Không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy, Tôn Bách Niên nhìn cô, cô gái mới qua tuổi hai mươi, thật sự vẫn còn rất trẻ, nhưng lại cho người ta thấy sự độc lập và cương quyết già dặn hơn tuổi.
“Anh Tôn, anh nhận cái này đi.” Lê Diệp lấy một sấp tiền từ trong túi ra và đưa cho anh, “Đây là tiền anh mua di động và cho tôi vay, cảm ơn anh.”
Nhớ lại lúc ra khỏi văn phòng, khi anh đi lấy xe, cô có đi đâu đó, thì ra là đến ngân hàng lấy tiền. Tôn Bách Niên không biết phải làm sao, “Cô nhất định phải tính toán rõ ràng thế sao?”
“Phải, nên thế mà.” Lê Diệp đưa tiền cho anh, “Lần này về, thật sự cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.”
Tôn Bách Niên cười lắc đầu, chỉ là việc nhỏ thôi, thật sự cô không cần khách sáo như vậy, “Khi nào lại về?”
Khóe môi Lê Diệp hạ xuống, “Chắc là không quay về nữa.”
Tôn Bách Niên nhìn cô, dù giọng nói cô rất bình thản, nhưng không thật sự thoải mái. Phải rời khỏi nơi sinh sống từ nhỏ là một chuyện không dễ dàng, vậy mà cô lại vô cùng kiên quyết.
Biết cô sẽ không thay đổi quyết định, Tôn Bách Niên chỉ gật đầu, đưa ly rượu đỏ cho cô, “Uống cái này đi.”
Lê Diệp nhận lấy. Thứ rượu này không đắt, nhưng lại rất ngon, ngọt ngào, đậm vị. Cô để lộ ra vẻ kinh ngạc, hai má phiếm hồng động lòng người.
Tôn Bách Niên mỉm cười, thời gian yên bình như thế này, đối với anh cũng là khó có được. Chỉ tiếc, có khi giữa người với người, duyên phận là thế, như bèo nước gặp nhau.
Một lát sau …
“Ấy, kia không phải là đứa cháu có hiếu của nhà họ Lê bọn mình sao, trong lễ tang thì đau thương vô hạn, nhanh thế mà đã hưởng thụ cá thịt rồi?”
Bên tai truyền đến tiếng nói châm chọc, Lê Diệp nghiêng đầu, thấy Lê Thiên Tố và đám bạn.
Không có lòng dạ nào mà để ý, Lê Diệp chẳng đáp lời, quay lại tiếp tục ăn cơm.
“Tố Tố, đứa cướp bạn trai của Sơ Vũ là nó đúng không?” Trong đám người truyền ra tiếng xì xào, “Trong lễ tang, ai cũng nói chuyện đấy hết, đúng là không biết xấu hổ, làm ra chuyện đấy rồi mà còn dám vác mặt đi rêu rao.”
“Mình cũng thấy khó chịu đây. Có người trời sinh đã mặt dày, nếu không phải là đứa ăn xin thì sao có thể ở lại nhà họ Lê chục năm.” Lê Thiên Tố thấy cô không để ý đến mình thì càng tức giận mà châm chọc thêm.
Lê Diệp làm như không có chuyện gì, chuyên tâm ăn nốt đĩa thức ăn. Cô không muốn cãi nhau với đám đó, cô đã miễn nhiễm với ánh mắt khác thường của người khác từ lâu rồi.
Tôn Bách Niên buông dao nĩa, nhìn đám người ở bàn bên cạnh, nói năng gãy gọn, “Tội xúc phạm là dùng bạo lực hoặc phương pháp khác để công khai hạ thấp nhân cách của người khác, phá hỏng danh dự của họ, là hành vi vô cùng nghiêm trọng. Căn cứ vào điều hai trăm bốn mươi sáu của “Hình Pháp”, thì có thể phải ngồi tù dưới ba năm, tạm giam trong thời gian ngắn, quản chế, hoặc tước quyền chính trị.”
Nói chuyện qua lại với luật sư khó tránh khỏi việc bị uy hiếp, Tôn Bách Niên vừa nói xong, Lê Thiên Tố và đám người kia lập tức im miệng.
Một hồi lâu sau, Lê Thiên Tố mới không cam lòng mà phản bác, “Bớt lừa tôi đi! Những điều tôi nói đều là sự thật, sao lại là cố ý phá hoại danh dự của cô ta chứ!”
“Để tôi báo cảnh sát, cô có thể thông báo cho luật sư của mình.” Tôn Bách Niên lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Lê Diệp không muốn gây thêm phiền toái cho Tôn Bách Niên, quay đầu nhìn Lê Thiên Tố, “Ngày kia tôi lên máy bay rồi…nếu có ai muốn biết thì thay tôi chuyển lời nhé.”
Lê Thiên Tố ngẩn ra, lại lập tức xùy lạnh, “Không ai muốn biết hết! Cô đi mau đi, vĩnh viễn đừng có về, cho người ta đỡ ghét!”
Nhìn cô ta dẫn đám người rời đi, Lê Diệp quay đầu lại, nở nụ cười áy náy với Tôn Bách Niên…Nếu cô không rời đi, những tình huống không thoải mái như thế này có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
Tôn Bách Niên nhìn cô. Nụ cười có trăm nghìn loại, phần lớn là ngọt ngào, nhưng nụ cười này lại khiến người khác vô cùng chua xót.
