Nghe thấy anh nói Lê Diệp què, thần sắc của mỗi người một vẻ, nhưng chung quy vẫn là ngạc nhiên.
Lê Diệp muốn lập tức rời khỏi nơi này. Cô và Trần Oanh có cùng suy nghĩ, hai bên nước lửa bất dung.
“Mau đưa cô ta đi đi.” Phất tay, Trần Oanh tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Khang Đức Văn đỡ Lê Diệp dậy, “Mẹ, cậu hai, con với Kính Lam sẽ đưa cô Lê đi.”
Doãn Chính Đạc đút hai tay trong túi quần, ánh mắt hướng ra khung cửa sổ trong phòng khách. Bên ngoài có cây cối xanh um, có hòn non bộ, có suối giả chảy róc rách.
Doãn Kính Lam chẳng buồn nói anh nữa, ma vương hại đời, nổi giận còn dám giết người. Chị ta quay đầu đi theo chồng ra ngoài cửa.
Vừa bước được một bước, Doãn Chính Đạc liền lạnh lùng nói, “Mang xe lăn đi.”
Doãn Kính Lam nghe vậy liền nhìn xung quanh, chợt thấy phía sau cửa có một chiếc xe lăn, nghĩ là để Lê Diệp ngồi nên chị ta đẩy xe ra ngoài.
Nghe tiếng xe đã đi xa, Trần Oanh thu tầm mắt lại, nhìn Doãn Chính Đạc, “Thằng ranh này, mày muốn dọa chết mẹ có phải không? Nếu không phải cả nhà đang ăn cơm ở gần đây, vừa nhận được điện thoại của bảo vệ là tới ngay được, thì chắc mày gây ra án mạng rồi phải không!”
Doãn Chính Đạc đá cái chai rỗng, không hé răng.
“Mẹ biết trong lòng con không quên được Sơ Vũ, nhưng không thể không sống tiếp được.” Đau lòng sờ mặt con trai, phát hiện đáy mắt anh giăng đầy tơ máu, Trần Oanh ôm anh, “Đồng ý với mẹ đi, bất kể thế nào, con cũng không được làm việc dại dột. Con còn trẻ, trên dưới Doãn gia đều trông cả vào con. Mẹ không thúc giục con, nhưng con phải biết rằng, đời người còn dài, con phải sống cuộc sống bình thường, con có thể nhớ Sơ Vũ, nhưng sau này nhất định phải lập gia đình.”
Vỗ vỗ bả vai bà, Doãn Chính Đạc bình thản nói, “Con không nghĩ quẩn đâu, không phải lo.”
Trần Oanh nhìn thằng con trai đã cao lớn hơn cả mình, “Con đấy à, sao phải dây vào đứa con gái kia nữa, ngày trước ngã một lần rồi mà còn không biết đường tránh đi, lòng dạ nó, con làm sao đề phòng nổi.”
Doãn Chính Đạc ôm bà, “Không nói chuyện này nữa…Đi thôi, con đưa mẹ về.”
Thấy anh không có vẻ kích động, Trần Oanh thật sự muốn lúc nào anh cũng ở trong tầm mắt thì mới yên tâm, kéo anh ra cửa rồi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi anh, “Khi nào thì nó đi?”
“Ai cơ?” Vẻ mặt anh hoàn toàn hờ hững.
“Còn ai vào đây được nữa, Lê Diệp ấy! Lần này nó về chắc không ở lại lâu đâu nhỉ?”
Doãn Chính Đạc đưa tay mở cửa xe, “Không biết…lên xe đi.”
Thấy sắc mặt anh thoáng trầm xuống, Trần Oanh biết anh mất hứng nên không nhắc đến cái tên đó nữa.
***
Trên đường đưa Lê Diệp đi, Doãn Kính Lam khách sáo nói chuyện với cô, tuy rằng Lê Diệp không hề đáp lại.
Thật ra Doãn Kính Lam không thật sự muốn biết hai năm qua cô đi đâu, làm gì, đã gặp phải chuyện gì, nhưng thân làm chị gái, chị ta sợ ngộ nhỡ cô gái này tức giận sẽ chạy tới tố cáo Doãn Chính Đạc với cảnh sát.
Nói chuyện một hồi mà vẫn không nhìn ra tâm tư của Lê Diệp.
Cô chỉ nói địa điểm cần xuống xe, nhưng trông cô có vẻ chật vật, Doãn Kính Lam cũng không yên tâm. Nếu xảy ra chuyện gì, có thể thằng em trai ma vương của mình sẽ gặp phiền toái.
Khang Đức Văn lái xe đến một phòng khám tư nhân, ông chủ ở đây là người anh ta quen biết.
