Lần trước Cố Sơ thay mặt Lục Bắc Thần tham gia buổi họp, đại đa số các tình huống đều là cô lắng nghe. Nghiêm túc mà nói, trong vụ án Tiêu Tuyết, cô cũng coi như người ngoài cuộc, nửa đường mới xen vào, thế nên đối với những mắt xích chứng cứ lấy được lúc trước, cô hoàn toàn không nắm rõ. Nhưng lần này thì khác, từ lúc thi thể được phát hiện tới khi làm công tác khám nghiệm cô đều tham gia vào, rất nhiều chi tiết cô coi như cũng biết, thế nên buổi họp lần này đối với cô mà nói rất quan trọng, là minh chứng cho việc cô chính thức bước chân vào ngành này.
Trên đời này có hai nghề mà người hành nghề có đôi mắt sắc bén nhất.
Một là nhà tư vấn tâm lý, họ có thể thông qua cơ thể để nhìn thấu tâm tính.
Một chính là pháp y, họ có thể thông qua hài cốt để nhìn thấu nhân tính.
Diện mạo của con người có thể khác biệt nhưng kết cấu cơ thể lại tương đồng, nhưng một khi bị hại, trong vụ án mạng có cái chết đặc biệt thì thi thể trở thành thứ quan trọng hàng đầu của cả vụ án. Người tuy đã chết rồi nhưng thi thể vẫn biết lên tiếng, hài cốt của nạn nhân có thể phản ánh ra những dấu vết của hoạt động phạm tội, mà những dấu vết này cần sự kiên nhẫn và bình tĩnh của người khám nghiệm để có thể lần lượt suy đoán. Thế nên pháp y trở thành một vị trí có tầm ảnh hưởng lớn trong công tác điều tra phá án.
Vị trí của Lục Bắc Thần rất sát phía trên, nên cô cũng bắt buộc phải ngồi trước.
Cục cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án cho vụ án xác vụn trọng đại này. Tổ chuyên án cộng thêm Lục Bắc Thần và Cố Sơ, tổng cộng có mười người, La Trì được bổ nhiệm làm tổ trưởng tổ chuyên án. Khi gặp lại La Trì, sắc mặt anh ấy rất tiều tụy, hai đôi mắt thâm quầng lại, tóc tai như ổ gà, có vẻ như sắp đẻ ra trứng tới nơi. Ở hiện trường vụ án, ngoại trừ pháp y lấy chứng cứ ra, còn có người của tổ pháp chứng. Mấy hôm nay anh ấy lại đưa người lục soát triệt để xung quanh suối nước nóng, cố gắng không bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Sau khi Cố Sơ ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Thần, hết thảy các thành viên khác của tổ chuyên án lập tức nhìn về phía cô, khiến cô hoảng hốt trong lòng. Mặc dù cô là ‘dân lành’, mặc dù bây giờ cũng coi như cô đã một nửa là người trong tổ chức nhưng bị bao nhiêu cảnh sát nhìn như vậy, lại còn là những ánh mắt nhìn phần tử phạm tội đã quen, cô luôn cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì.
Cục trưởng cực kỳ coi trọng vụ án lần này, hơn nữa còn là Lục Bắc Thần tiếp nhận vụ án này, ai có thể được chọn vào trong tổ chuyên án dĩ nhiên là vui mừng và hãnh diện. Trước cửa phòng hội nghị có không ít pháp y và những người mặc cảnh phục, có thể đều có ý muốn tham gia vào vụ án này nhưng Cố Sơ cho rằng khả năng nhằm vào Lục Bắc Thần lớn hơn, nhất là mấy nữ pháp y và đám cảnh sát nữ.
Cánh cửa phòng họp vừa đóng lại đã hoàn toàn ngăn cách hai thế giới.
Cố Sơ là cô gái duy nhất trong tổ chuyên án.
Cục trưởng cười ha ha, nhìn cô nói: “Tiểu Cố à, cháu đã kéo cao chỉ số ‘nhan sắc’ của cả tổ đấy.”
Khiến Cố Sơ đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Nhân lúc cục trưởng đang hỏi về vụ án, cô ghé lại gần Lục Bắc Thần, thì thầm với anh: “Nhiều người đàn ông nhìn em như vậy, anh có ghen không?”
