Khi một chút ánh sao cuối cùng vụt tắt, Cố Sơ đã ngồi trên ghế lái phụ, sắp tới Tomson Riviera rồi. Chắc là sau khi trời sáng ánh nắng cũng sẽ không rực rỡ, cho dù là đêm tối, trên đỉnh đầu cũng nhìn thấy mây đen, che chặt chút ánh sáng cuối cùng. Xe đi trong đô thị, bên ngoài là đèn đường lấp lánh, bên trong là tĩnh mịch, lặng yên.
Trông Cố Sơ rất khó chịu, đầu mày nhíu chặt, có lẽ vì tối nay không được nằm yên. Cô nhắm chặt mắt, giơ tay túm lấy dây an toàn, dường như chê nó gây cản trở. Lục Bắc Thần một tay giữ vô lăng, một tay đặt lên bàn tay không an phận đó của cô, ngăn cô không sốt ruột mà tháo dây an toàn ra. Nhưng cô không nể tình, lần nào cũng hất tay anh ra, mỗi lần như vậy anh lại kiên nhẫn đặt lên lần nữa.
Sau đó cô lẩm bẩm: “Khát… Khát…”
Lục Bắc Thần hạ giọng: “Sắp tới nơi rồi.”
“Em muốn uống nước!” Cố Sơ sốt ruột, mơ màng mở mắt ra, nổi nóng trong lúc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, giơ tay đánh mạnh vào cánh tay anh: “Em sắp chết khát rồi… Chết bây giờ đây này!”
Sự sốt sắng của cô khiến Lục Bắc Thần không thể không dừng xe lại bên đường, thấy cửa hàng 7-11 đối diện bên đường vẫn còn đang mở, anh tắt máy, tháo dây an toàn ra.
“Anh đi mua nước cho em, ngoan ngoãn ngồi đây, đừng cử động lung tung.” Anh ghé sát lại, nhìn gương mặt nhỏ của cô, dịu giọng khuyên nhủ.
Cố Sơ cúi gằm, chẳng biết cô đã nghe được hay chưa. Lục Bắc Thần kiểm tra lại lần nữa dây an toàn của cô rồi mới xuống xe. Đi được hai bước, cảm thấy không ổn, anh khóa hẳn cửa xe lại, lúc này mới yên tâm qua bên đường mua nước. Vừa định thanh toán thì bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, tiếng này nối tiếp tiếng kia. Ban đầu Lục Bắc Thần không để ý, khi tiếng còi xe hóa thành những tiếng dài dằng dặc, sắc mặt anh hơi sững lại, bất thình lình tỉnh ra. Chưa đợi nhân viên quét mã, anh đã vội vội vàng vàng rút tờ 100 đồng ra, để lên quầy: “Không cần trả lại đâu.” Anh vớ lấy chai nước rồi ra khỏi cửa.
Quả không sai, chính là âm thanh Cố Sơ tạo ra.
Đường phố Thượng Hải trước nay không rộng, thế nên không cần qua đường, Lục Bắc Thần đã thoáng nhìn thấy Cố Sơ ngồi vào ghế lái, mặt áp xuống vô lăng, tay trái vẫn còn đập vào cửa xe, hết lần này tới lần khác. Sau khi nhìn thấy cảnh này, anh bất chợt đổ mồ hôi lạnh khắp người, bỗng nhiên ý thức được hành động khóa xe ban nãy của mình là rất sáng suốt, nếu không với tình trạng của cô hiện giờ chắc chắn là định lái xe, hậu quả thật khó lường.
Anh rảo bước đi sang đường, vội vàng mở cửa xe ra rồi bế cô ngồi lại ghế lái phụ, lúc ấy tiếng còi mới ngừng. Cũng may tiệm tạp hóa ở ngay kia, nếu xa hơn chút nữa chưa biết chừng cô gọi cả cảnh sát tới.
“Uống chút nước đi.”
