Giản Dao nghĩ, cô đã biết được bí mật của Tạ Hàm.
Tại sao hắn có thể dùng kỹ thuật tâm lý để khống chế nhiều người như vậy? Thật ra căn bản chính là nhờ lợi dụng thuốc, khiến người ta sản sinh ra ảo giác, làm tinh thần hốt hoảng và phản ứng trì độn.
Lúc này, cô đang nằm trên chiếc giường nhỏ lạnh lẽo cứng ngắc ở trong phòng giam, trên đỉnh đầu cô là một ngọn đèn sáng rực. Trừ cái đó ra, tất cả những ngọn đèn trong nhà kho này đều bị hắn tắt hết. Cô nằm ở đây, giống như đang nằm trên một hòn đảo cô độc. Mà hắn đang đứng ở một nơi nào đó không ai biết trong bóng tối, miệng khẽ ngân nga một bài ca, giống như chúa tể của thế giới này.
Tim cô đang đập rất nhanh, thần kinh cũng nhảy giật từng hồi. Đây là một loại cảm giác rất không thoải mái. Sau đó tầm mắt của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, trong tai cũng vang ù ù. Cô muốn chống tay lên giường để ngồi dậy, nhưng tay vừa đặt xuống lại sờ vào một khoảng không. Tất cả xung quanh càng lúc càng mơ hồ, hiện lên rất nhiều hình ảnh hư ảo màu trắng. Ký ức và ý thức vốn rõ ràng, dường như nhất thời không thể tìm ra, rốt cuộc cô đang ở nơi đâu?
“Jenny, Jenny.” Có người đang ở một nơi nào đó khẽ gọi tên cô, Giản Dao giãy dụa ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một bóng người lướt qua. Là Tạ Hàm sao? Là ai vậy?
Sau đó cô triệt để lâm vào hôn mê.
Toàn thân vẫn còn khó chịu như cũ, nhưng tầm nhìn và thính giác lại trở nên rõ ràng lần nữa. Cô thở phào một hơi, phát hiện bản thân đang đứng trong một căn phòng xa xôi và quen thuộc, một dãy tủ kiểu cũ, một cái tivi 20 inch với sô pha nhung màu hồng.
Đây là… nhà của ông bà nội.
Bọn họ chẳng phải đã qua đời cùng với ba rồi sao?
Chính vào lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông, quay lưng với cô, ngồi trên ghế sô pha. Bóng lưng trần của anh, chằng chịt những vết thương chỉnh tề.
“Cận Ngôn!” Cô đi qua, ôm lấy eo anh: “Sao anh lại ở đây?”
Bạc Cận Ngôn từ từ ngã vào lòng cô, gương mặt anh lạnh băng, hai mắt khép chặt, không còn chút hơi thở nào.
Anh chết rồi, Bạc Cận Ngôn chết rồi.
Ý nghĩ này vừa tiến vào trong não, Giản Dao cảm thấy hốc mắt đau đớn, gò má đã ẩm ướt một mảnh. Cô nghe thấy một giọng nói đau đớn khản đặc: “Cận Ngôn!”
Cô mở trừng mắt ra.
Trước mắt vẫn là ngọn đèn sáng trưng như cũ, tầm nhìn mơ hồ, trong tai vang lên ù ù.
Không, vừa rồi chỉ là ảo giác, cô tự nói với bản thân mình, nhất định phải bảo vệ giới hạn của ý thức. Nhưng cảm giác bi thương muốn chết ấy, lại vẫn in dấu sâu đậm trong lòng. Cô mờ mịt nằm đó, vẫn có thể cảm thấy nước mắt đang chảy xuống…
“Ha… trước giờ chưa từng tiếp xúc với loại thuốc này sao? Phản ứng lại có thể nhanh và mãnh liệt như vậy, thật là quá thuần khiết.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
Giản Dao quay đầu muốn nhìn hắn, nhưng chỉ thấy một màu đen thui. Bất giác, cô gật gật đầu.
Người kia rõ ràng thu được câu trả lời của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng hỏi: “Vậy cô có muốn tỉnh táo lại không?”
Muốn…. suýt chút nữa từ này đã thoát ra khỏi miệng, Giản Dao cắn chặt môi, một cảm giác đau đớn tanh ngọt truyền tới, nháy mắt liền trải khắp lồng ngực. Ý thức của cô dường như cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhưng nháy mắt lại bị một biển sương mù dày đặc nuốt chửng.
Người kia dường như thấp giọng cười một tiếng.
“Cắn chảy cả máu rồi kìa, thật là đáng yêu… nhưng tôi biết, cô rất muốn.”
Sau đó Giản Dao nghe thấy tiếng loảng xoảng, có người mở cửa phòng giam.
“Tôi thừa nhận lần trước quá hưng phấn, nên ra tay hơi nặng.” Giọng nói của người kia lộ vẻ thương xót: “Kết quả sau khi quất roi xong, làn da của cô ta giữ lại cũng không được đẹp lắm. Lần này tôi sẽ khống chế tốt hơn. Cách lớp quần áo này, sẽ không lưu lại chút vết thương nào đâu.”
Bang Maryland, bệnh viện Johann Hopkins.
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Bạc Cận Ngôn đứng ngoài cửa phòng bệnh, sau lưng là những cảnh sát phía Trung quốc vội vàng bay đến từ nội địa, thanh tra FBI của Mỹ, cùng với người nhà của Phó Tử Ngộ, bạn bè và mẹ của Doãn Tư Kỳ…
Bác sĩ chữa trị cầm ghi chép chẩn đoán đi ra, dường như tất cả mọi người đều xông tới. Bạc Cận Ngôn đứng tại chỗ bất động, quay gương mặt lạnh lùng qua, nhìn chằm chằm bác sĩ.
“Viên đạn ở ngực trái của Phó Tử Ngộ tiên sinh, cách tim chỉ có ba milimét. Chúng tôi đã thành công gắp viên đạn ra.” Ông giải thích: “Vô cùng may mắn là, anh ta hiện giờ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, đại khái sẽ tỉnh lại trong vòng từ hai mươi bốn đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ.”
Tất cả mọi người đều thở phào. Bạc Cận Ngôn từ từ chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào Phó Tử Ngộ xanh xao đang chụp mặt nạ oxy nằm trên giường bệnh sau cửa kính.
Bác sĩ nói tiếp: “Cô Doãn Tư Kỳ tuy rằng vết dao sâu đến nội tạng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Sáng mai sẽ tỉnh lại.”
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui mừng yên tâm, rối rít cám ơn bác sĩ. An Nham cũng đứng trong đám người, nghe thấy vậy thần sắc cũng nhẹ nhõm hẳn. Anh ta bất giác quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, trông thấy ở vị trí anh vốn đang đứng, giờ đã không còn ai. Mà ở cửa lối đi an toàn phía trước, truyền đến tiếng ‘thịch’, An Nham ngước mắt nhìn, chỉ thấy được tay áo màu đen của Bạc Cận Ngôn biến mất sau cánh cửa.
Bạc Cận Ngôn lái xe trở về khách sạn một mình.
Đã là đêm khuya, đường phố lúc đầu đông có một loại không khí rét lạnh, dường như đã bắt đầu xâm nhập. Thành phố đầy màu sắc, người đi đường lang thang, giống như lướt đi xẹt qua trên cửa sổ xe.
Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn vẫn không có chút biểu tình. Chân mày thon dài đen nhánh giống như dấu vết của màn đêm dày đặc, khắc lên gương mặt trắng trẻo thanh tú của anh.