Lục Bắc Thần ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không chút thay đổi, khẽ đáp một câu: “Quả thực em đã kích thích hoocmon nam giới của mấy người ngồi đây ở một mức độ cao, nhưng bọn họ càng muốn xem xem cô gái nôn đầy người pháp y Lục là ai kia. Bây giờ đa phần trong lòng bọn họ đang suy đoán về mối quan hệ của chúng ta.”
Cố Sơ len lén đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, kinh hoàng phát hiện ra quả nhiên mắt người nào người nấy đều tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.
Sau khi cục trưởng phát biểu xong, La Trì bắt đầu tỏ rõ ý kiến đối với công việc phá vụ án này, rồi tới lượt Lục Bắc Thần đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi.
“Hung thủ cố ý đánh lừa tai mắt của phía cảnh sát, thực tế là trong suối nước nóng có tới hai thi thể.”
Lời mở đầu của Lục Bắc Thần làm mọi người sửng sốt.
“Nạn nhân A và nạn nhân B bị phát hiện đồng thời trong suối nước nóng nhiệt độ cao với mức nhiệt lên tới hơn 900C. Hai nạn nhân đồng thời bị hung thủ chặt xác rồi vứt xác, suối nước nóng ngoài trời không phải hiện trường đầu tiên của vụ án.”
Mọi người đều ghi chép lại.
“Trước tiên chúng ta nói về nạn nhân A.” Ngữ điệu của Lục Bắc Thần điềm đạm như nước nhưng đầy quyền uy: “Nạn nhân A, giới tính nam, độ tuổi bước đầu xác định phạm vi trong khoảng từ 28 đến 30, chiều cao khoảng 1m75, người châu Á. Thời gian tử vong vượt quá nửa tháng, tử vong một cách bất thường. Thông qua khám nghiệm có thể thấy đầu tiên nạn nhân bị hung thủ dìm xuống nước, sau khi ý thức yếu đi đã bị hung thủ giết hại. Nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân là một hung khí tù và cùn đánh vào phần xương chẩm sau, khiến cho xương sọ rạn nứt, não bị bầm dập và tổn thương, xuất huyết dưới màng cứng. Vị trí vết thương nằm ở phần xương chẩm của nạn nhân, độ lớn khoảng 5×4, thể hiện hình mặt búa, đầu búa hơi lồi lên, xung quanh nhẵn bóng, hung khí có thể là búa hoặc những vật có hình dạng tương tự như búa. Nhưng hung thủ có hành vi củng cố, để chắc chắn nạn nhân sẽ chết, hung thủ lại đánh thêm vào phần đầu nạn nhân, tạo thành một vết thương có tính chất đâm chọc, men ngoài vết thương 5×4, vết thương sâu vào tới tận hộp sọ, thế nên dám khẳng định hung khí là dùi đục băng, một đầu là mặt búa bình thường, đầu còn lại sắc nhọn, cũng tức là trên xương sọ của nạn nhân sẽ nhìn thấy hai loại vết thương, một loại do hung khí cùn gây ra, một loại do hung khí sắc gây ra.”
“Vị trí bị dìm nước bây giờ có thể điều tra ra chưa?” La Trì ôm mái đầu bù xù, ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần.
“Có thể.” Lục Bắc Thần lãnh đạm nói, rồi gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu với Cố Sơ.
Cố Sơ ngẩn người, nhìn theo anh. Anh không nhìn cô mà rút một điếu thuốc từ trong bao ra, ngậm vào miệng, tìm bật lửa châm lên, rít sâu rồi nhẹ nhàng nhả khói, động tác liền mạch. Cô hiểu ý anh, mặc dù tim đập thình thịch không ngớt nhưng vẫn lấy hết dũng khí, lên tiếng thay anh.
“Nhiệt độ của suối nước nóng mặc dù ở một mức độ nhất định đã làm rữa xác nhưng vẫn có thể cung cấp cho chúng tôi một lượng lớn thông tin về nạn nhân.” Nói tới đây, cô nuốt nước bọt, vô thức ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần.
Lần này thì anh nhìn cô, khóe môi giữa làn khói xám ngậm một nụ cười nhẹ nhàng như cổ vũ, khích lệ.
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Cố Sơ hít sâu, người đàn ông bên cạnh tuy không nói gì nhưng đang vô hình cho cô động lực và cảm giác an toàn.
