Lọc Truyện

Hạnh Phúc Bất Ngờ Từ Hôn Nhân

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phố Thanh Sơn vẫn náo nhiệt như hai năm trước đây. Tiếng rao liên hồi của người bán hàng rong, mùi khói dầu hòa lẫn cùng mùi mồ hôi, tạo nên hơi thở đặc trưng của phố chợ.

Cửa hàng bánh bao của nhà họ Hạ nằm ở đoạn đường giữa, biển hiệu bạc màu, bên trên bám đầy khói dầu đen kịt. Đây đều là dấu hiệu của một cửa hiệu lâu đời.

Hồi xưa, không có chiếc xe máy ở trước cửa như bây giờ, mà chỉ có độc một chiếc xe kéo hàng ba bánh chạy bằng điện.

Ngập tràn khoang mũi là hương vị bánh bao, Lê Diệp có chút thất thần, chính là mùi thơm nức mà nóng hổi này, cô không nhớ nhầm.

Mùi hương này đã theo cùng cô suốt quãng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Làn khói nước nóng hổi bay ra từ cửa, cô cảm thấy chân tay lạnh lẽo cứng ngắc của mình cũng dần ấm lên.

Không biết đã ngồi bao lâu, nhân viên cửa hàng đi ra đổ rác, thấy cô ngồi ở ngoài liền chào, “Chị muốn ăn bánh bao không ạ? Cửa hàng bọn em đã mở được ba mươi năm rồi đấy!”

Lê Diệp lắc đầu, lăn bánh xe định rời đi.

“Tiểu Phan, cậu nói chuyện với ai đấy? Bột mỳ đã mang đến chưa?” Cô gái trẻ vừa đi ra vừa hỏi.

Khoảnh khắc ánh mặt chạm nhau, hai người đều giật mình.

Chạm mặt là việc mà không ai ngờ tới. Lê Diệp chỉ định ghé qua cửa hàng một chút, mà Hạ Tiểu Chước vừa nhìn thấy cô ngồi trên xe lăn, trong nháy mắt, muôn cảm xúc cuồn cuộn, lại có phần như rất kinh hãi.

Giống như mọi người, cô nghĩ Lê Diệp sẽ vĩnh viễn không trở về, ít ra là sẽ không xuất hiện trước mặt mình.

Thấy Lê Diệp, Hạ Tiểu Chước sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức lên cơn giận dữ, hất mạnh tay sang một bên, quay đầu đi vào trong.

Lê Diệp cũng không bất ngờ, phản ứng của mỗi người khi thấy cô trở về đều như vậy.

So với hai năm trước, Hạ Tiểu Chước đen đi nhiều, trên người mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng chiếc quần đùi, hai chân xỏ một đôi tông, sau lưng đeo chiếc túi căng phồng.

Trước kia, cô nàng vô cùng ghét cửa hàng này, lần nào bảo cô ấy đến bán hàng thì đều ầm ĩ hết cả nhà cả cửa. Nhưng hiện tại, cô ấy đã trở thành một bà chủ khôn khéo, so với cô nàng đanh đá trước đây là hai người khác biệt.

Vào trong cửa hàng, Hạ Tiểu Chước lại nổi điên, trong chốc lát đã lao ra, chỉ vào Lê Diệp, “Chị hại anh tôi thảm hại như thế mà còn dám về à! Đúng là đồ lẳng lơ, thấy tiền là sáng mắt, không biết xấu hổ!”

Lê Diệp không để bụng lời nói của cô ấy, chỉ nhìn chăm chú dáng vẻ bù xù của cô ấy, trong lòng có chút khổ sở. Đến đây kinh doanh, chắc chắn là phải bỏ việc học đại học, thành tích học tập của Hạ Tiểu Chước vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ.

Thấy cô để lộ ra ánh mắt thương xót, Hạ Tiểu Chước lập tức đến bên cạnh Lê Diệp, ném một cái phong bì vào tay cô, “Đây là tiền chị gửi đến, trả lại cho chị!”

Lê Diệp lập tức đẩy lại, “Em cầm đi.”

“Tôi nói là tôi không cần! Tôi ghê tởm chị!” Hạ Tiểu Chước vô tình lên án, “Chị đi ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy chị!”

Lê Diệp nhìn tập phong bì dày trên mặt đất. Mấy năm nay bớt ăn bớt tiêu, thầm muốn gửi cho một ít cho Hạ Tiểu Chước, muốn bù đắp cho cô ấy một chút, bởi cô ấy còn trẻ, mà bên cạnh chẳng còn lấy một người thân.

Lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe lăn bên dưới cô, Hạ Tiểu Chước châm chọc nói, “Đáng đời…ông trời có mắt, cái này gọi là ác giả ác báo!”