Cơ thể Cố Sơ không vững cho lắm, cứ nghiêng bên nọ, đổ bên kia. Anh kịp thời đỡ lấy cô, đút cho cô từng ngụm nhỏ một. Đúng là cô khát thật, uống không ít nước, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Đây là rượu mà…”
“Là nước.”
“Không phải nước… là rượu.” Cố Sơ lại nổi nóng.
“Ừ, ừ, ừ, là rượu.” Lục Bắc Thần chiều theo ý cô, khẽ nói: “Uống thêm chút nữa đi.”
Cố Sơ đẩy ra: “Không… uống nữa.”
“Nghe lời.”
“Em không muốn!” Cố Sơ đẩy mạnh tay anh ra, sức không hề yếu, làm bắn hết cả nước lên người anh.
Cố Sơ mơ màng say, nhìn thấy cảnh tượng ấy, cười khúc khích mãi.
Ai cũng nói những người say như những đứa trẻ. Cô không những giống trẻ con mà tính khí còn cục cằn hơn không ít.
Nghĩ bụng chắc cô cũng không khát nữa nên anh cũng không miễn cưỡng, cũng mặc kệ bộ quần áo ướt nước, đỡ cô ngồi thẳng dậy rồi cài dây an toàn. Dưới ánh đèn đường, trán cô vẫn còn hằn những vệt hình biểu tượng của ô tô do ban này đè lên vô lăng mà thành. Thấy thế, Lục Bắc Thần không biết nên khóc hay cười, mọi bực bội và bí bách suốt dọc đường tan đi không ít. Anh giơ tay xoa xoa trán cô, thở dài khó xử: “Xe còn không biết lái, định thể hiện gì chứ?”
“Em muốn… về nhà.”
“Sắp rồi, về tới nhà ngay đây.” Ngón tay anh rời khỏi gò má cô, khởi động xe.
“Em muốn về nhà…” Cố Sơ bỗng bật khóc.
Từng giọt nước mắt lăn xuống từ hàng mi dài, cô như một đứa trẻ bất lực.
Lục Bắc Thần không ngờ cô lại khóc, vội vàng tắt máy, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, hạ giọng vỗ về. Cô đỏ mắt, nhìn anh với vẻ đáng thương, nghẹn ngào nói: “Em muốn về nhà… anh đưa em về nhà đi.”
Tay anh chợt khựng lại.
Anh nhìn cô chăm chú, đúng là cô say lắm rồi nhưng vẫn còn một chút cố chấp. Anh giơ tay nâng gương mặt cô lên, gò má anh gần như dính sát vào cô. Anh khẽ hỏi: “Em muốn về nhà nào?” Anh có cảm giác, cũng là linh cảm, ‘nhà’ mà cô nói chưa chắc đã là nơi anh ở.
“Về nhà…” Người say chung quy vẫn chỉ sống trong thế giới của mình. Cô lẩm bẩm, hốc mắt lại ươn ướt: “Về nhà…”
Cô không trả lời câu hỏi của anh nhưng anh lại hiểu được ý của cô.
Trái tim như nghiền nát, đau đớn đến không thở nổi.
Anh nhẹ nhàng gài tóc cô ra sau tai, gương mặt nhỏ càng lúc càng nhợt nhạt dưới ánh sáng yếu ớt, giống như vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm đen kịt như đổ mực. Anh không thể đè nén cảm giác hụt hẫng khó diễn tả đó nhưng lại không thể không tự thừa nhận mình chưa bao giờ khiến cô tìm được cảm giác an toàn.
Cắn chặt răng, Lục Bắc Thần ngồi thẳng dậy, khởi động xe, đánh tay lái, quay đầu xe, lái về hướng ngược lại…
***
Khi ánh trăng hoàn toàn bị che lấp, trên con đường dẫn về khu biệt thự ngoại ô chỉ còn lác đác vài chiếc xe.
