõ nhất. Tôi giải thích có sai không?”

“Không sai đâu ạ.” Không ngờ trình độ cổ văn của vị sư già lại cao như vậy.

“Câu chuyện lịch sử của các anh cũng chứa giáo lý đạo Phật, rất thú vị.” Cao tăng nhìn anh: “Người trẻ tuổi. Giống như câu nói vừa rồi, trong quá khứ anh làm điều ác hay hành thiện, chỉ bản thân anh biết rõ. Tại sao anh đến đây? Lúc nào mới rời đi? Anh không cần nói cho tôi biết.”

Nói xong, cao tăng mỉm cười.

Bốn bề lại rơi vào trạng thái vô cùng tĩnh mịch. Trình Mục Vân ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Anh đi xuyên qua nhiều cửa thấp, đi qua con đường lát đá tràn ngập ánh nắng. Cuối cùng, anh đi vào một điện thờ.

Điện thờ của ngôi chùa luôn tối tăm, bên trong gần như không có ánh mặt trời. Chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu.

Các Lạt ma nhỏ tuổi ngồi trên bậc thềm cao đến đầu gối, lặng lẽ niệm kinh. Xung quanh có hành lang hai người có thể đi qua. Nơi này tương đối hẻo lánh, buổi chiều mới thỉnh thoảng xuất hiện du khách đeo ba lô đi vào. Khách ba lô và các Lạt ma nhỏ tuổi giống như người của hai thế giới, giương mắt dò xét đối phương trong ánh sáng màu hoàng hôn của ngọn đèn dầu. (Lạt ma: nhà sư thuộc Phật giáo Tây Tạng)

Chỉ có anh cụp mi mắt, đi qua hai ba du khách này.

Trong mắt những người du khách, Trình Mục Vân cũng chỉ là một Lạt ma trẻ tuổi, trên người mặc áo cà sa màu đỏ, bên ngoài khoác tấm vải màu đỏ tím, chỉ khác các Lạt ma ở đây về tuổi tác.

Anh ra khỏi đại diện, men theo con đường đá tiếp tục tiến về phía trước. Vừa đi, anh vừa không ngừng hỏi bản thân: Trình Mục Vân, tại sao cậu lại tới nơi này? Tại sao cậu muốn thuyết phục vị sư già, để cậu ẩn náu ở đây với thân phận người xuất gia? Chỉ bản thân cậu mới biết tất cả những đáp án này.

Cậu bước ra từ địa ngục, trải qua dầu sôi lửa bỏng mới có thể đứng ở đây. Một khi nhân gian chỉ là ảo mộng chân thực, vậy thì những kẻ luôn đòi lấy mạng cậu và những người muốn cậu cứu mạng bao giờ mới buông tha cậu?

Đột nhiên, một luồng sáng màu vàng vụt qua trước mắt Trình Mục Vân. Anh ngoảnh đầu theo phản xạ có điều kiện. Bên cạnh dãy “ ống kinh đồng” (1) chuyển động có một cô gái đội mũ che nắng màu trắng, tay phải cô lướt qua hàng “ống kinh đồng”, miệng lẩm bẩm câu gì đó.

Trình Mục Vân đứng ngược sáng, quan sát cô gái đi đến trước mặt anh. Cả người cô trong tư thế như chuẩn bị tấn công. Một con dao nhỏ từ tay áo của Trình Mục Vân thò ra, âm thầm rơi xuống lòng bàn tay anh.

Cuối cùng cô gái cũng xoay đến “ống kinh đồng” cuối cùng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười hết sức thân thiện, thành kính chắp hai tay trước ngực, cúi thấp người hành lễ: “Chào buổi chiều, Lạt ma.”

Ngữ điệu của cô tương đối kỳ lạ, cách dùng từ cũng không bình thường, giống người nước ngoài nói tiếng Trung.

Nhưng ngũ quan của cô đặc sệt người Trung Quốc.

Trình Mục Vân vẫn đứng ngược sáng, chậm rãi chắp hai tay trước ngực, lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay. Anh hơi gật đầu với cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không hề có tiếng quần áo sột soạt.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hàn gặp Trình Mục Vân.

Anh có đôi mắt “đan phượng” (2) trong sách thường miêu tả, ngoài đời rất hiếm gặp.

Lúc bấy giờ, cô tưởng anh là Lạt ma thật sự. Sau này biết rõ sự thật… Ôn Hàn vẫn cho rằng, Trình Mục Vân là người đàn ông có Phật tính nhất mà cô từng gặp. Tuy toàn thân anh tỏa ra vẻ âm u lạnh lẽo như con rắn mắt kính, một con rắn ngủ say dưới chân Phật tổ.

(1) Ống kinh đồng: những ống đồng cao một mét, hình tròn, bề mặt có hoa văn chim chóc muông thú, bên trong đựng đầy kinh Phật

(2) Mắt đan phượng: đôi mắt hẹp và dài, đầu mắt hơi chúc xuống, đuôi mắt nhếch lên. Là đôi mắt đẹp theo quan niệm của người xưa.

Danh sách truyện HOT