Bác sĩ kiểm tra vết thương của Lê Diệp rồi kết luận là bị thương ngoài da, vừa băng bó vừa nói, “Sao lại uống nhiều rượu thế chứ, còn trẻ mà đã nghiện đến mức này rồi.”
Lê Diệp không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm vào đầu gối đang được bác sĩ quấn từng vòng từng vòng gạc lên trên vết thương.
Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, cười gượng hai tiếng, “Bị đổ rượu thôi, không uống đâu…Bác sĩ, sao chân của cô ấy lại không đứng lên được?”
Bỗng nhiên Lê Diệp đưa mắt lên, lạnh lùng cắt ngang, “Mời hai người về cho, tôi gọi điện nhờ bạn đến đón.”
Doãn Kính Lam thấy giọng điệu của cô có vẻ khó chịu, liền khom người nhìn cô, “Chuyện đó…không phải tôi bao che đâu, Lê Diệp, phàm là có nhân mới có quả, em tai tôi hận cô, cô cũng biết là vì sao…Chuyện hôm nay, là do nó kích động, nhưng tôi hy vọng cô không mượn cớ nói chuyện, tính thế nào đi nữa, thì nhà tôi cũng không có nợ cô.”
Ánh mắt Lê Diệp ngưng tụ ở một điểm, cô không phản bác, nhưng toàn thân cô đều toát ra sự không phục.
Doãn Kính Lam nhún nhún vai. Mọi người đều nói tính tình con bé này có vấn đề, nếu không to gan, thì ngày trước cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Khang Đức Văn đẩy xe lăn lại, để cạnh giường bệnh. Doãn Kính Lam lấy ví ra, rút một sấp tiền đặt ở mép giường, “Cô cầm lấy mua mấy bộ quần áo, thấy không thoải mái thì cứ ở đây, để bác sĩ còn tiện theo dõi.”
Lê Diệp khép hờ mắt, tựa vào chiếc gối ở sau lưng, “Mang tiền đi.”
Doãn Kính Lam nhíu mày, “Cô đừng cậy mạnh, chút tiền này không tính là gì cả, mà dù sao cũng là A Đạc khiến cô bị thương…”
Lời nói còn chưa dứt, Lê Diệp đã vung tay, tun sấp tiền rơi đầy mặt đất.
“Cô!” Doãn Kính Lam tức giận, “Sao lại không biết trái phải thế chứ!”
Lê Diệp đưa lưng về phía họ, không buồn để ý đến lý lẽ gì nữa.
Khang Đức Văn vỗ vỗ vai vợ cho chị ta nguôi giận, cúi người nhặt tiền lên, “Thế này đi, tiền thuốc men để chúng tôi trả, cô Lê cứ yên tâm nghỉ ngơi, vợ chồng tôi thay cậu hai nói lời xin lỗi với cô, hy vọng chuyện hôm nay thế là xong.”
Nói xong, anh ta kéo Doãn Kính Lam còn đang tức giận ra khỏi phòng bệnh.
Đến chỗ thanh toán, Doãn Kính Lam vừa ôm cánh tay vừa oán giận, “Chẳng trách cả nhà họ Lê không thích cô ta, sao mà xử sự kém thế cơ chứ, đúng là Sơ Vũ hơn cô ta gấp nghìn lần!”
Khang Đức Văn dỗ chị ta, “Thôi được rồi, đừng tức giận nữa, hôm nay cậu hai ép cô ta quá…anh thấy cô ta không làm to chuyện lên đâu, dù sao lúc trước cô ta đã sai, lôi chuyện cũ ra thì cô ta càng khó coi hơn!”
“Coi như em phí công làm người tốt! Quản thằng em trai như thế, còn phải chạy theo sau chùi đít cho!”
Khang Đức Văn cười phá lên, hôn chị ta một cái, “Bà xã anh có tài chăm sóc như thế, đương nhiên là phải vất vả rồi…Tối nay mình ra ngoài ăn, nhân tiện đi xem phim luôn.”
Doãn Kính Lam nhìn ông chồng yêu thương mình hết mực, tâm trạng lại tốt lên, hai người ngọt ngào cùng lên xe.
***
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thở của mình, lúc này Lê Diệp mới xoay người lại. Mọi người đã đi, cánh cửa đã khép chặt.
Ngẩng đầu nhìn giọt nước nhỏ trong chai. Bác sĩ truyền thuốc hạ sốt cho cô, thể chất cô không tốt lắm, một chút thương tích nhỏ cũng dễ dàng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Mùi rượu trên người cực kỳ khó ngửi, chẳng trách bác sĩ nghĩ cô là con sâu rượu.
Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc xe lăn ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!