Không còn những ánh đèn chăng mắc khắp thành phố, hai bên đường rõ ràng cũng trở nên tối tăm lạnh lẽo.
Trở thành những ngày không đêm, nôn nóng, che giấu, giữ kín đủ mọi tâm sự, đủ mọi bí mật, như con người.
Hoặc giống như… Thịnh Thiên Vỹ.
Anh lái xe đi thẳng một mạch, tốc độ rất nhanh, ánh sáng hắt lên xe như từng bó hoa đua nở, sau đó lập tức lụi tàn. Một con đường cao tốc đi ra khu ngoại ô, hai bên bóng cây trùng trùng điệp điệp như những linh hồn ẩn nấp giữa đêm đen, những linh hồn định đoạt lấy mạng người.
Gương mặt anh thi thoảng lướt qua gương chiếu hậu, sắc mặt lạnh lẽo, bờ môi mím chặt, ánh mắt băng giá. Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Anh nhìn chăm chăm vào con đường thẳng phía trước mui xe, phía xa xa không có ánh sáng, chỉ là một khoảng đen đặc, trong đầu anh hiện lên lời của vị giám đốc khách sạn.
“Tổng giám đốc Thịnh, sau đó theo lời anh dặn dò, chúng tôi đã kiểm tra rượu và ly mà tối đó trợ lý của anh từng dùng, rượu thì không có vấn đề gì nhưng ly thì quả thực có vấn đề, từ giọt rượu còn đọng lại trên thành ly, có thể kiểm tra ra thành phần của viên giấy.”
“Là cái gì?”
“Một loại thuốc gây ảo giác được làm một nửa thủ công, còn có tên là LSD. Loại thuốc này không mùi không vị, gây ra hiện tượng ảo giác cực mạnh, thông thường được sử dụng như ma túy, thi thoảng khi sử dụng còn gây ra trở ngại cho tiếp thu.”
“Có thể tìm được kẻ tình nghi từ CCTV không?”
“Rất xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra CCTV nhiều lần nhưng vẫn không có thu hoạch, kẻ bỏ thuốc có lẽ nắm rất rõ những góc chết của khách sạn. Tổng giám đốc Thịnh, chuyện này xảy ra trong khách sạn chúng tôi, để an toàn, cũng là vì uy tín của chính chúng tôi, tôi đề nghị báo cảnh sát.”
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Hứa Đồng không hề nói dối, đúng là cô đã nghe được một vài âm thanh không nên nghe, thế tối đó bị hoảng loạn cũng không có gì lạ, mà tất cả đều do loại ma túy gây ảo giác kia mà ra.
Thật ra, khi kiểm CCTV không có kết quả gì, anh đã bắt đầu nghi ngờ liệu có khi nào Hứa Đồng bị bỏ thuốc, thế nên tuy ngoài mặt an ủi Hứa Đồng nhưng thực tế anh không hề xem nhẹ chuyện này.
Có thể làm ngay trước mặt mọi người, có thể né mọi máy camera, nhắm chuẩn thời cơ bỏ thuốc Hứa Đồng, người này quả thật không đơn giản.
Thịnh Thiên Vỹ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng liên tưởng tới con rối gỗ và chiếc đèn xanh mà Hứa Đồng nhận được, rốt cuộc cũng nhắm chuẩn một người.
Nghĩ tới đây, anh tiếp tục tăng tốc, chiếc xe như một con cá dưới biển sâu, lao vút đi giữa màn đêm mù mịt…
***
Lục Bắc Thần đưa Cố Sơ trở về phòng thực nghiệm Xa Sơn.
Dọc đường, cô vẫn ầm ĩ, tới tận khi nằm lên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ, cô mới yên tĩnh hẳn, co người lại như một con mèo, ôm lấy gối, cọ cọ rồi cười hì hì: “Cuối cùng cũng về tới nhà rồi.”
Anh nhìn cô hồi lâu, vuốt khẽ đầu cô rồi thì thầm: “Phải, em về tới nhà rồi, yên tâm ngủ đi.”