Cuối cùng cũng đã đến khách sạn, anh lấy thẻ card khóa cửa từ trong túi quần mở cửa. Căn phòng vẫn chìm trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng của bóng đèn ngay tòa lầu đối diện chiếu vào. Anh mở đèn trên tường, ném tấm thẻ card lên giường, sau đó quan sát tất cả mọi thứ trong phòng rồi đứng yên không động đậy.
Bọn họ mới vừa vào ở khách sạn này hôm qua. Vali của Giản Dao vẫn để trên bàn thấp cạnh giường, khóa kéo chỉ mở hé, lộ ra những màu sắc quần áo anh quen thuộc.
Trên đất đặt hai đôi giày, một lớn một nhỏ. Trên tay vịn sô pha, còn đặt một chiếc áo gió của cô, màu trắng sạch sẽ, dường như vẫn còn nhiễm độ ấm và màu sắc làn da của cô.
Bạc Cận Ngôn đứng tại chỗ một lúc rồi cởi áo khoác ngoài, tháo cà vạt trực tiếp ném xuống đất, đi chân không vào phòng tắm.
Có lúc, nước nóng vốn không thể làm nóng độ ấm của huyết quản con người. Bạc Cận Ngôn yên lặng đứng dưới vòi sen dội một lúc, cuối cùng vẫn khóa vòi nước lại, cứ như thế bước ra ngoài.
Bóng đêm ngoài cửa sổ vẫn âm u và yên tĩnh như cũ, cả thành phố dường như chìm vào trong cảnh vật mộng mị giao thoa. Bạc Cận Ngôn đứng một lúc, lại quay người đi đến bên giường, xốc chăn lên nằm xuống.
Anh nhắm mắt nằm vài phút, rồi đột nhiên mở trừng đôi mắt lạnh lùng u tối, quay đầu nhìn về phía khoảng giường trống bên cạnh.
Chỉ mấy giây sau, anh xốc chăn lên, mặc áo khoác và đi vào phòng sách bên cạnh.
Đây chính là do Giản Dao đặc biệt yêu cầu khách sạn bố trí, trừ bàn sách, ghế còn có một cái bảng trắng, để tiện cho anh lúc nào có linh cảm, đều có thể vào đây công tác tư duy bất cứ lúc nào.
Hiện giờ, anh đứng trước bảng trắng, mở cái hòm của mình lấy một chồng ảnh và tư liệu ra.
Trong chốc lát, ảnh đã được dán đầy trên bảng trắng.
Anh trầm ngâm quan sát, những tình trạng thảm thiết của các nạn nhân tự động được phác họa trong não anh.
Cô sẽ bị coi như động vật, dùng dây xích trói lại. Tạ Hàm sẽ vung roi dài lên, xua đuổi cô trong căn phòng nhỏ hẹp, tạo nên một cuộc trốn chạy hèn mọn, tuyệt vọng và phí công… Cô sẽ bị cho uống những loại thuốc thần kinh, cô sẽ không phân biệt rõ hiện thực và hư ảo… Thứ duy nhất cô cảm thấy chính là sự đau khổ cực hạn… Và mấy ngày sau, Tạ Hàm sẽ không còn thỏa mãn với việc trêu đùa và quất roi nữa. Tấm da trắng trẻo bóng loáng của phụ nữ chính là chiến lợi phẩm hắn yêu thích nhất, hắn sẽ lột từng tấc da của cô, mà trong suốt quá trình này, cô vẫn chưa chết… thậm chí đó chỉ mới là khởi đầu.
Bởi vì cô là người phụ nữ của anh, tượng trưng cho dục vọng và đòi hỏi mãnh liệt nhất trong hắn. Cho nên hắn sẽ tàn phá cô càng thêm thê thảm và triệt để, cho đến lúc không còn lưu lại một tấc da, một cọng tóc, một miếng thịt nào. Tạ Hàm muốn khiến cho anh hoàn toàn triệt để mất đi cô.
…
Bạc Cận Ngôn cúi đầu, giơ tay ấn lên đôi mắt mình.
Chương 74
Xung quanh rất yên tĩnh. Chỉ có máu tươi từ từ chảy dọc theo cánh tay cô xuống đầu ngón tay, rơi xuống đất vang lên tiếng tí tách khe khẽ.
Giản Dao nằm bất động áp mặt lên mặt đất lạnh lẽo. Sau lưng, eo và hai chân cô đều truyền đến cơn đau bỏng rát, cả người giống như không có một tấc da thịt nào thuộc về mình…
Nhưng tầm mắt cô vẫn còn mơ hồ như cũ. Ánh đèn, giường nhỏ, song sắt, mỗi một thứ trước mắt cô đều biến thành những quái vật gai góc. Trong đầu dường như có rất nhiều tiếng nói chuyện, chỉ chốc lát đã không thể chứa nổi, khiến huyệt thái dương đau buốt như muốn nổ tung.
“Dao Dao, châm ngôn sống của ba chính là phải đội trời đạp đất, không hổ thẹn với lòng.”
“Chị hai, em chỉ thấy chị đối xử với tên yêu quái đó quá tốt. Đúng là yêu quái cũng có mùa xuân.”
“Giản Dao, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm một người phụ nữ như đối với em.”
“Lẽ nào em không muốn hôn anh?”
“Nếu em cứ năm phút hôn anh một lần, anh có thể cùng em làm bất cứ chuyện vô vị nào.”
“Hiện giờ, anh đã khiến em cảm thấy chân thực chưa?”
…<>
Giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ khóe mắt cô, lăn qua gò má lạnh lẽo rồi trượt xuống khóe môi khô khốc. Mặn đắng như vậy, có lẽ cô đã không còn cảm nhận được mùi vị gì khác của thế gian này nữa rồi.
“Cộp… cộp… cộp.” Tiếng giẫm chân xuống nền của giày da nhẹ nhàng vang lên, khiến cho ý thức Giản Dao hốt hoảng. Toàn thân cô vô thức run rẩy, lập tức co rút mình lại, giống như một động vật nhỏ dựa vào góc tường.
“Sao lại không chạy nữa?” Giọng nói trong trẻo của Tạ Hàm vang lên sau lưng: “Thật không thú vị, hai ngày trước cô hãy còn chạy như một con thỏ.”<>
Giản Dao cúi đầu ngắm đôi tay của mình, trên đó chằng chịt vết thương và dính đầy máu tươi, không còn hình dáng trắng trẻo mềm mại như ngày thường. Đau quá, nhưng cô vẫn cứng rắn cắn chặt răng, dùng hai tay ôm đầu, chờ đợi những cơn đòn roi sắp đến.
Có lẽ do nhìn thấy động tác vừa chậm chạp vừa phí công của cô, Tạ Hàm ở sau lưng cười lên một tiếng.
“Chát…” m thanh bén nhọn mạnh mẽ xé rách không khí xung quanh, sau đó một cơn đau quen thuộc lại ào ạt rơi xuống eo cô lần nữa.
Trước mắt Giản Dao tối sầm, cơn đau như dời sông lấp biển trong cơ thể khiến cô muốn hôn mê, dường như tất cả nội tạng đều bị một roi này làm thay đổi vị trí.
Nỗi đau khổ vô cùng vô tận này, đến khi nào mới kết thúc đây? Phải làm sao mới có thể kết thúc?
…
“Ok.” Một đôi tay ôm lấy cô khỏi mặt đất, đặt lên chiếc giường nhỏ loang lổ máu, động tác vô cùng dịu dàng.
“Có muốn kết thúc tất cả những thứ này không?” Hắn nhẹ giọng hỏi, dường như hắn có thể nhìn thấu nội tâm của cô thông qua mỗi một cái chớp mắt.