“Trong dạ dày của nạn nhân, chúng tôi phát hiện ra thành phần cresol và kali, hàm lượng rất thấp, có thể phán đoán có lẽ nạn nhân bị hung thủ cưỡng chế dìm xuống bồn tắm trong nhà mình.”
“Đợi đã.” Có vị cảnh sát đưa ra nghi vấn: “Thành phần cresol và kali là gì?”
“Là nước diệt khuẩn gia đình chúng ta thường dùng.”
“Vì sao không thể là hồ bơi? Mà nhất định phải là bồn tắm tại nhà?” La Trì hỏi một vấn đề quan trọng.
“Điều này…” Ban nãy Cố Sơ cũng chỉ nói theo báo cáo. La Trì vừa đặt câu hỏi là cô chỉ còn cách nhanh chóng lật giở báo cáo nhưng tiếc là trong đó trước nay chỉ đề cập tới kết quả mà không trình bày chi tiết nguyên nhân.
“Nước trong hồ bơi thông thường vô cùng sạch sẽ, cái sạch sẽ mà tôi nhắc đến ở đây là loại nước đã qua tinh lọc, không lẫn bất kỳ chất khoáng vật nào.” Lục Bắc Thần thay Cố Sơ trả lời câu hỏi một cách rất tự nhiên. Anh nhẹ nhàng nhả một làn khói để lớp khỏi mỏng tang từ từ tan ra, gương mặt anh càng thêm tuấn tú sau vẻ mông lung ấy. “Nhưng, đại bộ phận nước dưới hồ bơi đều sẽ có nước Javen, cũng tức là sẽ có thành phần thuốc khử trùng hiệu quả cao. Loại nước không có Clo còn có nước tự nhiên, giống như suối nước nóng phát hiện xác, tuy nhiên nơi đó bị loại trừ vì không phải hiện trường đầu tiên. Hơn nữa trong dạ dày của nạn nhân có thành phần cresol và kali, thông thường mà nói nước khử trùng trong gia đình sẽ không sử dụng loại hiệu quả cao, chỉ cần diệt khuẩn là đủ. Ngoại trừ cresol và kali ra, trong thành phần còn có thể phát hiện một số xà phòng và dầu mỡ, đủ để chứng minh nạn nhân bị dìm trong bồn tắm nhà mình. Từ vết tích cào cấu trên thịt ghép lại và hình dáng xương cốt có thể thấy nạn nhân bị tổn thương trong tình huống có phòng vệ nên suy đoán rằng hung thủ cố ý dìm nạn nhân xuống nước.”
Mọi người hiểu ra, gật đầu lia lịa.
Cố Sơ đứng bên có chút buồn bã, rồi lại xem xét tỉ mỉ báo cáo lần nữa, thầm thở dài. Thật ra kiểu phân tích này không quá khó, chỉ cần cô nghiêm túc đọc và chuyên tâm phân tích thì cũng có thể ra được đáp án, sao cô chỉ biết bê nguyên báo cáo ra chứ? Khi nhìn lên Lục Bắc Thần, tất cả tài liệu đều ở bên tay cô, trước mặt anh không có một mảnh giấy nào, vậy mà vẫn có thể tường thuật tỉ mỉ vụ án này như vậy, quả thật khiến người ta ngỡ ngàng. Khi nào cô mới có thể chuyên nghiệp và bình tĩnh như anh?
Nhất định là cô khiến anh vô cùng mất mặt.
Ban nãy anh có ý muốn rèn giũa cô phải không? Vậy mà cô lại nộp một câu trả lời chính mình cũng thấy không hài lòng.
Đang mải tự trách móc bản thân, bàn tay bên dưới gầm bàn bỗng ấm lên.
Cố Sơ sững sờ, vô thức liếc xuống. Hóa ra anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cho cô thêm ấm áp.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Anh vẫn đang thản nhiên miêu tả tình hình nạn nhân. Cả một bàn hội nghị rộng lớn không ai nhìn thấy ở dưới gầm bàn anh đang siết chặt tay cô.
Hơi ấm người đàn ông mang tới nhanh chóng lan tỏa trong yên lặng, hòa vào từng mạch máu của cô, một cảm giác hạnh phúc cứ thế nảy nở.