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe môi hơi mỉm cười.
Nhưng Lục Bắc Thần thì mất ngủ, bao nhiêu mệt mỏi lúc trước đã sớm tan biến hết trong chuyến hành trình thần tốc cùng mưa gió rồi. Vừa định rút tay về thì cô đã nắm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm: “Đừng đi… Đừng đi…”
Anh không rút tay lại nữa, để mặc cho cô ôm cánh tay mình.
Anh rướn người tới trước, hỏi khẽ: “Em hy vọng ai đừng đi?”
Người con gái trong lòng không có phản ứng gì, chỉ hơi mấp máy môi.
Anh cúi đầu, hôn khẽ lên sống mũi cô: “Sơ Sơ…”
Cố Sơ lại mơ hồ mở mắt, hơi men hình như không còn nhiều như trước, ít nhiều đã nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Ánh đèn vàng vọt như có những tia sáng lấp lánh đang bay lượn. Gương mặt tuấn tú mà thân thuộc của người đàn ông ở rất gần cô, chính là gương mặt trong ký ức, là người nuông chiều cô không giới hạn.
Cô tươi cười, giơ tay định bắt lấy gương mặt này.
Người đàn ông lại theo đà cúi đầu xuống, để bàn tay cô vuốt ve gò má.
“Bắc Thâm…” Cô mơ màng nhìn anh, khẽ lẩm bẩm cái tên này: “Là anh… trở về rồi sao?”
Nét mặt Lục Bắc Thần thấm một nỗi đau, anh khẽ sửa lại: “Anh là Bắc Thần.”
“Không… Anh là Bắc Thâm.” Dường như Cố Sơ rất cố chấp, ngón tay dừng lại trên đầu mày anh, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của anh: “Anh chính là Bắc Thâm, là… Bắc Thâm.”
Lục Bắc Thần nhìn cô, im lặng.
“Anh đang trách em… nên tức giận rồi.” Mắt cô lại đỏ ửng.
Anh thở dài: “Sơ Sơ, anh không hề.”
“Lừa gạt… Anh gạt em, anh chẳng đoái hoài gì tới em.” Cố Sơ càng nói càng ấm ức, nước mắt liền rơi xuống.
Lục Bắc Thần thấy cô rơi nước mắt, cực kỳ bối rối, đứng dậy định lấy giấy cho cô. Nhưng cô hiểu lầm anh định bỏ đi, lập tức lảo đảo đứng dậy, ôm chặt lấy anh từ phía sau: “Đừng đi… Đừng đi mà.”
“Anh không đi.”
Cô cười trong nước mắt, len vào lòng anh như một con rắn.
“Được rồi, ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn bao bọc cả người cô, để mặc cô muốn làm gì cũng được.
“Em biết anh là Bắc Thâm… hì hì…” Đầu Cố Sơ hơi nặng, thẳng thừng áp má mình vào má anh, giơ tay túm lấy tai anh: “Cho dù… Cho dù anh không thừa nhận em cũng biết, anh chính là Bắc Thâm.”
Lục Bắc Thần giơ tay lên, quấn quanh gương mặt cô, thì thầm: “Nếu có thể, chỉ mong ba chữ ‘Lục Bắc Thâm’ vĩnh viễn biến mất khỏi ký ức của em.”
“Bắc Thâm…” Cố Sơ nũng nịu ôm lấy cổ anh, vốn không quan tâm anh nói gì: “Anh ôm em, ôm em nào.”
Lại là một tiếng thở dài.
Anh ôm chặt lấy cô, rồi tiện thể đặt cô trở về giường, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Cố Sơ coi như cũng yên tĩnh trở lại, ôm cánh tay anh, nhắm nghiền hai mắt.
Đêm, tĩnh mịch.
Ngay cả người say rượu cũng đã yên ổn.