Giản Dao nấc nghẹn, không trả lời. Tầm nhìn của cô vẫn còn hốt hoảng như cũ, cô loáng thoáng nhìn thấy tay mình bấu chặt lên đệm giường, nắm chặt, lại buông ra, nắm chặt, lại buông ra… Chỉ khi lặp đi lặp lại như vậy, tinh thần của cô mới có thể tập trung một chút. Ở trong đại dương hỗn loạn này, cô luôn tự nhắc nhở mình, không được bị hắn thống trị, không thể buông xuôi sinh mạng này.
“Viết ra đi.” Giọng nói của hắn giống như âm thanh tự nhiên duy nhất trong thế giới đau khổ này, vừa cảm động vừa dụ hoặc: “Muốn kết thúc không? Chỉ cần cô viết ra tất cả những cảm giác đó. Nếu không phải bởi vì Bạc Cận Ngôn, cô vốn có thể làm một cô gái bình thường vui vẻ, có cuộc sống của một người bình thường, sao phải hứng chịu những đau khổ của ngày hôm nay?”
Từng cơn chua xót ùa lên trong lòng Giản Dao. Đúng vậy, nếu như không phải Bạc Cận Ngôn, cuộc đời cô sẽ khác hoàn toàn. Cô sẽ sống trong một thế giới bình thường có ánh mặt trời xán lạn, làm sao phải chìm vào bóng đêm sâu không thấy đáy thế này?
Nước mắt lại tràn ra lần nữa, thấm vào hốc mắt hõm sâu của cô. Lời nói của Tạ Hàm, khiến lòng cô cứ âm thầm mặc niệm lặp đi lặp lại một cái tên: Bạc Cận Ngôn, Bạc Cận Ngôn…
“Lẽ nào cô không muốn nói cho anh ta biết? Cô ở đây chịu bao nhiêu đau khổ. Cô đã sắp không chịu nổi rồi, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi.” Tạ Hàm nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt đang gắng sức cắn chặt môi dưới của cô, ý cười trong mắt hắn ngày càng sâu, giọng nói lại càng giống như đang chia sẻ nỗi đau cùng cô: “Nói với anh ta, cô muốn rời xa anh ta. Chỉ cần không còn quan hệ với anh ta, làm sao có người muốn tra tấn cô? Tình yêu vốn không phải là tất cả của cuộc sống, từ bỏ đi, từ bỏ rồi mọi thứ sẽ tốt hơn. Sáng ngày mai, cô sẽ nằm trên giường bệnh của một bệnh viện công, tất cả đều sẽ kết thúc, chỉ cần cô gửi cho anh ta một bức thư.”
Giản Dao mơ hồ ngẩng đầu, cô nhìn thấy gương mặt tươi cười anh tuấn xa xăm của Tạ Hàm. Sau đó trong tay bị nhét vào một cây bút.
“Viết ra đi.” Hắn khẽ dỗ dành: “Cô sẽ rời xa anh ta, tất cả đều sẽ kết thúc. Không còn đau khổ, cô sẽ có được một cuộc sống mới, tôi sẽ thả cô ngay lập tức.”
Giản Dao hốt hoảng nhìn giấy bút trước mặt.
Chỉ cần viết một bức thư, rời xa Bạc Cận Ngôn, người này sẽ bỏ qua cho mình sao?
Chỉ cần một bức thư?
Đầu bút kim loại mảnh khảnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy, đã viết được hai từ đau đớn nhất.
‘Cận Ngôn.’
Máu thịt giàn giụa che lấp vài đốt ngón tay đã biến hình, Giản Dao bỗng dưng nắm chặt bút, dừng lại trên mặt giấy, chỉ im lặng rơi lệ.
“Sao không viết tiếp?” Giọng của hắn vẫn ôn hòa như cũ, lại thấp thoáng lộ ra sự rét lạnh.
Ngón tay Giản Dao thả ra, cây bút lăn xuống khăn trải giường, để lại một loạt các vết mực lộn xộn. Mà cô thì chôn đầu vào giữa cánh tay của mình, lục phủ ngũ tạng đau như không phải của bản thân.
Không, không thể viết. Dù có gian nan, khổ sở đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể viết.
Hắn đang lừa cô.
Viết xong bức thư chia tay đau khổ này, hắn sẽ giết cô ngay lập tức. Bởi vì đây không phải là thư chia tay, đây chính là di thư của cô, một bức di thư hủy đi tình yêu của cô và Bạc Cận Ngôn. Đây mới là thứ hắn cần, hắn rất rõ phải làm thế nào mới có thể cho Bạc Cận Ngôn một đả kích trầm trọng nhất ngoài việc chỉ giết chết cô.
Nhẫn nhịn, cần phải nhẫn nhịn.
Cô cần phải sống để gặp anh!
Không còn nghi ngờ gì nữa, sự kháng cự trầm mặc, yếu đuối và kiên định này, khiến cho sắc mặt Tạ Hàm từ từ trầm xuống.
Đôi tay băng lạnh không tiếng động đè lên cánh tay cô, ngón tay đàn ông trắng trẻo thon dài, ở trên phần da coi như còn lành lặn trắng như ngọc của cô, khẽ xoa xoa.
“Là tôi xuống tay chưa đủ sao?” Hắn khẽ hỏi: “Mới khiến cho cô tưởng rằng còn có thể tiếp tục không nghe lời như vậy?”
Giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng của hắn khiến tim gan phèo phổi của Giản Dao co thắt lại.
Hắn nổi giận rồi.
Cô cuối cùng cũng không tránh khỏi việc chọc giận hắn.
“Ha…” Hắn khẽ cười, giọng cười này càng khiến cô sởn tóc gáy. Còn ngón tay đang lướt trên da thịt cô lại càng chầm chậm gia tăng sức mạnh ma sát, tạo thành cảm giác đau đớn lâm râm.
“Vậy thì chúng ta đổi một cách khác vậy.” Hắn nói: “Có lẽ lúc này tặng một món quà cho Simon là một ý kiến không tồi.”
Tay hắn chuyển động từ từ dọc theo thân thể cô, mơn trớn cổ và cánh tay, cuối cùng dừng lại trên lưng cô.<>
“Xoạt…” Quần áo bị xé rách khiến không khí lành lạnh ùa đến càng gia tăng cảm giác đau đớn ẩn sâu trong da thịt.
“Chỗ này vẫn còn được giữ gìn rất tốt.” Hắn khẽ than thở: “Một chút vết thương cũng không có, giống như lời tôi đã hứa với cô.”
Toàn thân Giản Dao bắt đầu run rẩy theo sự tiếp xúc mơn trớn của đầu ngón tay hắn, nước mắt cô lại tuôn trào lần nữa.
***
Phó Tử Ngộ tỉnh lại từ cơn mê, đã là chuyện của hai ngày sau. Lại qua thêm một ngày, anh mới có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện.
Anh vẫn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt như cũ, bác sĩ nghiêm khắc khống chế thời gian và số lượng người thăm bệnh. Hôm nay mới tỉnh lại gặp người nhà được một chút, y tá đã đến nói với anh, An Nham muốn gặp anh.
“Được.” Anh yếu ớt đồng ý.<>
Bởi vì anh biết, nhất định có liên quan đến Bạc Cận Ngôn.
Từ khi anh tỉnh lại đến giờ, Bạc Cận Ngôn chưa từng xuất hiện. Cậu ấy cũng không cần phải xuất hiện, bởi vì hiện giờ việc cứu Giản Dao mới là chuyện cấp thiết nhất.
Nghĩ đến Giản Dao, lòng Phó Tử Ngộ lại đau đớn.