“Xương và thịt phát hiện được trong suối nước nóng đa phần đều thuộc về nạn nhân A, thông qua kỹ thuật khuếch đại PCR có được sắc phổ DNA tương thích. Phần tim, tai, mũi, mắt, lưỡi và một mảnh xương sọ thuộc về nạn nhân B. Nói một cách khác, hung thủ đã sát hại nạn nhân A, rồi chia xác róc xương, moi đi tim, tai, mũi, mắt, lưỡi và xương sọ rồi dùng các bộ phận ấy của nạn nhân B để ghép thành một cái xác hoàn chỉnh, cho đông lạnh, cuối cùng vứt xuống suối nước nóng.”
Tất cả mọi người thảng thốt.
La Trì đấm mạnh xuống bàn một cái, chửi rủa: “Mẹ nó, thủ đoạn quá tàn nhẫn!”
“Giáo sư Lục, tình hình của nạn nhân B có thể biết được bao nhiêu?” Cục trưởng nói chuyện với Lục Bắc Thần rất khách khí.
“Từ phần hài cốt sẵn có của nạn nhân B thấy rằng đó là nam giới, độ tuổi, chiều cao có lẽ tương đương với A. Từ trong nội tạng của nạn nhân không phát hiện được chất độc, nhưng từ cách thức lấy đi nội tạng và hình dáng vết thương có thể thấy có lẽ là hành vi của cùng một hung thủ, sau khi giết hại thì chia xác róc xương.”
Sắc mặt của ai nấy đều rất nặng nề.
“Lại nói thêm một chút về đặc điểm nội bật của hai nạn nhân.” Cả quá trình Lục Bắc Thần nói nhẹ nhàng êm ái, không có báo cáo tài liệu. “Nạn nhân A, thông qua đo đạc hài cốt, có thể thấy khớp xương tay co lại, tính hoạt động cố định, có lẽ vì khi còn sống bị viêm gân mà thành. Dựa vào tuổi tác của nạn nhân, có lẽ anh ta thường xuyên làm công việc viết lách. Xương móng nhỏ hình chữ U (xương hyoid) từng được làm phẫu thuật cắt bỏ, có lẽ là nạn nhân A từng bị gãy xương hyoid nhưng không được trị liệu tốt, thế nên về sau đã tiến hành phẫu thuật xương lưỡi, những tình huống này thông thường sẽ khiến cho nạn nhân phát âm không nhẹ, nhả chữ không rõ ràng. Vai cổ của nạn nhân sau khi lớn lên hơi dị dạng, có dấu vết của trị liệu chỉnh hình, bước đầu phán đoán có lẽ nạn nhân từng có thói quen tập yoga, phòng yoga cỡ nhỏ không chính quy, hoặc là lớp yoga trong một trung tâm thể hình loại rẻ, tổn thương hơi dị tật này chính là xuất phát từ việc tập yoga không chính xác, có thể tạo ra được thương tật này chắc chắn đã luyện yoga lâu tới sáu, bảy năm. Những phán đoán trên cho thấy: Một, nạn nhân A là một nhân viên văn phòng chú trọng sức khỏe nhưng điều kiện vật chất không dư dả. Thứ hai, nạn nhân A là một người ăn nói không rõ ràng. Thứ ba, nạn nhân A tính cách hướng nội, độc lập. Thứ tư, nạn nhân A là người không thích đổi việc hoặc chuyển nhà. Thứ năm, thông qua phán đoán về nạn nhân A có thể tiếp tục suy luận về hung thủ. Hai người có lẽ quen biết, chí ít thì A có lẽ rất tin tưởng hung thủ vì nạn nhân A ngoài trừ vết thương mang tính phòng vệ ra không còn vết thương nào khác. Hiện trường đầu tiên tại nhà của nạn nhân, nếu muốn đi sâu tìm hiểu thông tin về hung thủ thì bắt buộc phải biết được nơi ở của nạn nhân A.”
Lục Bắc Thần đưa ra một phân tích mang tính định hướng chi tiết.
“Nạn nhân B, xương cốt khá ít nhưng lại có một mảnh xương sọ đưa ra không ít thông tin.” Anh gạt tàn thuốc, đầu lọc như nở hoa nơi kẽ ngón tay anh: “Trên xương sọ thấy hình vòng tổn thương sau phẫu thuật, nạn nhân có lẽ từng làm phẫu thuật mở hộp sọ. Xem tình trạng liền vết thương thì có lẽ phẫu thuật đã được làm hơn hai năm rồi, miệng vết cắt liền rất tốt, đủ thấy bác sỹ làm phẫu thuật mở hộp sọ cho người này có tay nghề không tồi.”