Lục Bắc Thần vẫn giữ nguyên tư thế dựa đầu vào giường, ngắm cô tới khi hơi thở của cô trở nên nhịp nhàng anh mới nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi lòng cô. Cô nhíu mày, ư hừ một tiếng nhưng không thức giấc, rồi lại dãn mày ra rất nhanh.
Rèm cửa được từ từ khép lại.
Che chặt chút ánh sáng nhỏ nhoi bên ngoài cửa sổ.
Lục Bắc Thần dựa vào đầu giường, rất lâu sau mới lấy ra một cuốn nhật ký trong ngăn kéo bên cạnh giường.
Một cuốn sổ có mật mã nhưng rõ ràng, kiểu mật mã đơn giản này chỉ là trò trẻ con với anh. Anh lật giở từng trang, từng trang, nét chữ bên trên thanh thoát, tao nhã.
Là nét chữ của cô.
Cũng là cuốn sổ nhật ký của cô.
Sau khi vào sống tại nơi này, chẳng biết đã bao ngày bao đêm anh lật giở nó ra, nó gần như sắp bị anh lật đến nát bét.
Nhưng dù có lật thế nào, bên trong mãi mãi cũng chỉ có lác đác vài bài nhật ký.
Rõ ràng cô không phải người thích gửi gắm tâm tư lên trang giấy, mà những trang nhật ký được ghi lại này, đa phần là ngọt ngào.
Từ những hàng chữ, anh đều có thể cảm nhận được niềm vui của cô.
Lật bài đầu tiên, nội dung bên trong là:
Ngày 17, trời quang.
Khó khăn lắm mới đuổi được người tài xế về. Hôm nay đi xem phim cùng Bắc Thâm, để tạo ra cơ hội có thể ôm ấp, mình đã chọn một phim kinh dị, kết quả ăn tới tận đáy túi bỏng ngô rồi mà vẫn chưa thấy cảnh đáng sợ đâu, khó khăn lắm mới đợi được một cảnh với hiệu ứng đặc biệt gây thót tim, mình nhân cơ hội đó bổ nhào vào lòng anh ấy. Nhưng anh ấy lại rất bình thản vạch trần màn đóng kịch của mình, nói: Mấy thứ hiệu ứng đáng giá một đồng tuyệt đối không thể dọa được em.
Đúng là khó đào tạo mà, còn nhớ lần trước đi xem phim tình cảm, anh còn an ủi mình rất dịu dàng, bây giờ lại trở mặt, đáng ghét thật!
Nhưng mà, ha ha, buổi tối anh ấy vẫn đưa mình về, lái mô tô từ trung tâm thành phố về Vu Sơn, lãng mạn chưa. Mình mời anh ấy vào nhà ngồi một lát anh ấy lại từ chối. Nói gì mà tối muộn còn vào nhà con gái là không lịch sự, xì, mình thầm khinh bỉ anh ấy trong lòng. Lần trước đến nhà mình rồi, hôm nay lại nói là không lịch sự, mình chỉ muốn giới thiệu anh ấy với bố mẹ thôi mà.
Người đàn ông cung Thiên Yết, quả nhiên là khó hiểu.
…
Ngày mùng 9, trời âm u.
Cái đồ ngu ngốc Lăng Song làm mình tức sắp đứt hơi rồi!
Nhưng cũng may hôm nay Bắc Thâm phát huy phẩm chất của bạn chất xuất sắc, nghĩ đủ mọi cách để làm mình vui. Một người như anh ấy, đa phần đều rất kiêu ngạo, nhưng lúc nào mình không vui luôn chọc cho mình cười ha ha. Thật ra anh ấy ít cười lắm, mà hầu như cũng không cười to. Mặc dù dáng vẻ ấy trông rất ngầu, ngay cả đồ ngốc Lăng Song cũng si mê gương mặt lạnh lùng của anh ấy đến điên dại, nhưng mình vẫn thích anh ấy cười. Anh ấy cười rất mê người, vừa cười một cái, ôi chao ôi, trái tim nhỏ bé, yếu ớt của mình lại đập loạn cào cào một cách vô dụng.