Vậy thì, An Nham đến tìm anh làm gì?
Ánh mặt trời buổi chiều như tấm sa mỏng phủ xuống, chiếu lên giường bệnh trắng muốt, tạo nên một cảm giác chớp nhoáng không chân thực. Do mất máu quá nhiều, sắc mặt Phó Tử Ngộ từ lúc nhập viện đến giờ luôn trắng bệch như giấy, nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười với An Nham đang ngồi bên cạnh giường.
Mấy hôm không gặp, chàng trai thanh tú sống nội tâm và lãnh đạm ngày xưa, giờ phút này cằm đã bắt đầu lún phún râu, thần sắc cũng lộ vẻ bướng bỉnh nghiêm túc.
“Anh ấy đã nhốt mình ở khách sạn ba ngày rồi.” An Nham nói: “Không vào không ra, không nhận điện thoại của bất cứ người nào, không ai biết anh ấy đang làm gì.”
Phó Tử Ngộ ngẩn người, khóe môi giật giật.
Chỉ có mấy câu đơn giản này, khiến cho cả phòng bệnh lâm vào trầm mặc. An Nham không nói thêm gì, Phó Tử Ngộ cũng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, Phó Tử Ngộ mới hỏi: “Có… tin tức của… Giản Dao chưa?”
Sắc mặt An Nham lại âm u thêm mấy phần: “Không có.”
Nước Mỹ rộng lớn như vậy, muốn tìm ra tung tích của một cô gái, đâu dễ dàng gì? Huống hồ đối phương còn là một cao thủ lên kế hoạch gây án vô cùng kín kẽ.
Thật ra Bạc Cận Ngôn đóng cửa không ra ngoài, cảnh sát hai bên Trung Mỹ đều không có phê bình kín đáo gì cả. Bởi vì vốn có thể phác họa cái gì thì đều đã làm hết, thậm chí đến tên họ thân phận DNA, lần trước cũng đã bị Bạc Cận Ngôn bắt đi xác nhận đầy đủ. Còn lại chỉ là công việc của các thanh tra cảnh sát, truy tìm dấu vết lần ra tên tội phạm này.
“Cho dù là thiên tài tâm lý tội phạm, cũng có lúc không thể cứu được bạn gái của mình.” Một thanh tra từng trải của FBI đã nói như vậy: “Tôi nghĩ có lẽ Simon cần thêm thời gian để tiếp nhận… sự thật tàn khốc này.”
Cục diện hiện tại, khiến tâm tình An Nham buồn bực vô cùng. Đến tìm Phó Tử Ngộ bởi vì anh có lẽ là người duy nhất có thể khiến Bạc Cận Ngôn ra khỏi phòng.
…
“Cậu ấy… không tiếp nhận đâu.” Phó Tử Ngộ khẽ nói.
An Nham giật mình, không hiểu anh đang nói về điều gì. Sắc mặt Phó Tử Ngộ lộ ra thần sắc thương xót.
Anh hiểu người bạn thân của mình, đó là một người đàn ông kiêu ngạo và ngay thẳng. Việc mất đi Giản Dao, Bạc Cận Ngôn mãi mãi cũng không thể tiếp nhận được.
Cho dù lúc này Giản Dao đã chết, cậu ấy cũng sẽ không tiếp nhận.
Mà hiện giờ, cậu ấy lại quay về thế giới của bản thân. Cậu ấy đang suy nghĩ điều gì? Nếu như Giản Dao thật sự chết đi rồi, tương lai của cậu ấy sẽ như thế nào đây?<>
Phó Tử Ngộ yên lặng trong khoảnh khắc, thấp giọng nói: “Giúp tôi… gọi điện thoại… cho cậu ấy.”
An Nham gật đầu, lấy di động ra bấm số, để lên bên tai anh.
Điện thoại reng mười mấy tiếng, An Nham đã khẽ nhíu mày, thần sắc của Phó Tử Ngộ vẫn không thay đổi như cũ, anh chỉ chăm chú lắng nghe, ánh mắt dõi về phía trước.
Một tiếng ‘cạch’ khẽ vang lên, cuối cũng đã nhận được điện.
“Cận Ngôn?” Giọng nói của Phó Tử Ngộ khàn đặc.
Đầu dây bên kia yên lặng mấy giây, mới trả lời: “Tử Ngộ.”
Lúc này, An Nham đột nhiên nhìn thấy, Phó Tử Ngộ ngẩn người một lúc, sắc mặt cũng có chút biến đổi. Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn: “An Nham… cậu… ra ngoài trước đi.”
An Nham gật gật đầu, đặt di động vào tay anh. Anh ta quay người đi về phía cửa. Lúc cánh cửa từ từ khép lại, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền giật mình.
Phó Tử Ngộ vẫn duy trì dáng nằm thẳng như cũ, một cánh tay miễn cưỡng cứng ngắc cầm lấy di động. Nhưng trên gương mặt anh tuấn trắng bệch đó, lại có một giọt nước mắt không thể kìm nén được lăn xuống.
Người bác sĩ này, là bạn thân duy nhất của Bạc Cận Ngôn. Hôm đó lúc anh trúng đạn ngã xuống đất, sinh mạng đang lúc nguy hiểm, anh lại chỉ lẩm bẩm ‘Giản Dao… bảo vệ cô ấy…’, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Lúc làm xong phẫu thuật, hôm nay đáng lẽ sau khi thuốc tê hết hiệu lực sẽ đau đớn vô cùng, anh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng hiện giờ vừa nghe thấy giọng nói của Bạc Cận Ngôn, anh thoáng chốc lại rơi nước mắt.
An Nham từ từ khép lại khe cửa cuối cùng, lặng lẽ chờ ở bên ngoài, không lên tiếng.
Nhưng hiện giờ, anh ta vốn không biết được, mãi đến sau khi vụ án kết thúc, anh ta mới thật sự hiểu nguyên nhân và hàm ý tại sao giờ phút này Phó Tử Ngộ lại đột nhiên rơi nước mắt.
Mà cùng lúc này, khách sạn Marriott trong trung tâm thành phố, tại căn phòng trên tầng cao nhất.
Bạc Cận Ngôn đã thay đổi một bộ vest đen từ đầu đến chân, bóng dáng cô đơn đứng thẳng ở trướng cửa sổ pha lê. Bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà hoàng hôn trải ánh sáng ảm đạm lên mặt anh, anh nắm chặt di động, đôi mắt đen dài nhìn xuống thành phố dưới chân. Trên gương mặt anh tuấn như ngọc, chỉ còn lại vẻ tĩnh lặng lạnh băng.
***
Lúc Giản Dao tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm sấp trên một cái giá sắt lạnh lẽo. Quần áo vẫn còn, nhưng sau lưng lại lộ ra trong không khí lạnh giá, tay chân cô vẫn bị xích sắt khóa chặt, không thể động đậy.
Tình hình này khiến cô khiếp sợ. Cô ngước mắt nhìn ánh đèn sáng dìu dịu xung quanh, cô đã bị đẩy khỏi lồng giam, đặt trên một khoảng đất trống, giống như một con cá nằm trên thớt.
Cô dùng sức cắn mạnh vào môi dưới đang nứt nẻ, cơn đau kịch liệt truyền đến.
Đại não vẫn còn rất chậm chạp, nhưng ý thức, tầm nhìn và thính giác của cô đều tỉnh táo. Hắn đã dừng tiêm thuốc cho cô, là bởi vì hứng thú của hắn đã chuyển từ quất roi truy đuổi… sang lột da rồi sao?