“Lượng thông tin về nạn nhân B quá ít ỏi, cả Trung Quốc này biết bao nhiêu bệnh nhân làm phẫu thuật mở hộp sọ, điều tra theo cách trải thảm sẽ để cá lọt lưới.” Có nhân viên cảnh sát đưa ra ý kiến.
“Không cần tìm kiếm theo phương thức trải thảm, chỉ cần tìm ngay Thượng Hải là được.” Lục Bắc Thần rít thuốc, khẽ nói: “Hình dạng tròn trên xương sọ của nạn nhân B rất đặc biệt, cả Trung Quốc chỉ có một người có cách mở hộp sọ như thế, người này ở ngay Thượng Hải, họ Đoàn, người bên ngoài gọi anh ta là “Đoàn thần đao”, hai năm trước vì một sự cố trong điều trị mà rời khỏi bệnh viện, bây giờ hiện được mời trở lại làm cho một trung tâm phẫu thuật chỉnh hình tên ‘Khiêm’.”
“Thì ra là anh ta?” La Trì từng nghe nói về người này, chép miệng: “Bác sỹ ngoại khoa tiếng tăm lẫy lừng lại tới làm bác sỹ chính cho trung tâm phẫu thuật chỉnh hình thì cũng lụi tài thôi. Được, nếu vậy tôi biết rồi, tìm Đoàn thần đao không khó, có lẽ anh ta sẽ cung cấp tài liệu về bệnh nhân.”
“Sau khi kết thúc cuộc họp, tôi sẽ sai người gửi sắc phổ DNA của hai nạn nhân cho mọi người, tiếp theo tôi sẽ làm kỹ thuật phục chế xương mặt, tiện cho mọi người tiến hành so sánh khi lập hồ sơ của người mất tích.”
Mọi người thầm cảm thán.
La Trì giơ ngón cái về phía anh, rồi lại cười vẻ nịnh nọt: “Có cho phép tham quan không?”
Ai ai cũng biết sở trường của Lục Bắc Thần là xương sọ, phục chế xương mặt và tái tạo hài cốt, thậm chí còn có tin đồn chỉ cần cho Lục Bắc Thần một mảnh xương, anh cũng có thể tái tạo lại diện mạo của nạn nhân. Có phần nói quá, nhưng hôm nay anh dám nói những lời này chứng tỏ cực kỳ tự tin. Xương sọ của nạn nhân A không hoàn chỉnh, nạn nhân B thì còn hơn thế, chỉ đúng một mảnh xương đầu, phải làm sao mới phục chế được diện mạo của hai người này, quả thực khiến tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò.
Nếu là pháp y khác, họ đã vô tư đi ‘giám sát công việc’ rồi nhưng đối phương là Lục Bắc Thần, cũng chỉ có La Trì dám hỏi câu ấy.
Quả nhiên, Lục Bắc Thần một lần nữa phát huy tính cách quái đản xa cách của mình, bình thản nói một câu: “Không cho phép.”
Lập tức khiến La Trì mắc nghẹn.
Cục trưởng ít nhiều cũng muốn tranh giành chút ‘lợi ích’ thành viên tổ chuyên án bèn nhìn về phía Lục Bắc Thần, cười ha ha: “Giáo sư Lục, cậu xem, rất nhiều người ngồi đây đều ngưỡng mộ thanh danh của cậu, để họ vào tham quan phòng thực nghiệm của cậu một chút cũng coi như tăng thêm kiến thức, thế nào?”
Lãnh đạo lớn đã lên tiếng rồi, mọi người nghĩ chắc là Lục Bắc Thần không thể không nghe theo. Ai dè, Lục Bắc Thần đã nói một câu khiến ai nấy sửng sốt.
“Phòng thực nghiệm của tôi lúc nào cũng mở rộng cửa cho mọi người.” Anh nhìn về phía cục trưởng, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ: “Vấn đề là, ông chắc chắn với IQ của họ có thể thuận lợi đi vào trong nhà chứ?”