Cô gái kiên cường, nhưng lại rất yếu ớt, cô gái độc lập, nhưng rất cần có người quan tâm.
Chiếc ly thủy tinh phản chiếu gương mặt tuấn tú, ánh sáng của ngọn đèn treo tường rọi vào mắt anh, thâm thúy, ấm áp.
Từ bệnh viện ra, Doãn Chính Đạc lái ô tô về nhà.
Mấy ngày nay, ông nội phải ở lại bệnh viện theo dõi, tâm lý bị ảnh hưởng nên sức khỏe của ông vẫn không mấy ổn định.
Khu nhà cao cấp của Doãn gia vô cùng xa hoa. Từ phía xa đã có thể nhìn thấy cánh cổng khắc hoa cao lớn, ngay sau đó là vườn hoa và bãi cỏ ngút ngàn, xa hơn nữa mới đến căn biệt thự sừng sững theo phong cách châu Âu.
Xe đến gần, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Xuyên qua con đường trong vườn hoa, phải tầm hai phút sau xe mới đến được sân. Dừng xe, Doãn Chính Đạc lập tức đi lên tầng.
Ở công ty bận rộn cả ngày, lại vào viện trông ông nội, trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“A Đạc!” Dưới tán ô, Doãn Kính Lam đưa tay gọi em trai, “Ở đây có trà với bánh này, lại đây ngồi một lát đi!”
Doãn Chính Đạc xua tay từ chối, Trần Oanh ngồi bên cạnh liền bất mãn nói, “Tổng giám đốc Doãn là người bận rộn, từ sáng đến tối có thấy bóng dáng đâu.”
Xoa xoa mày, Doãn Chính Đạc xoay người bước đến, ngồi xuống mới phát hiện ra còn có người khác…
“Anh hai.” Lê Thiên Tố gọi anh một cách giòn tan, rót trà bưng qua, “Công việc bận rộn lắm ạ? Trông anh có vẻ mệt mỏi.”
“Vẫn ổn.” Doãn Chính Đạc bưng tách lên uống một ngụm, vị hồng trà Cát Lĩnh tinh tế chảy qua cổ họng, thật thoải mái.
Thấy đôi mày nhíu chặt của anh hơi giãn ra, Lê Thiên Tố lại đưa một đĩa điểm tâm ra, “Đây là bánh scone, không ngọt, mà lại rất tốt cho sức khỏe, anh hai ăn một chút đi.”
Vốn không thích mấy món ngọt, Doãn Chính Đạc chẳng động vào, chỉ dựa lưng vào ghế, hai tay để sau đầu, dường như hẵng còn ngây ngẩn bởi múi hương thơm ngát của mặt cỏ mới cắt tỉa.
“Cứ kệ nó, nó không thích ăn đâu.” Thấy Lê Thiên Tố có vẻ ngượng ngùng cầm đĩa điểm tâm, Doãn Kính Lam nhận lấy đặt sang một bên, “Phải rồi, sức khóe của chú ba thế nào? Mấy hôm nay nhà chị đều phải lo cho ông nội, chẳng qua đó được.”
“Không sao ạ, chú ba với thím ba cũng sắp đi rồi, bà nội mất, người trong nhà khó tránh khỏi đau buồn.” Lê Thiên Tố lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng thương cảm.
Trần Oanh nâng tách trà lên, thở dài, “Sinh ly tử biệt là chuyện khiến người ta bất lực nhất…À đúng rồi, con bé kia đã đi chưa?”
Lê Thiên Tố nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Là Lê Diệp ấy.” Trần Oanh nhíu mày.
Lê Thiên Tố nhìn Doãn Chính Đạc, anh tựa lưng vào ghế, khép hờ hai mắt, dáng vẻ như đang ngủ.
“Cô ta…vẫn chưa đi ạ.” Nhắc đến cái tên này, Lê Thiên Tố bất giác hạ thấp giọng, như là sợ chạm đến điều cấm kỵ nào đó. Thấy Trần Oanh nhíu mày, cô ta lại nói, “Nhưng mà cô ta nói là đã lấy được vé máy bay rồi, hai ngày nữa đi.”
“Đi đi cho lành, ở lại đây rồi lại gây sóng gây gió. Nhưng mà kể ra cũng lạ, nó lại chẳng lấy tí tài sản nào.” Trần Oanh giễu.
“Được rồi mẹ, nói chuyện của nó làm gì…” Doãn Kính Lam nháy mắt. Trần Oanh nhìn con trai, anh vẫn gối tay dựa vào thành ghế, nhưng lại đang mở mắt, gương mặt không có biểu cảm gì, tầm mắt dừng lại ở phía xa, như thể chẳng hề theo dõi cuộc trò chuyện này.
“A Đạc, ý của anh rể em là vẫn cứ để Tố Tố đến chỗ em thực tập, bên chỗ anh ấy phức tạp, Tố Tố còn non nớt, sợ là không thích ứng được. Em…” Doãn Kính Lam đưa mắt nhìn Lê Thiên Tố, hai mắt cô ta đang chứa đầy vẻ mong chờ.
Lời còn chưa nói xong, Doãn Chính Đạc bỗng nhiên đứng dậy, “Con ra ngoài một lát.”
“Này! Vừa về mà lại đi đâu!” Doãn Kính Lam gọi với theo, nhưng anh chẳng quay đầu lại mà đã lái xe đi luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!