Khóe mắt Giản Dao từ từ ẩm ướt, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, không để bản thân phát ra tiếng nức nở quá lớn. Có điều một chút âm thanh này, làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt và lỗ tai của người đó… Phía sau lưng cô bỗng truyền đến động tĩnh, có người đứng dậy từ trên sô pha, ngâm nga một khúc ca cất bước đi qua.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Hắn đứng bên cạnh cô, trên tay cầm một thứ gì đó, khẽ va chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại thanh thúy. Cho dù Giản Dao không thấy, nhưng cũng đoán ra đó là một con dao giải phẫu.
Đầu ngón tay lạnh ngắt, lại lần nữa dọc theo theo tấm lưng trần thon đẹp của cô, từ từ mơn trớn.
“Tôi sắp bắt đầu rồi.” Hắn cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Chỉ là, tôi còn chuẩn bị cho cô thêm chút gia vị, như vậy… có lẽ cô và tôi đều sẽ hưng phấn và vui vẻ hơn.”
Hai tay của Giản Dao bị trói ở hai bên giá sắt, cô khẽ nắm chặt lấy thanh ngang, sau lưng cũng bị một cơn ớn lạnh quét qua.
Nhưng điều cô không ngờ là, ‘gia vị’ mà Tạ Hàm nói tới, lại là hình ảnh có liên quan đến Bạc Cận Ngôn.
Tạ Hàm cầm lấy hai con dao nhỏ sắc bén tinh xảo, thong thả đi đến trước tầm mắt của cô. Không biết hắn ấn vào chỗ nào, một cái LCD treo giữa không trung đột ngột bật sáng lên.
Là tin tức. Nữ phát thanh viên đang dùng ngữ điệu lưu loát trình bày: “Tiểu thư Giản Dao, bạn gái của chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng người Hoa Bạc Cận Ngôn, đã bị tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số một bắt cóc được bốn ngày. Phía cảnh sát thông báo, đang toàn lực lục soát tung tích của kẻ tình nghi Tạ Hàm. Mà theo chúng tôi quan sát, đây đã là ngày thứ tư, Giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn còn ở trong phòng khách sạn như cũ, cự tuyệt bất cứ sự giao tiếp nào với bên ngoài…”
Lòng Giản Dao đau thắt lại, cô thấy trên màn hình lướt qua cảnh bên ngoài khách sạn bọn họ ngủ lại lúc trước. Toàn bộ tường pha lê của tòa nhà đang phản chiếu ánh sáng của buổi chiều tà, huy hoàng lộng lẫy nhưng cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Lệ nơi khóe mắt Giản Dao, bỗng chốc ào ạt rơi xuống.
Mà phản ứng này hiển nhiên đã lấy được lòng Tạ Hàm. Hắn khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh cô, ngẩng đầu cùng xem tin tức với cô, hắn cất giọng tràn đầy tán thưởng: “Đàn ông càng là thiên tài thì lại càng kiêu ngạo, gặp phải người mà bọn họ không có khả năng chiến thắng, gặp phải trắc trở không thể nào chấp nhận được, sẽ ngã càng đau.”
Hắn quay đầu nhìn cô: “Cô đối với hắn rất quan trọng. Tôi nghĩ đợi hắn nhận được tấm da của cô, trò chơi này sẽ càng trở nên vui vẻ. Cô nói xem, hắn có phải sẽ càng thêm tự trách đau khổ, không có cách nào tha thứ cho bản thân mình?”
Giản Dao cắn chặt môi, toàn thân bắt đầu run lên nhè nhẹ. Ngay lúc này, một cánh tay của Tạ Hàm khẽ ấn lên ót cô, đè nén sự run rẩy của cô; một cánh tay khác lại từ từ trượt xuống. Giản Dao cảm nhận được con dao lạnh lẽo, khẽ khàng chạm lên làn da mình…
Cận Ngôn… cứu em.
“Tin tức nóng hổi!” Giọng nói trong trẻo của nữ phát thanh viên, đột nhiên cắt ngang cảm xúc dường như đã chìm nghỉm của Giản Dao, cũng cắt ngang động tác trong tay Tạ Hàm. Hai người đồng thời ngẩng đầu, lại chỉ thấy màn hình đang dao động, cảnh sát từ trong bụi cỏ cầm súng chạy như điên.
Sắc mặt Tạ Hàm khẽ trầm ngâm, đứng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình. Giọng nói của phát thanh viên tỏ vẻ khẩn cấp truyền tới: “… Chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, tên sát thủ biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai Tommy, khoảng mười tám tiếng đồng hồ trước, đã vượt ngục khỏi nhà giam Pelican Bay. Trước mắt phía giám ngục và FBI đều cự tuyệt phát biểu bình luận về chuyện này. Cục Cảnh sát bang và Cục Điều tra liên bang đã cùng phái một số lượng lớn cảnh sát, truy tìm theo dấu vết trốn chạy của hắn…”
Màn hình chuyển đến phòng phát thanh, vẻ mặt phát thanh viên nữ rất nghiêm trọng: “… Nghe nói, Tommy dùng máu tươi để lại hai chữ ‘báo thù’ trên tường của ngục giam. ‘Báo thù’ của hắn là ám chỉ ai? Có phải là người vừa mất đi người yêu, giáo sư Bạc Cận Ngôn không? Trước mắt, hai tên ăn thịt người ‘hoa tươi’ đều đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn họ có phải lại bắt tay nhau lần nữa, tạo ra những vụ án mới không…”
Giản Dao ngơ ngẩn nhìn màn hình, Tạ Hàm lại đặt dao giải phẫu sang bàn bên cạnh, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Oh… shit!” Hắn nhìn chằm chằm màn hình, trên mặt từ từ hiện lên một nụ cười mang ý tứ hàm xúc, cũng không thèm liếc nhìn Giản Dao, quay người bước nhanh vào bóng tối.
Một mình Giản Dao nằm sấp trên giá, xung quanh lại hồi phục sự yên tĩnh như tuyệt vọng. Cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn màn hình, nội tâm dấy lên hi vọng đã lâu không còn, nhưng lại đan xen sự tuyệt vọng bất lực sâu sắc.
Là anh sao?
Là anh đã ra một hiểm chiêu ‘xuất kỳ bất ý’ (*), lợi dụng Tommy làm mồi nhử, muốn dụ bắt Tạ Hàm?
(*) Bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó.
Hay là Tommy đã thật sự vượt ngục để báo thù, anh hai mặt giáp địch sẽ càng thêm khó khăn gian nan? Mà bọn họ sẽ càng khó có ngày gặp lại?
Cô nhìn mãi nhìn mãi, đến khi trên tivi không còn bất cứ tin tức gì liên quan đến Bạc Cận Ngôn. Cô mới cúi đầu, mặt dán vào giá sắt lạnh băng, nước mắt lăn xuống từng giọt.
Chương 74
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có máu đỏ chảy dọc theo cánh tay xuống ngón tay, nhỏ tong tong xuống mặt đất. Giản Dao áp mặt vào nền đất giá lạnh, toàn thân bất động. Lưng, phần eo, hai chân cô đau rát khôn cùng. Mỗi tấc da trên toàn thân phảng phất không thuộc về cô…
Tầm nhìn của Giản Dao vẫn mơ hồ. Ánh đèn, chiếc giường, lan can sắt dường như biến thành quái vật đáng sợ. Trong đầu cô xuất hiện vô số tiếng nói, nhiều đến mức không chứa nổi, huyệt thái dương đau đến mức sắp nổ tung.
“Dao Dao, châm ngôn của bố là đầu đội trời chân đạp đất, không hổ thẹn với lương tâm.”