Cục trưởng không ngờ anh lại nói vậy, ngẩn ra giây lát rồi phản ứng lại rất nhanh: “Ha ha, giáo sư Lục nói đùa rồi.” Rồi ông quay về phía các cảnh sát, động viên: “Giáo sư Lục đây rất hài hước nhưng cậu ấy vẫn hoan nghênh các cậu có thể tới tham quan. Giáo sư Lục rất bận rộn nhưng mọi người cũng thấy đấy, cậu ấy bận mà vẫn phân tích vụ án rất kĩ càng, mọi người cũng nghe nói khi báo cáo cậu ấy không nói quá nửa tiếng, hôm nay cũng coi như dốc hết sức giải đáp thắc mắc cho mọi người rồi.”
Có cảnh sát tiên phong vỗ tay, những người khác cũng lần lượt bắt chước, bỗng Lục Bắc Thần giơ tay ngắt ngang.
Khi lên tiếng anh vẫn không hề run sợ: “Tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi, phòng thực nghiệm tuyệt đối không phải nơi tới để ngắm cảnh, thế nên tôi không hoan nghênh các anh vào trong. Đương nhiên, ai trong số các anh có bộ não khá hoàn thiện một chút, có khả năng vào phòng thực nghiệm của tôi thì tới khi đó nói tiếp chuyện chào đón cũng chưa muộn. Ngoài ra, báo cáo hôm nay sở dĩ tường tận là vì có trợ lý của tôi ở đây, cô ấy cần được nghe chi tiết mới có thể học hỏi được.”
Cục trưởng và các nhân viên cảnh sát sắc mặt đều ngượng ngập trong giây lát.
La Trì lắc đầu cười khẽ, anh ấy sớm đã đoán ra cái đức tính này của Lục Bắc Thần.
Sau khi hoàn thành công việc báo cáo pháp y, Lục Bắc Thần liền đưa Cố Sơ rời khỏi cục cảnh sát trước. Anh hoàn toàn không nghe đám cảnh sát mở rộng trí tưởng tượng và hàng loạt các phân tích. Nói theo cách của anh, anh chỉ biết nghe xem thi thể nói gì, còn về điều tra là việc của họ.
Có tài xế lái xe, Lục Bắc Thần trở nên nhàn rỗi, dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Sơ ngồi bên cạnh, ôm một bọc tài liệu dày cộp, lâu rồi mà đầu óc vẫn còn hỗn độn. Khi xe đã đi được khoảng 10 phút, cô mới tò mò hỏi anh: “Chúng ta cứ đi như vậy sao?”
Lục Bắc Thần dựa vào ghế im lặng, nhắm mắt từ đầu tới cuối.
Ngủ rồi à?
Cố Sơ lặng lẽ ghé sát gần, muốn xác nhận xem có phải anh ngủ rồi không, không ngờ anh bỗng lên tiếng: “Lẽ nào em còn muốn ở lại lâu thêm cùng một đám người IQ thấp, hoocmon phát dục cao?”
“Sao anh lại nói họ như vậy?”
Lục Bắc Thần từ từ mở mắt ra, sau khi nhìn cô giây lát thì giơ tay hơi giữ lấy gáy cô, cười mà như không cười: “Em không nên xinh thế này.”
Cố Sơ đờ đẫn, chuyện gì với chuyện gì thế này?
“Nếu có thể, anh rất muốn khoét hết con ngươi của đám người đó.” Anh hờ hững nói.
Cô lập tức hiểu ra, đỏ mặt, gạt tay anh ra: “Anh nghĩ lung tung cái gì thế.”
Lục Bắc Thần cười, rất khẽ nhưng có thể nhận ra nụ cười ấy xuất phát từ nội tâm.
“Em cảm thấy…” Cô ngập ngừng.
Anh ra hiệu cho cô nói tiếp.
Cố Sơ khẽ liếm nói, tiếp tục nói: “Có phải anh có thành kiến với họ không?”
Lúc ở phòng họp, cô nhìn thấy hết sắc mặt của cục trưởng và các nhân viên cảnh sát khác, anh cũng chỉ dựa vào việc mình là Lục Bắc Thần, đổi lại là pháp y khác, sớm đã khiến mọi người nổi trận lôi đình. Lúc ở Quỳnh Châu, khi anh và La Trì giao tiếp thì không nhận ra điều gì nhưng thi thoảng có mấy cậu cảnh sát tới cũng thấy anh chán ghét. Hôm nay biểu hiện của anh càng rõ ràng, không cần phải nói bóng gió xa xôi mà thẳng thừng lạnh lùng chỉ trích.
