Lọc Truyện

7 Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Trên địa bàn của Lưu Kế Cường, ở một điểm mù mà các tay súng bắn tỉa đều thấy đau đầu, tuy rằng chủ nhân của biệt thự như một con thú bị nhốt trong lồng nhưng ngay từ ban đầu vẫn nắm quyền chủ động, khiến La Trì cảm thấy cực kỳ khó khăn. Sau khi Lục Bắc Thần đi vào trong biệt thự theo yêu cầu của Lưu Kế Cường, ban đầu thận trọng từng bước, tới bây giờ đã xoay chuyển cục diện, dần dần hóa bị động thành chủ động.

"Tiêu Tuyết là một người tình cảm mãnh liệt, theo tên tuổi mỗi ngày một nổi, ham muốn của cô ta cũng sẽ càng ngày càng tăng." Tâm trạng của Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh: "Anh phải thừa nhận một thực tế, đó chính là cho dù tôi có phụ lòng cô ta nhưng cũng đã mang tới cho cô ta một trải nghiệm khó quên. Bạch Đông nói gì thì nói cũng là một người phong độ, vì sao Tiêu Tuyết lại đá anh ta nhanh như vậy? Phán đoán hợp lý nhất chính là khả năng 'làm việc' của anh ta không ổn. Tôi nghĩ Khương Đinh và anh ta cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Bạch Đông bị đá mà không hận Tiêu Tuyết là vì anh ta chột dạ, biết mình không thể khiến Tiêu Tuyết thỏa mãn nên cũng chấp nhận, còn sau này nảy sinh ý đồ giết người, chẳng qua là vì bị kích động bởi cái chết của Khương Đinh nên mới chôn giấu hận thù rất sâu trong lòng. Còn anh thì sao, cuối cùng ngoại trừ cái gai trong mắt là Khương Đinh, tôi nghĩ nhất định là một ngày nào đó về nhà anh phát hiện Khương Đinh và Tiêu Tuyết ân ái, thậm chí có thể Tiêu Tuyết đã nhắc tới chuyện anh bất lực trước mặt Khương Đinh còn Khương Đinh thì phụ họa theo. Đàn ông sợ nhất là chuyện này mà anh lại gặp trúng phải nó, còn bị người ta ở nhà bình phẩm, bới móc đủ điều, quá tổn thương lòng tự trọng. Đương nhiên, anh vẫn không nỡ giết Tiêu Tuyết, vì anh đã đầu tư quá nhiều tiền vào cô ta. Khương Đinh trở thành đối tượng để anh trút giận, vì anh cảm thấy mọi sự bất hạnh đều vì sự gia nhập của Khương Đinh. Anh giết cậu ta, lại còn giấu giếm xác của cậu ta."

"Mày nói bậy!"

"Tôi nói bậy hay vô tình đoán trúng sự thật thì trong lòng anh biết rõ." Lục Bắc Thần gần như sát lại gần hắn, hơi nheo mắt lại: "Anh hận tôi nhưng anh không gặp được tôi. Khương Đinh trở thành kẻ vô tội. Anh thậm chí còn ép Tiêu Tuyết trộn lẫn tro cốt của cậu ta vào màu vẽ để vẽ tranh. Biệt thự của Tiêu Tuyết là anh bỏ tiền ra mua, thế nên đó cũng là một nơi chung chạ khác của hai người. Để thỏa mãn tôn nghiêm đàn ông của mình, anh còn treo bức tranh đối diện giường ngủ, mục đích chính là muốn để Khương Đinh nhìn thấy hai người mây mưa như thế nào!"

"Bức tranh đó vốn dĩ không phải tao ép Tiêu Tuyết vẽ! Là tâm lý nó biến thái, sau khi Khương Đinh chết nó đã muốn tạo hắn thành tranh! Nó còn ác độc hơn tao gấp vạn lần!" Lưu Kế Cường bị Lục Bắc Thần dồn ép, nhất thời gào ầm lên câu nói này.

Tiếng vang vẫn còn vọng lại.

Trong khoảnh khắc, tất cả như đóng băng.

Sự phẫn nộ của Lưu Kế Cường, sự tuyệt vọng của Cố Tư, sự kinh hoàng của Cố Sơ và vẻ điềm nhiên của Lục Bắc Thần.

"Lục Bắc Thâm, tao phải giết mày!" Lưu Kế Cường lập tức tỉnh lại, dí ngay súng vào trán anh, nét mặt hung hãn.

Cố Sơ cả kinh, đang định tiến lên thì bị Lục Bắc Thần quát: "Đứng im!"

Tiếng súng không vang lên, Lưu Kế Cường chỉ nhằm vào anh, đạn đã lên nòng, Cố Sơ cảm thấy nghẹt thở. Cô muốn nhào tới nhưng lại không dám hành động bừa bãi, sợ kích động Lưu Kế Cường khiến hắn nổ súng thật.

"Lục Bắc Thâm, mày đã chia tay với Tiêu Tuyết rồi, cô ta sống hay chết liên quan gì tới mày?" Gân xanh trên trán Lưu Kế Cường đã gồ lên, hắn nghiến răng dằn mạnh từng chữ.

"Chỉ cần là vụ án thì sẽ có liên quan tới tôi."

"Vụ án của Tiêu Tuyết đã kết thúc rồi, mày còn lo chuyện bao đồng làm cái gì?"

"Không làm chuyện đen tối thì sẽ không có chuyện gì." Lục Bắc Thần không chút e sợ: "Đầu tiên là cây đàn vĩ cầm, sau đó lại tới bức tranh. Nếu anh không giở lắm trò ra như vậy, chưa biết chừng vụ án này sẽ kết thúc thật."

Lưu Kế Cường nghiến răng kèn kẹt: "Mày tưởng dựa vào một mình mày có thể bắt được tao sao?"

"Bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy, anh chạy kiểu gì đây?"

"Chỉ cần trong tay tao còn có con tin, còn sợ tao không chạy ra ngoài được chắc?"
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Lục Bắc Thần làm ra vẻ tỉnh ngộ, liếc nhìn Cố Tư vẫn đang nước mắt lưng tròng, nói: "Lưu Kế Cường, anh đem một người con gái yêu mình sâu đậm như thế làm con tin, làm vậy liệu có ổn không?"

"Ra vẻ si tình với tao sao?" Lưu Kế Cường cười khẩy: "Mày và tao cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân thôi, đều là hạng có mới nới cũ. Mày có tư cách gì chỉ trích tao? Đổi lại là mày, tao nghĩ Cố đại tiểu thư đứng bên cạnh mày kia cũng khó tránh khỏi bị mày lợi dụng."

Lục Bắc Thần cười nhạt: "Để anh thất vọng rồi, tôi quả thật không có sở thích ấy."

Lưu Kế Cường từ đầu tới cuối vẫn không thể đập vỡ cái vẻ bình thản của anh, trong lòng dĩ nhiên sốt ruột bèn nhìn về phía Cố Sơ: "Có biết bạn trai cô trước đây đã từng tình cảm mặn nồng với Tiêu Tuyết không?"

Trái tim Cố Sơ run lên. Cô không muốn nghe, không muốn nghe chút nào.

"Bọn họ yêu nhau lâu lắm rồi, năm xưa bạn trai cô bỏ không ít công sức vào Tiêu Tuyết đâu." Lưu Kế Cường cười: "Cô biết chuyện này hay là không biết vậy? Cô bé à, trên đời này chẳng có người đàn ông nào là thiên thần, cả cậu bạn trai của cô cũng không ngoại lệ."

Lục Bắc Thần đứng đó, đầu mày nhíu chặt.

Một lúc sau.

"Tôi biết hay không biết có quan hệ gì sao?" Cố Sơ lên tiếng, thanh âm rất khẽ, rất nhẹ: "Hay nói cách khác, có liên quan gì tới anh sao?"

Một câu nói nằm ngoài dự đoán của Lưu Kế Cường, ánh mắt hắn ta cũng vì thế trở nên phẫn uất: "Mày nói gì?"

Ngay cả Lục Bắc Thần cũng ngỡ ngàng.

"Cho dù ngày xưa anh ấy và Tiêu Tuyết có hạnh phúc, gắn bó như một thì cũng đã là quá khứ rồi." Cố Sơ nhìn Lưu Kế Cường, sức mạnh toát ra từ đôi mắt tròn đầy mạnh mẽ: "Quá khứ của một người chẳng thể nói lên được điều gì, cuộc sống mỗi ngày vẫn phải tiếp tục bước về phía trước, con người ta cũng chỉ có thể không ngừng nhìn về phía trước mà thôi. Thường xuyên quay đầu nhìn về quá khứ chẳng tốt đẹp gì. Giống như Tiêu Tuyết, cô ta không quên được chuyện xưa, thế nên đã mang lại cho những người bên cạnh những rắc rối. Cũng giống như anh, không từ bỏ được thù hận trong lòng, kết quả đã sai càng thêm sai."

"Con đàn bà thối tha kia, mày nói cái gì? Có tin tao bắn chết nó không!" Lưu Kế Cường một lần nữa kích động, ra sức ấn vào đầu Lục Bắc Thần.

Cố Sơ khẽ run lên. Cô đương nhiên không dám nói nhiều nữa, mấy lời vừa rồi chỉ là bạo dạn nói mà thôi. Nhưng Lục Bắc Thần giơ tay siết chặt khẩu súng trong tay hắn, nói rành mạch: "Lưu Kế Cường, anh dám bắn không?"

Lục Bắc Thần điên rồi!

Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô.

Trái tim lập tức vọt lên tận cổ họng, cô muốn gọi tên Lục Bắc Thần nhưng cổ họng nghẹn lại.

Lưu Kế Cường không ngờ Lục Bắc Thần lại đột ngột tiến công như vậy. Hắn ngây ra giây lát rồi nói: "Mày tưởng tao không dám sao!"

"Khó khăn lắm anh mới đợi được tôi tới đây, đương nhiên phải lợi dụng cho tốt." Lục Bắc Thần cười: "Thả Cố Tư ra, giá trị lợi dụng của tôi hoàn toàn cao hơn con bé."

Cố Tư bàng hoàng nhìn Lục Bắc Thần.

Cố Sơ thì lắc đầu, thầm lẩm bẩm: "Không..."

"Bây giờ mày còn tư cách cò kè mặc cả với tao sao?" Lưu Kế Cường sắc mặt lạnh ngắt.

"Chẳng qua tôi chỉ xây dựng cho anh cách hợp lý nhất thôi." Lục Bắc Thần lạnh nhạt: "Anh đâu thể ở trong cái biệt thự này cả đời, phải không? Coi tôi như con tin đưa ra ngoài, ra điều kiện với cảnh sát, họ nhất định sẽ đáp ứng. Anh cũng biết rõ đấy, trong mắt họ, tôi là quốc bảo."

Lưu Kế Cường nhìn anh trân trân, dường như đang suy tính tính khả thi.

"Anh bắt tôi ra ngoài, hai cô gái đi theo. Lỡ như tôi thật sự không hợp tác, anh hoàn toàn có cơ hội bắt thêm một con tin nữa làm bia đỡ đạn." Lục Bắc Thần cười nói.

Cố Sơ không hiểu Lục Bắc Thần suy nghĩ gì, chỉ muốn đầu óc có thể xoay chuyển nhanh hơn một chút để theo kịp tiết tấu của anh. Lưu Kế Cường nheo mắt lại: "Mày tưởng tao dễ lừa à?"

"Chẳng qua tôi chỉ là pháp y, một tên mọt sách trói gà không chặt. Anh còn lo tôi đấu lại được khẩu súng trong tay anh sao?"

"Theo như tao biết, khả năng đấu kiếm của mày không tồi."

"Anh cũng luyện kiếm đạo mà, nên hiểu rõ có rất nhiều chiêu thức chẳng qua chỉ có cho đẹp mắt."

Lưu Kế Cường chần chừ.

Một lúc sau, hắn quát Cố Sơ: "Con kia, lại đây, cởi trói cho nó!"

Trái tim đang treo lơ lửng của Cố Sơ từ từ hạ xuống. Cô vội vàng bước tới cởi sợi dây thừng buộc vào ghế. Đang định cởi sợi dây trên tay Cố Tư thì lại bị Lưu Kế Cường nạt nộ: "Không được cởi dây ở tay nó, trói dây thừng vào một tay kia của mày, mau!"

Cố Tư lắc đầu với Cố Sơ.

Cố Sơ không còn sự lựa chọn nào khác, phải làm theo.

"Đưa một đầu dây thừng cho tao!" Lưu Kế Cường ra lệnh.

Cố Sơ cố bình tĩnh, đưa một đầu dây cho hắn. Hắn ta đón lấy, vòng qua cổ tay, như vậy hắn có thể kiểm soát hành động của Cố Sơ.

"Bạn gái mày cũng ở trong tay tao, mày mà dám giở trò tao sẽ bắn chết nó." Lưu Kế Cường vừa nói vừa nhìn về phía Cố Sơ: "Mày cũng thế, dám liều lĩnh, tao bảo đảm đầu thằng bạn trai mày sẽ nở hoa. Còn về Cố Tư, bây giờ mày có thể chạy nhảy, có thể bỏ trốn nhưng xem ra là mày không nỡ, lát nữa mày dám chạy, chị mày không toàn mạng đâu!"

Chiếc giẻ bịt miệng Cố Tư đã được tháo xuống, cuối cùng con bé cũng nói được. Nó phẫn nộ gào thét về phía Lưu Kế Cường: "Đồ cặn bã, khốn nạn!"

Lưu Kế Cường vẫn bình thản, cười khẽ: "Giờ hối hận rồi sao? Đàn bà đứa nào đứa nấy giống nhau cả, luôn miệng nói yêu mày, kết quả thì sao? Mẹ nó, đứa nào cũng giả dối hết!"

"Lưu Kế Cường, mày là thằng khốn!" Cố Tư điên cuồng gào lên.

Lưu Kế Cường không quan tâm tới Cố Tư nữa, đẩy Lục Bắc Thần một cái, dùng súng chỉ vào anh: "Đi!"

Cả đoàn người đi ra khỏi phòng sách.

Lưu Kế Cường dừng bước, quát lên với Cố Tư phía sau: "Đi song song với chị mày!"

Cố Tư hận đến nghiến răng kèn kẹt nhưng vẫn làm theo.

Khi đi tới gần ban công, Lục Bắc Thần bất ngờ dừng lại, Lưu Kế Cường một lần nữa đẩy anh, ra lệnh: "Đi mau, đừng có giở trò!"

"Lưu Kế Cường, anh đã nghĩ kỹ sẽ ra điều kiện gì chưa đấy?" Lục Bắc Thần đi rất từ tốn: "Cái mạng của tôi đáng giá lắm, tốt nhất đừng có lãng phí giá trị của tôi."

"Thừa lời! Ông mày tự biết tính toán!" Lưu Kế Cường quát.

Lục Bắc Thần đi tới chỗ ngoặt cầu thang, khẽ thở dài: "Chỉ là, tôi cảm thấy lo cho trí tuệ của anh."

"Mày nói thế là ý gì?" Lưu Kế Cường cũng đột ngột dừng lại.

Lục Bắc Thần quay đầu, ánh trăng trải dài trên gương mặt anh, Cố Sơ đứng bên nhìn rất rõ ràng, lúc này đây nụ cười anh ngập tràn nguy hiểm, hệt như một kẻ đòi mạng trong đêm đen. Nụ cười ấy đong đầy ánh mắt, đến cả Lưu Kế Cường cũng cảm thấy có điều gì bất thường, đang định có hành động phản ứng thì thấy cái bóng của Lục Bắc Thần vút một cái, ngay lập tức giơ nhanh tay lên, cánh tay giơ cao, vồ lấy. Lưu Kế Cường bỗng chốc không phản ứng kịp, khẩu súng từ trong tay hắn ta bay ra ngoài.

Hắn ta bàng hoàng, nhanh chóng quay người nhặt lên.

Bên này Cố Sơ phản ứng rất nhanh, bất thình lình giật mạnh dây thừng. Lưu Kế Cường quên mất cổ tay mình vẫn còn buộc với sợi dây, lập tức ngã sõng soài, ngón tay còn cách khẩu súng đúng mấy cm.

~Hết chương 148~
Danh sách truyện HOT