“Chị, sao chị đối xử tốt với người đàn ông đó đến thế, đúng là yêu quái cũng có mùa xuân.”
“Giản Dao, tôi chưa từng chứng kiến cậu ấy quan tâm một cô gái nào như vậy.”
“Lẽ nào em không muốn hôn tôi?”
“Nếu cứ năm phút em hôn anh một lần, anh có thể cùng em làm bất cứ chuyện vô vị gì.”
“Bây giờ, em đã cảm thấy chân thực chưa?”
…
Giọt lệ to như hạt đậu từ khóe mắt trào ra, chảy xuống gương mặt giá lạnh, chảy qua đôi môi nứt nẻ của cô. Vị mặn chát đó phảng phất là mùi vị duy nhất cô cảm nhận được trên thế gian này.
“Cộp, cộp, cộp.” Tiếng giày da nhẹ nhàng vang lên, nhưng cũng đủ khiến toàn thân Giản Dao run rẩy. Cô lập tức co quắp người, giống động vật nhỏ trốn ở góc tường.
“Sao không chạy nữa?” Giọng nói trầm bổng của Tạ Hàm vang lên sau lưng Giản Dao: “Chẳng thú vị chút nào, hai ngày trước cô còn chạy như con thỏ kinh sợ cơ mà.”
Giản Dao cúi đầu nhìn hai cánh tay mình, trên đó đầy vết thương, máu đỏ nhày nhụa, không còn vẻ trắng nõn mịn màng thường lệ. Mặc dù rất đau nhưng cô vẫn nghiến răng, dùng hai tay ôm đầu, chờ đợi trận đòn kế tiếp.
SPONSORED CONTENT Đau đầu gối, đau khớp sau 4 ngày với cách sau dùng 2 lần/ngày Dành 3 phút đọc và làm vĩnh viễn không còn hôi nách chỉ sau 1 lộBắt gặp động tác chậm chạp và vô ích của cô, Tạ Hàm bật cười thành tiếng.
“Vút, vút.” Một âm thanh sắc nhọn, xé không gian truyền tới. Sau đó là cơn đau rát quen thuộc, lại một lần nữa rơi xuống lưng cô.
Trước mắt Giản Dao tối sầm, cô gần như ngất lịm. Toàn thân cô chìm trong nỗi đau dời sông lấp bể, mọi cơ quan nội tạng tựa hồ bị roi đánh dịch chuyển khỏi vị trí. Nỗi đau đớn vô biên vô tận này bao giờ mới kết thúc? Làm thế nào mới có thể kết thúc?
…
“OK.” Tạ Hàm bế Giản Dao khỏi mặt đất, đặt lên chiếc giường nhỏ đầy vết máu. Động tác của hắn hết sức dịu dàng.
“Cô có muốn kết thúc tất cả những chuyện này không?” Tạ Hàm cất giọng nhẹ nhàng, giống như hắn có thể nhìn thấu nội tâm cô.
Giản Dao nấc nghẹn, không trả lời câu hỏi của hắn. Tầm mắt của cô vẫn mơ hồ. Cô lờ mờ nhìn thấy ngón tay mình túm chặt ga trải giường, lại buông lỏng, túm chặt, lại buông lỏng… Cứ như vậy, thần kinh của cô mới có thể tập trung một chút. Cô nhắc nhở bản thân, không thể bị hắn chi phối, không thể từ bỏ sinh mệnh.
“Viết đi.” Giọng nói của hắn là âm thanh duy nhất trong thế giới đau đớn này. Giọng nói đó đầy mê hoặc: “Cô có muốn kết thúc không? Chỉ cần cô viết ra. Nếu không phải vì Bạc Cận Ngôn, cô vốn là một người phụ nữ bình thường, vui vẻ, có cuộc sống như bao người khác, đâu phải chịu nỗi đau của ngày hôm nay?”
Một nỗi chua xót dội vào lòng Giản Dao. Đúng vậy, nếu không phải vì Bạc Cận Ngôn, cuộc đời cô sẽ khác. Cô sẽ sống trong thế giới rực rỡ ánh mặt trời, chứ đâu phải ở trong bóng tối sâu không thấy đáy như bây giờ?
Nước mắt lại dâng tràn khóe mi. Lời nói của Tạ Hàm khiến trong lòng cô chỉ niệm thầm một cái tên: Bạc Cận Ngôn, Bạc Cận Ngôn…
“Lẽ nào cô không muốn cho anh ta biết, hiện tại cô rất đau đớn. Cô đã sắp không thể chịu đựng nổi, nhưng đây mới chỉ bắt đầu.” Tạ Hàm quan sát gương mặt trắng bệch của Giản Dao, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn: “Hãy nói cho anh ta biết, cô sẽ rời xa anh ta. Chỉ cần cắt đứt quan hệ với anh ta, sẽ chẳng ai hành hạ cô đúng không? Tình yêu không phải là tất cả của đời người. Cô hãy từ bỏ đi, từ bỏ tất cả, cuộc đời cô sẽ trở nên tốt đẹp. Sáng sớm ngày mai, cô sẽ nằm trên giường bệnh của bệnh viện, mọi chuyện sẽ kết thúc. Chỉ cần cô viết một bức thư cho anh ta.”
Giản Dao ngu ngơ ngẩng đầu, lờ mờ nhìn gương mặt tươi cười của Tạ Hàm. Sau đó, tay cô bị nhét một cây bút.
“Viết đi.” Hắn hạ giọng dỗ dành: “Một khi rời khỏi anh ta, tất cả sẽ kết thúc. Sẽ không còn đau khổ, cô sẽ giành được cuộc đời mới. Tôi sẽ thả cô ngay lập tức.”
Giản Dao ngơ ngẩn nhìn giấy bút trước mặt. Chỉ cần biết thư, rời khỏi Bạc Cận Ngôn, người đàn ông này sẽ tha cho cô? Chỉ cần một bức thư?
Đầu bút kim loại chạm nhẹ xuống mặt giấy, viết ra hai từ đau đớn nhất: “Cận Ngôn.”
Bàn tay đầy vết máu với các khớp đã bị biến hình nắm chặt cây bút, dừng trên tờ giấy. Giản Dao âm thần rơi lệ.
“Sao cô không viết?” Ngữ khí của Tạ Hàm vẫn dịu dàng nhưng toát ra vẻ lạnh lùng
Giản Dao thả lỏng ngón tay, cây bút lăn xuống giường, để lại chấm mực đen trên ga trải giường. Cô cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay, tim cô đau như không thuộc về bản thân.
Không, cô không thể viết thư. Dù đau đớn đến mấy, cô cũng không thể viết.
Tạ Hàm đang lừa cô. Chỉ cần hạ bút viết thư chia tay, hắn sẽ giết cô ngay lập tức. Bởi vì đó không phải là thư chia tay, mà là di thư của cô, một bức di thư phá hủy tình yêu của cô và Bạc Cận Ngôn. Đó mới chính là thứ hắn cần. Hắn biết rõ điều gì mới là đòn đả kích nặng nề nhất đối với Bạc Cận Ngôn, chứ không đơn giản chỉ kết thúc mạng sống của cô.
Cô phải nhẫn nhịn bằng mọi giá. Cô muốn sống để gặp lại anh.
Sự trầm mặc của Giản Dao, sự kháng cự yếu ớt nhưng cũng rất kiên định của người phụ nữ trước mặt khiến thần sắc Tạ Nam dần trở nên u tối/
Bàn tay lạnh giá lặng lẽ đặt lên cánh tay cô. Ngón tay dài đàn ông vuốt ve trên làn da, nơi vẫn chưa bị thương. “Là tôi làm chưa đủ?” Hắn hỏi nhỏ: “Mới khiến cô cho rằng, cô còn có thể không nghe lời?”