Lê Diệp biết hiện tại cô ấy hận mình đến mức nào, nên không tranh cãi nhiều với cô ấy, một thời gian nữa tìm ra tài khoản ngân hàng rồi gửi tiết kiệm cho cô ấy cũng được.

Gặp lại nhau như sau cả mấy đời xa cách, muôn ngàn lời nói như nghẹn ứ trong cổ. Đối mặt với đoạn tình cảm đã đứt gãy này, nửa chữ cũng khó mà nói ra được.

Quay xe lăn, cô khẽ thở dài.

 

Đang yên tĩnh, bất chợt truyền đến những tiếng gầm rú chói tai. Một chiếc xe bánh mỳ lao đến, tốc độ nhanh khủng khiếp khiến ai đi đường cũng phải né tránh.

Lê Diệp tay chân không tiện, chật vật tránh đi. Phố Thanh Sơn vốn tạp nham, khó tránh khỏi có đủ loại người, nhưng khi chiếc xe kia hùng hổ xông đến, Lê Diệp nhất thời có một dự cảm bất an…

Hạ Tiểu Chước trừng mắt nhìn chiếc xe vừa đến trước cửa hàng mình, xoa thắt lưng, “Mù à! Muốn phá cái xe nát của mày thì lượn ra chỗ khác!”

Lời còn chưa dứt, từ trên xe ùa xuống năm sáu gã cao to, cầm búa và gạch xông vào trong cửa hàng.

Hạ Tiểu Chước lấy lại tinh thần, lập tức lao tới ngăn cản, “Mấy thằng khốn này! Dừng tay lại cho tao!”

Một gã vung tay lên gạt Hạ Tiểu Chước ra ngoài, giơ viên gạch vỡ còn một nửa lên, hung tợn nói, “Bảo mày chuyển chỗ mà vẫn bỏ ngoài tai, con này đúng là thèm đòn đây mà!”

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên cùng tiếng thét chói tai, xng quanh rối loạn kinh khủng, Hạ Tiểu Chước thấy gã đó đi tới, biết là phải tránh, nhưng cái chân bị thương nên không nhúc nhích nổi.

Viên gạch vừa giơ lên, cô ấy chưa kịp tránh đã cảm thấy mình bị đẩy ra, cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng như da thịt bị toạc ra.

Cuống quýt ngẩng đầu, cô chỉ thấy người ngồi trên xe lăn kia đang che phía trước mình, cơ thể bị tàn phá không nhẹ.

Gã kia thẹn quá hóa giận, tung nắm tay đến, giáng một cú thật mạnh vào mặt Lê Diệp. Cúi đầu nhìn ba lô trên đùi Lê Diệp, bên trong lộ ra chiếc phong bì với xấp tiền đỏ rực, gã kia lập tức đưa tay giật lấy. Lê Diệp tóm ngay lại, hai người giằng co rất quyết liệt.

“Thằng chó! Bọn mày không được chết tử tế đâu!” Hạ Tiểu Chước la to lên, “Giết người! Người của Bác Khoa đến cướp chỗ làm ăn của người ta, giờ còn gây tai nạn rồi đây này!”

Cả đám vội vội vàng vàng leo lên xe. Gã kia cũng vậy, nhưng lại không cam lòng chịu về tay không, thấy cổ Lê Diệp còn chiếc vòng bạc, chẳng cần biết đáng giá bao nhiêu, hắn đưa tay định giật nốt.

Chẳng thể ngờ, phản ứng của Lê Diệp với thứ này lại rất lớn, cô giữ chặt chiếc vòng, sức lực nhiều hơn ban nãy gấp mấy lần.

Cảm giác chiếc vòng cứa vào da thịt, Lê Diệp buông lỏng cái túi trong tay ra.

Tên cướp được hời, vội vàng phi ngay lên xe.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, người đi đường và người trong cửa hàng đều loạn cả lên.

Không quan tâm thứ khác, Lê Diệp sờ sờ một lúc, cầm được viên đá nho nhỏ liền thở phào một cái.

Sờ lên mặt, sưng u một cục, dưới mũi lành lạnh, là máu.

Cô lấy mu bàn tay xoa xoa, lại thấy Hạ Tiểu Chước đang đứng ở một bên, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp để nhìn mình.

Đám nhân viên trong cửa hàng còn chưa hết sợ hãi, tránh ở một bên chờ cảnh sát đến. Hạ Tiểu Chước dựng mấy cái ghế bị đổ trong cửa hàng lên, mỗi bước đi đều nghe thấy lạo xạo tiếng mảnh vụn thủy tinh. Nhìn cả cửa hàng lanh tanh bành, cô vô cùng xót ruột.

Lê Diệp đẩy xe lăn về phía trước, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nhìn vẻ mặt tức tối của Hạ Tiểu Chước, “Vừa rồi, là ai vậy?”

Hạ Tiểu Chước không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hòn đá trên cổ cô đến thất thần.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT