Thấy anh không chịu nói chuyện điều kiện, Lê Diệp có chút nản lòng…Có phải hay không anh biết rõ, gieo thương tổn lên Tiểu Chước còn hơn gấp trăm gấp nghìn lần phủ tổn thương trên cô.
Nếu là như vậy, anh càng không thể khiến cho Tiểu Chước được thả ra một cách dễ dàng.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, nếu ở chỗ tạm giam quá lâu, không biết Tiểu Chước sẽ phải gánh thêm tội nào nữa.
Nắm di động, cô muốn gọi điện hỏi Tôn Bách Niên một chút. Vụ án khó thế nào anh cũng đã từng nhận, nếu có thể thì sẽ đi nộp tiền bảo lãnh cho Tiểu Chước ra ngoài trước.
Nhìn người đàn ông vẫn đang nhắm mắt, Lê Diệp lăn bánh xe, chuẩn bị ra ngoài.
Trên mặt gối truyền đến giọng nói mệt mỏi của người đàn ông, “Không ai bảo lãnh cho cô ta ra được đâu, đừng có phí công.”
Lê Diệp quay đầu lại. Anh vẫn nhắm mắt, nhưng anh vốn dĩ không ngủ, nhất cử nhất động của cô thậm chí bị anh nhìn thấy rõ ràng chỉ bằng tưởng tượng trong đầu.
Có chút sốt ruột, Lê Diệp nắm tay vịn xe lăn, “Anh muốn gì? Cửa hàng? Hay là mạng của tôi? Anh muốn gì đều cho anh hết!”
Anh hừ một tiếng đặc âm mũi, “Cứ nghĩ tiếp đi, đợi tôi ngủ dậy rồi nói cho tôi nghe, cô còn định lấy cái gì làm điều kiện nữa.”
Lê Diệp trừng mắt nhìn anh. Anh đang chọc tức cô…anh không thiếu gì cả, so với cả nhân loại, anh được coi là người giàu có, Lê Diệp cô còn có gì để đem ra trao đổi nữa? Trừ cái mạng này ra, cô đã sớm chỉ còn hai bàn tay trắng.
Người đàn ông trên giường ngủ thật, chỉ chốc lát đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Lê Diệp trợn mắt nhìn anh, nếu giờ mà có một con dao, có thể cô sẽ không chút do dự mà cắm thẳng vào ngực anh.
Tôn Bách Niên gửi tin nhắn tới. Cú đâm của Hạ Tiểu Chước mang tính chất hành hung rất nghiêm trọng, phía Doãn Chính Đạc lại gây áp lực, tạm thời không có cách nào nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy được. Vì thế, Tiểu Chước phải ở nơi tạm giam qua đêm nay.
Thật sốt ruột, nhưng lại phải ngồi đây mặc cho thời gian trôi.
Ngồi một lúc lâu, Lê Diệp cảm thấy chân tay đều đau nhức. Xoa xoa cánh tay tê rần, cô bỗng thấy trong dây truyền thuốc của Doãn Chính Đạc bắt đầu trào ngược máu lên…Chính là hiện tượng truyền thuốc xong, kim tiêm hút ngược máu lại.
Cô há miệng thở dốc, nhưng cũng không muốn quan tâm đến anh. Người như vậy, chết trăm lần cũng không đáng để cảm thông.
Máu dâng lên, chẳng mấy chốc đã đầy đoạn dây. Lê Diệp nhíu mày, anh ngủ quá say, một chút phản ứng cũng không có.
Ngồi yên một lát, Lê Diệp nắm lấy bánh xe, đang định lăn đi thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Cô y tá vội vàng chạy vào, liếc nhìn chai thuốc truyền, kêu lên một tiếng “Trời ơi” – rồi lao tới cạnh giường.
Cuống quýt rút kim ra, cô y tá mắng, “Người nhà kiểu gì thế! Thấy thuốc truyền hết rồi cũng không mở mồm gọi!”
Lê Diệp ngồi yên, sắc mặt không chút thay đổi, cô cũng không đáp lời cô y tá.
Có lẽ lúc rút kim hơi đau nên Doãn Chính Đạc xuýt xoa một tiếng cực nhẹ, rồi cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn máu trên mu bàn tay, anh nhíu mày lại.
“Người trông không cẩn thận, trào ngược nhiều máu như vậy mà cũng không phát hiện ra.” Cô y tá vừa trách móc vừa nhẹ nhàng dùng bông y tế lau khô tay cho anh, đỡ anh ngồi dậy rồi gạt chăn trên người anh xuống, “Nào, để tôi đo nhiệt độ cho anh.”
Lồng ngực trần rắn chắc. Cô y tá kẹp nhiệt kế dưới nách anh, đứng một bên nhìn anh không chớp mắt.