Ngữ khí bình tĩnh và lạnh lùng của hắn khiến tim Giản Dao như bị bóp nghẹt. Hắn đã tức giận. Cuối cùng cô cũng không tránh khỏi việc chọc giận hắn.
“Hừ…” Tạ Hàm cười khẽ một tiếng. Tiếng cười đó khiến cô sởn gai ốc. Ngón tay đang vuốt ve da cô từ từ siết mạnh, mang lại cảm giác đau buốt.
“Vậy chúng ta đổi cách khác.” Hắn nói: “Có lẽ lúc này gửi tặng Simon một món quà cũng là ý kiến không tồi.”
Tay Tạ Hàm từ từ di chuyển trên người Giản Dao, từ cánh tay lên cổ, qua vai rồi cuối cùng dừng lại trên lưng cô.
Hắn xé toạc áo Giản Dao, không khí hơi lạnh càng tăng thêm nỗi đau ẩn giấu ở nơi sâu dưới làn da của cô.
“Nơi này giữ gìn rất tốt.” Hắn thở dài một tiếng: “Không có một vết thương, giống như tôi đã hứa với cô.”
Toàn thân Giản Dao run rẩy theo sự tiếp xúc đầu ngón tay của hắn. Nước mắt lại chảy giàn giụa.
Phó Tử Ngộ tỉnh lại từ cơn hôn mê đã là hai ngày sau. Thêm một ngày nữa, anh mới miễng cưỡng mở miệng nói chuyện.
Anh vẫn nằm trong phòng bệnh nặng, bác sỹ kiểm soát nghiêm ngặt thời gian và người đến thăm. Sau khi gặp người nhà, y tá vào nói với anh: An Nham muốn gặp anh.
“Được.” Phó Tử Ngộ cất giọng yếu ớt. Bởi vì anh biết chắc chắn có liên quan đến Bạc Cận Ngôn.
Kể từ lúc anh tỉnh dậy đến giờ, Bạc Cận Ngôn vẫn chưa xuất hiện. Thật ra anh không cần bạn đến thăm, vì bây giờ việc cứu Giản Dao mới là quan trọng nhất. Nghĩ đến Giản Dao, trong lòng Phó Tử Ngộ lại nhói đau.
Không biết An Nham tìm anh có việc gì?
Đầu giờ chiều, ánh nắng như tấm màn mỏng phủ xuống giường bệnh trắng toát, mang lại cảm giác không chân thực. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Phó Tử Ngộ nhợt nhạt. Anh cố gắng mỉm cười với An Nham đứng cạnh giường.
Chỉ mấy ngày không gặp, chàng thanh niên trẻ tuổi trông khá hốc hác, cằm lún phún râu, thần sắc u ám nặng nề.
“Giáo sư Bạc đã nhốt mình trong khách sạn ba ngày nay.” An Nham nói: “Không ra ngoài cũng không nhận điện thoại của bất cứ ai. Không ai biết anh ấy đang làm gì?”
Phó Tử Ngộ sững sờ, khóe miệng hơi động đậy. Chỉ mấy câu nói đơn giản đã khiến phòng bệnh rơi vào trạng thái vô cùng yên tĩnh. An Nham không nhiều lời, Phó Tử Ngộ cũng im lặng.
Một lúc sau, Phó Tử Ngộ mở miệng: “Có tin tức của Giản Dao chưa?”
Ánh mắt của An Nham tối đi mấy phần: “Chưa.”
Tìm kiếm một cô gái mất tích ở nước Mỹ rộng lớn đâu phải chuyện dễ dàng, hơn nữa đối phương còn là tội phạm IQ cao, có kế hoạch tỉ mỉ chu đáo.
Thật ra về việc Bạc Cận Ngôn đóng cửa không ra ngoài, cảnh sát hai nước Trung Mỹ đều không có ý kiến. Bởi vì anh đã hoàn thành công việc phác họa chân dung tội phạm, bao gồm cả xác nhận thân phận danh tính, DNA. Việc còn lại là lùng bắt truy nã tội phạm do cảnh sát tiến hành.
“Dù là thiên tài tâm lý tội phạm cũng không thể cứu bạn gái của mình.” Một điều tra viên của FBI nói: “Tôi nghĩ Simon cần thời gian chấp nhận sự thật tàn khốc này.”
Tình hình bây giờ khiến tâm trạng của An Nham rất tệ. Anh đến tìm Phó Tử Ngộ, bởi vì có lẽ Phó Tử Ngộ là người duy nhất có thể an ủi Bạc Cận Ngôn.
…
“Cậu ấy… không chấp nhận đâu.” Phó Tử Ngộ nói nhỏ.
An Nham ngây ra, không hiểu ý Phó Tử Ngộ. Thần sắc Phó Tử Ngộ lộ vẻ đau xót. Anh rất hiểu người bạn thân của mình. Bạc Cận Ngôn không bao giờ chấp nhận chuyện mất Giản Dao.
Cho dù vào thời khắc này, Giản Dao đã qua đời, anh cũng không chấp nhận sự thật.
Hiện tại, Bạc Cận Ngôn lại quay về thế giới của riêng mình. Anh đang nghĩ gì? Nếu Giản Dao thật sự từ giã cõi đời, sau này anh sẽ ra sao?
Phó Tử Ngộ trầm tư trong giây lát, nói nhỏ: “Giúp tôi… gọi điện thoại… cho cậu ấy.”
An Nham gật đầu, rút máy di động bấm số, rồi để bên tai Phó Tử Ngộ.
Điện thoại đổ mười hồi chuông, An Nham hơi chau mày, vẻ mặt Phó Tử Ngộ vẫn không thay đổi. Anh im lặng lắng nghe, mắt dõi về phía trước.
Sau đó, một tiếng động nhẹ vang lên, đầu kia bắt máy.
“Cận Ngôn?” Phó Tử Ngộ cất giọng khàn khàn.
Đầu kia im lặng mấy giây mới trả lời: “Tử Ngộ.”
An Nham đột nhiên chú ý, Phó Tử Ngộ ngẩn ra vài giây, anh biến sắc mặt. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn An Nham: “Anh Nham… cậu ra ngoài trước đi.”
An Nham giật đầu, đưa máy di động vào tay Phó Tử Ngộ, quay người đi ra ngoài. Lúc chuẩn bị đóng cửa, An Nham bỗng sững sờ.
Phó Tử Ngộ vẫn nằm thẳng trên giường bệnh, một tay miễn cưỡng cầm điện thoại. Trên gương mặt tuấn tú trắng bệch của anh xuất hiện một giọt lệ chảy dài.
Là một bác sỹ đồng thời là người bạn thân duy nhất của Bạc Cận Ngôn, hôm bị trúng đạn ngã xuống đất, tính mạng trong tình trạng nguy hiểm, anh chỉ lẩm bẩm: “Giản Dao… Bảo vệ cô ấy..” mà không rơi một giọt nước mắt. Sau khi làm phẫu thuật, hôm nay thân thể vô cùng đau đớn do thuốc tê đã hết hiệu lực, anh cũng không rơi lệ. Vậy mà bây giờ, anh lại khóc khi nghe thấy tiếng nói của Bạc Cận Ngôn.
An Nham lặng lẽ khép cửa, lặng lẽ đứng bên ngoài.
Hiện tại An Nham không hiểu, mãi đến khi toàn bộ vụ án kết thúc, anh mới biết nguyên nhân thật sự khiến Phó Tử Ngộ rơi nước mắt vào thời khắc này.