Có lúc mình nghĩ, mình bắt đầu yêu anh ấy từ bao giờ nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng hiểu ra, thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình nghĩ mình đã yêu anh ấy rồi. Tuy rằng lần đầu gặp mặt không được vui vẻ lắm nhưng từ trước lúc còn chưa cãi cọ mình đã nhìn thấy anh ấy đánh bóng trên sân. Anh ấy cười rất đẹp, đẹp trai chết người.
Aiya, không cẩn thận lại để lộ ra suy nghĩ rồi.
Nhưng mà không sao, đằng nào thì anh ấy cũng chẳng đọc được những gì mình viết. Bằng không mà để anh ấy biết được, anh ấy nhất định sẽ xem thường mình, nói theo kiểu của anh ấy thì là: Mới có tý tuổi đầu đã học đòi tương tư, đáng đánh.
Lục Bắc Thần gập mạnh quyển nhật ký lại. Mặc dù đã xem rất nhiều lần nhưng lần nào anh cũng không thể đọc hết một hơi.
Những dòng chữ của cô đọc lên có vẻ là oán trách, kỳ thực là hạnh phúc.
Anh đọc bằng mắt, nhưng đau tận trong tim.
Đặt cuốn nhật về vị trí cũ, anh quay đầu nhìn cô nằm trên giường.
Cô đã ngủ say, không còn nhíu mày, cũng không còn lẩm bẩm, cực kỳ yên tĩnh.
Lục Bắc Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vân vê ngón cái lên gò má cô.
“Không muốn để em trở lại nơi này chỉ vì không muốn em nhớ lại quá khứ.”
Hồi tưởng càng nhiều, thương cảm cũng càng nhiều.
Có lúc, ký ức là thứ cả anh và cô đều không chạm vào được, nó giống như một con dao hai lưỡi, tới cuối cùng cả anh và cô đều sẽ chỉ bị thương tích đầy mình mà thôi.
Ánh mắt Lục Bắc Thần ảm đạm, u tối, anh khẽ nói: “Vì ký ức vốn dĩ là một thứ không công bằng, là thứ anh không thể cho em một trăm phần trăm.” Dứt lời, anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, rất lâu sau mới ngước mặt lên, cất giọng nặng nề: “Thế nên, thứ anh có thể lựa chọn chỉ có tương lai, cho em một trăm phần trăm tương lai. Quên Lục Bắc Thâm đi, chỉ còn lại Lục Bắc Thần, như vậy, em có chấp nhận được không?”
Đêm lạnh.
Ánh mắt anh băng giá như đêm…
***
Khu ngoại thành, trước một khu nhà ở đã có tuổi, Thịnh Thiên Vỹ dừng xe lại.
Khu nhà cũ như một con thú trầm mặc, bề ngoài đổ nát vô cùng. Hiện nay, người dân sống ở đây phần lớn đã dọn đi, chỉ còn lác đác vài nhà vẫn kiên trì bám trụ, hy vọng lấy được chút lợi ích khi giải tỏa. Dừng xe rồi, Thịnh Thiên Vỹ tắt máy, đi tới phía trước tòa nhà, ngước mắt lên nhìn. Có một ô cửa sổ đóng chặt, tối thui.
Bước chân của anh không ngừng lại, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Có ai hay, sau khi anh vào không lâu, lại có một chiếc xe im ắng trượt vào trong lùm cây gần đó. Chủ xe bước xuống rất nhanh, bắt được chiếc bóng cuối cùng của Thịnh Thiên Vỹ cũng nhanh chóng vào theo.
Tòa nhà rất tối, vừa vào là ngửi ngay thấy mùi ẩm mốc, như mùi của người chết.