Doãn Chính Đạc híp mắt nhìn người ngồi trên xe lăn. Cô hờ hững nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau, y tá rút nhiệt kế ra, “Hạ sốt rồi…Đêm nay ở lại quan sát thêm, mai còn phải tiêm mấy mũi nữa.”
Doãn Chính Đạc không lên tiếng, miễn cưỡng nhìn người có vẻ không có ý định đi kia.
Lê Diệp thì lại nhìn vào khoảng không, cô không muốn ở cùng anh một khắc nào, nhưng đành chịu thôi, cô chỉ có thể cầu xin anh.
Sau khi y tá ra khỏi cửa, Lê Diệp phải đợi tiếp, vì Doãn Chính Đạc lại ngủ, như thể cô là không khí vậy.
Chờ đến sốt ruột, cô kiềm chế ý định mở cửa rời đi tới mấy lần. Ở đây cầu xin anh, chính cô cũng cảm thấy là một quyết định ngu ngốc.
Nằm một lát, Doãn Chính Đạc bỗng ngồi dậy, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh không quá lớn, âm thanh gì cũng rất rõ ràng. Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, liền quay đầu đi ra.
Vừa đi chưa được xa, từ phía sau bỗng bị người ta kéo lại, cô quay đầu, liền chạm phải ánh mắt âm trầm, dữ tợn.
Hai bước đã vượt qua, Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay cô, cắn răng nói, “Cô đi tìm ai? Tôn Bách Niên? Đừng hòng, nói cho cô hay, tôi mà không mở miệng thì con bé kia cả đời này cũng đừng mong ra ngoài được!”
Lê Diệp hất anh ra, “Anh quả thật phát điên rồi!”
Doãn Chính Đạc cười lạnh, “Tôi phát điên đấy, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể cầu xin thằng điên như tôi thôi.”
Cắn chặt răng, Lê Diệp nắm chặt tay nhìn anh, “Anh còn muốn thế nào hả! Tùng Thông phải ngồi tù mười năm, tôi thì thành ra thế này, cứ cho là tôi nợ anh, như thế này còn chưa đủ sao?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, thần sắc lạnh lùng khiến người khác phải sợ hãi. Một lúc sau, anh trầm giọng nói, “Không đủ.”
Lê Diệp tuyệt vọng, “Anh muốn tôi nhảy qua cửa sổ ư?”
Đôi mày kiếm nhíu lại, các cơ trên mặt Doãn Chính Đạc đều căng cứng. Anh không nói lời nào, nhưng hai mắt lại ngập tràn lửa giận…
Lê Diệp nhìn con người bị vùi trong nỗi hận kia, vì mất đi Sơ Vũ nên anh trút toàn bộ oán giận lên cô. Lê Diệp đã không còn e ngại kiếp nạn gì nữa, nhưng cô không thể chịu được nếu Tùng Thông và Tiểu Chước cũng bị kéo xuống nước theo.
Lê Diệp ngồi trên xe lăn, chỉ một cái chớp mắt, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ – Nếu cô chết, có phải tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt không, có phải nỗi hận của Doãn Chính Đạc sẽ kết thúc, sẽ không bao giờ…có người bị cuốn vào sự việc này nữa?
Ánh mắt cô ảm đạm như tro tàn, khuôn mặt vốn không có thần thái lập tức bị sắc u ám bao phủ. Lê Diệp ngồi yên, gió từ ngoài cửa sổ tràn vào, cơ thể gầy gò của cô như một bông tuyết có thể tan bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, Doãn Chính Đạc cuống cuồng tiến lên, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Lực tay của anh quá lớn, bóp đến mức cả xương cốt Lê Diệp cũng thấy nhưng nhức. Doãn Chính Đạc buông tay ra, đứng trước mặt cô, không đi cũng không nói.
Ngọn đèn trên hành lang chỉ lờ mờ, ánh mắt Doãn Chính Đạc thì lại sáng rực, như hai tia lửa có thể thiêu đốt người ta.
Một lúc sau, anh bỗng trầm giọng nói, “Thả cũng được thôi, nhưng cái giá quá lớn e là cô không nhận được đâu.”
Lê Diệp nheo mắt lại. Anh không cười, cũng không giận, thái độ nói chuyện lại vô cùng nghiêm túc, anh cứ như vậy lại khiến người khác không nắm bắt được, nguy hiểm khó dò.
“Sợ thì đi luôn đi.” Doãn Chính Đạc nheo mắt lại.
Lê Diệp ngẩng đầu, nói một cách dứt khoát, “Anh bảo người ta thả Tiểu Chước ra, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thật đáng sợ. Anh đã không cho cô đường lui nào rồi, “Nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy…”
Lê Diệp khẽ cắn môi, “Chỉ cần anh thả người!”
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, anh tiến lên từng bước, không thèm để ý đến cánh tay vừa khâu lại, bế thốc cô lên từ xe lăn.