Cùng lúc đó, tại căn phòng ở tầng trên cùng của khách sạn Marriott trong thành phố. Bạc Cận Ngôn đã thay bộ comple màu đen, một mình đứng trước bức tường kính. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt anh, anh nắm chặt điện thoại, đôi mắt đen dõi xuống thành phố ở dưới chân, gương mặt trắng trẻo tĩnh lặng và lạnh lùng.
Khi Giản Dao tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang nằm úp sấp trên một giá sắt lạnh lẽo. Người cô vẫn mặc quần áo, nhưng vùng lưng lộ ra ngoài, chân tay bị xích sắt khóa chặt, không thể động đậy.
Tình cảnh này khiến Giản Dao rùng mình. Cô nhướng mắt quan sát, xung quanh có ánh sáng dìu dịu. Cô đã bị đưa ra khỏi lồng sắt, nằm trên giá ở khoảng đất trống, giống một con cá trên thớt.
Giản Dao cố gắng cắn môi dưới nứt nẻ, cảm giác nhói đau truyền tới. Đầu óc cô choáng váng, nhưng ý thức và tầm nhìn đều rõ ràng. Tạ Hàm đã ngừng tiêm thuốc vào người cô. Bởi vì hứng thú của hắn, đã chuyển từ việc đánh bằng roi sang… lột da?
Viền mắt Giản Dao ươn ướt nhưng cô cố nhẫn nhịn, không để bản thân phát ra tiếng sụt sùi. Ở đây chỉ cần một tiếng động khẽ cũng không thoát khỏi đôi tai và đôi mắt của người đó… Sau lưng vang lên tiếng động, có người từ ghế sofa đứng dậy, hát ngâm nga và đi về phía cô.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy.” Tạ Hàm đứng bên cạnh Giản Dao, trên tay hắn cầm thứ gì đó, chạm nhẹ vào nhau, phát ra tiếng kim loại lanh canh. Dù không nhìn thấy, Giản Dao cũng đoán ra, đó là dụng cụ giải phẫu.
Ngón tay lạnh giá lại một lần di chuyển trên tấm lưng trần trơn láng của cô.
“Tôi bắt đầu đây.” Tạ Hàm cúi đầu nói khẽ vào tai Giản Dao: “Tuy nhiên, tôi còn chuẩn bị thêm ít gia vị cho cô. Như vậy… có lẽ cả cô và tôi sẽ càng hưng phấn sảng khoái hơn.”
Hai tay Giản Dao bị trón vào hai thành giá sắt, cô nắm chặt thanh sắt, sống lưng lạnh buốt.
Cô không ngờ, “gia vị” mà Tạ Hàm nhắc tới là tin tức liên quan đến Bạc Cận Ngôn.
Hắn cầm hai con dao nhỏ sắc nhọn, thong thả đi ra trước mặt Giản Dao. Không biết hắn ấn vào đâu, màn hình tinh thể lỏng treo trên không trung đột nhiên bật sáng.
Màn hình đang phát tin tức thời sự, nữ phát thanh viên nói rất nhanh: “Tiểu thư Giản Dao, bạn gái của chuyên gia tâm lý tội phạm người Hoa nổi tiếng Bạc Cận Ngôn bị tên ăn thịt người Hoa tươi số một bắt cóc đã bốn ngày. Phía cảnh sát cho biết, bọn họ đang dốc toàn lực truy lùng dấu vết của Tạ Hàm. Chúng ta có thể thấy, đã là ngày thứ tư nhưng giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn nhốt mình trong phòng khách sạn, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài…”
Tim Giản Dao nhói đau. Trên màn hình vụt qua hình ảnh bên ngoài khách sạn của cô và Bạc Cận Ngôn. Tòa nhà toàn kính phản chiếu ánh hoàng hôn chói lọi, vô cùng tĩnh mịch.
Giản Dao rơi nước mắt trong giây lát.
Phản ứng của cô khiến Tạ Hàm rất hài lòng. Hắn mỉm cười đi đến bên Giản Dao, ngẩng đầu cùng cô xem tin tức, đồng thời cất giọng tán thưởng: “Càng là thiên tài, càng là người đàn ông kiêu ngạo, khi gặp phải người anh ta không thể chiến thắng, gặp phải trắc trở không thể chịu đựng, anh ta sẽ càng ngã đau hơn.”
Hắn quay đầu nhìn Giản Dao: “Cô rất quan trọng với anh ta. Tôi nghĩ khi anh ta nhận được tấm da của cô, sự việc sẽ trở nên thú vị hơn. Cô thử nói xem, liệu anh ta có càng tự trách và đau khổ, không thể tha thứ cho bản thân?”
Giản Dao cắn môi, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy. Đúng lúc này, Tạ Hàm đặt một tay lên gáy cô, ấn người cô xuống. Bàn tay còn lại của hắn cũng đáp xuống lưng cô, Giản Dao cảm thấy thấy lưỡi dao sắc nhọn chạm vào làn da trên lưng cô.
Cận Ngôn… cứu em!
Cận Ngôn… cứu em!
“Tin tức nóng hổi.” Giọng nữ phát thanh viên đột nhiên vang lên, cắt ngang tâm trạng hoảng sợ của Giản Dao, cũng khiến Tạ Hàm dừng động tác. Hai người ngẩng đầu, bắt gặp hình ảnh cảnh sát cầm súng chạy rầm rập trên màn hình.
Tạ Hàm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình. Giọng nói gấp gáp của cô phát thanh viên truyền tới: “Chúng tôi vừa nhận được tin, tên ăn thịt người Hoa tươi số hai Tommy đã trốn thoát khỏi nhà tù Pelican Bay mười tám tiếng đồng hồ trước. Hiện tại, phía nhà tù và FBI từ chối phát biểu về sự việc này. Cảnh sát của bang và Cục điều tra liên bang đã cử một lực lượng lớn, truy tìm tung tích kẻ vượt ngục…”
Hình ảnh quay về phòng phát thanh, sắc mặt nữ phát thanh viên hết sức nặng nề: “Được biết, Tommy đã dùng máu tươi viết chữ “Trả thù” trên nền đất phòng giam của hắn. Hắn định “trả thù” ai? Liệu có phải là giáo sư Bạc Cận Ngôn, người vừa mất đi bạn gái? Hiện tại, hai tên ăn thịt người Hoa tươi đều ở ngoài vòng pháp luật. Liệu chúng có bắt tay một lần nữa, gây ra vụ án mới…”
Giản Dao đờ đẫn nhìn màn hình. Tạ Hàm ném con dao mổ xuống mặt bàn bên cạnh.
“Oh… Shit!” Khóe miệng hắn ẩn hiện nụ cười khó hiểu. Hắn không để ý đến Giản Dao, quay người đi vào bóng tối.
Giản Dao vẫn nằm sấp trên giá sắt, xung quanh lại khôi phục không khí yên tĩnh. Cô vẫn không rời mắt khỏi màn hình, trong lòng lại dấy lên tia hy vọng.
Là anh phải không?
Anh đã đi một nước cờ bất ngờ và nguy hiểm, lợi dụng Tommy làm mồi nhử để bắt Tạ Hàm?
Hay là Tommy thật sự vượt ngục để trả thù, khiến anh bị “bao vây tứ phía”? Cô và anh càng khó có ngày gặp lại?
Giản Dao ngẩng đầu xem mãi. Cho đến khi tivi hết tin tức liên quan đến Bạc Cận Ngôn, cô mới cúi xuống, áp mặt vào giá sắt lạnh lẽo, từng giọt nước mặt lặng lẽ trào ra khóe mi.