Tuyệt đối không phải vì cô, Lục Bắc Thần làm việc chín chắn điềm đạm. Mấy chuyện ghen tuông này nói ngoài miệng thì thôi, nhưng khi đối mặt với công việc anh hoàn toàn là người biết chừng biết mực. Thế nên, nhất định có nguyên nhân nào khác khiến anh bất mãn với lực lượng cảnh sát.
Lục Bắc Thần không trả lời mà chỉ vò mạnh đầu cô rồi theo đà kéo cô vào lòng.
Tài xế cũng là người trong cục, liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu.
Cô cảm thấy xấu hổ nhưng lại không nỡ rời xa vòng tay anh. Ở phòng thực nghiệm không được thân thiết, tới cục cảnh sát lại càng không thể quá gần gũi. Cứ như vậy, cả một buổi sáng cô còn chưa ôm anh lần nào. Nằm trong lòng anh thế này, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Về bến Thượng Hải.” Anh nói với người tài xế.
Chiếc xe lái về phía bến Thượng Hải.
Ngoài cửa xe là cả một dải nắng rực rỡ, được lọc qua lớp kính, êm dịu hắt vào. Bóng cây lòa xòa, từng ngôi nhà vun vút chạy về sau.
Cố Sơ kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh: “Chúng ta không về phòng thực nghiệm sao?” Chẳng phải còn rất nhiều việc sao? Cái gì mà phục chế diện mạo, anh từng nói còn muốn cô theo học cơ mà. Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới gương mặt đâu đâu cũng hằm hằm của Ngư Khương. Cô biết trước giờ Ngư Khương vẫn rất muốn học.
“Anh phải ngủ bù.” Lục Bắc Thần cười khẽ: “Em mà thật sự có được bản lĩnh khiến Ngữ Cảnh hâm mộ thì anh nhàn quá rồi.”
Lúc này cô mới nhớ lại cả đêm anh không ngủ, bứt rứt và áy náy ngập tràn.
Một lúc sau cô lẩm bẩm: “Em cảm thấy em không phải một trợ lý giỏi.”
Có lẽ Lục Bắc Thần mệt thật, anh lại dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vai cô: “Không, em đã làm rất tốt rồi.”
Dựa vào ngực anh, nghe tiếng anh trầm trầm, trong lòng chỉ toàn là cảm động.
Thế là Cố Sơ không nói thêm gì nữa cứ thế yên lặng nép vào lòng anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, từng tiếng từng tiếng vọng vào màng nhĩ. Không ồn ào, không đùa giỡn, mặc cho anh ôm cô nghỉ ngơi.
Cô thầm thề với lòng mình, cô nhất định phải có được thành tích gì đó. Như vậy mới khiến một người kiêu hãnh như anh nở mày nở mặt.
Nghĩ vậy, Cố Sơ bất chợt siết chặt lấy hông anh, chỉ muốn được len lỏi vào trái tim anh, chiếm giữ toàn bộ tâm tư của anh.
“Sao thế?” Lục Bắc Thần tưởng nhầm rằng cô có tâm sự, hoặc lại đang suy nghĩ vẩn vơ bèn mở mắt ra hỏi.
Cố Sơ cười ngọt ngào với anh, ghé sát môi vào tai anh, thì thầm: “Không có gì, chỉ là em rất muốn ôm anh thôi.”
Bắt đầu từ khi nào cô bắt đầu trở nên tham lam như vậy? Cô không rõ, chỉ biết giờ này phút này cô muốn được đi theo trái tim mình, muốn cười thì cười, muốn yêu thì yêu.
Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt người con gái khi mỉm cười như thủy tinh ngâm trong hồ nước, lấp lánh mê người nhưng dẫu sao phía trước vẫn còn tài xế, không thể quá thân mật. Anh thu chặt cánh tay lại, hưởng thụ toàn bộ sự mềm mại của cô, cúi đầu nhẹ nhàng mơn man vành tai cô: “Về nhà để em ôm cho đã thì thôi.”
Cố Sơ lập tức đỏ bừng mặt…