Thịnh Thiên Vỹ nhờ vào ánh sáng của màn hình di động, bước từng bước lên gác, bóng anh đung đưa trên những bức tường bụi bặm, rêu xanh lan ra vô số.
Không có thang máy, anh dừng bước tại tầng năm.
Giơ tay gõ cửa, lực có vẻ rất khẽ nhưng lại vô cùng lảnh lót giữa đêm tối tĩnh mịch thế này.
Không có ai ra mở cửa.
Khi gõ tiếp, anh có mạnh tay hơn một chút.
Đợi chờ rất lâu, vẫn không có ai đáp lời.
Thịnh Thiên Vỹ suy tư giây lát rồi xoay di động, ánh sáng màn hình hắt lên hộp công tơ bên tay phải. Công tơ điện đã ngừng hoạt động, chứng tỏ bên trong không có ai sử dụng. Anh nhíu mày rồi lại nhìn bốn xung quanh, giơ tay sờ lên công tơ điện. Cuối cùng, trong một góc vểnh lên sờ thấy một chiếc chìa khóa.
Cắm chìa khóa vào lỗ, lúc xoay tròn bật ra những tiếng rắc rắc, vang vọng khắp hành lang, cực kỳ chói tai.
Cửa mở ra.
Rơi xuống không ít bụi.
Thịnh Thiên Vỹ giơ tay xua đi những hạt bụi bay sặc mũi rồi đi vào phòng. Anh lần mò bật đèn theo trí nhớ, ‘tách’ một tiếng, bóng đèn trên đỉnh đầu kêu ‘rẹt rẹt’ rồi sáng lên.
Nội thất trong phòng được chiếu rọi.
Một phòng khách, một phòng ngủ, diện tích không lớn lắm, chỉ khoảng 40 – 50 mét vuông. Tuy là nhà cũ nhưng cách bố trí bên trong khá ấm cúng. Có điều…
Thịnh Thiên Vỹ giơ tay sờ chiếc tủ bên cạnh, ngón tay dính đầy bụi.
Anh nhíu mày, rảo bước đi vào phòng ngủ.
Trên giường trải một chiếc chăn, chưa được gấp. Anh giơ tay lật tung chăn ra, không có ai.
Thịnh Thiên Vỹ lại kiểm tra khắp nơi một lượt. Một lúc sau, anh gọi một cuộc điện thoại, hạ thấp giọng nói: “Thẩm Cường biến mất rồi. Tôi yêu cầu văn phòng thám tử các cậu bất luận dùng cách gì cũng phải tìm được hắn ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Sau khi dặn dò xong, anh lại lục tung các tủ tạng, cuối cùng không phát hiện được gì, đành bỏ đi.
Khoảng mấy phút sau, có ánh đèn xe lướt qua cửa kính của khu nhà, chiếc xe mỗi lúc một xa.
Khu nhà yên ắng trở lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Rất lâu sau, một người vẫn nấp trong hành lang len lén thò đầu ra, bò lên cửa sổ nhìn một lúc, chắc chắn Thịnh Thiên Vỹ đã đi rồi mới rón rén đi lên gác. Người ấy cũng học Thịnh Thiên Vỹ, lần mò chìa khóa, sau khi sờ thấy, trên chiếc chìa khóa dường như vẫn còn hơi ấm của anh.
Chìa khóa được cắm vào một cách cẩn thận, lại là tiếng động chói tai rồi cánh cửa bật mở.
Trước mắt là một khoảng tối đen, gần như không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Người đó lần sờ vách tường từng chút, từng chút, cuối cùng sờ thấy một công tắc, bật lên, căn phòng bừng sáng.
Soi rõ gương mặt của Hứa Đồng.
Từ sau khi rối gỗ đèn xanh xuất hiện, cô đọc được điểm bất thường từ thái độ của Thịnh Thiên Vỹ, mà thời gian gần đây, anh lại ở lại Bắc Kinh một cách khác lạ, quả thực khiến cô cảnh giác. Trước giờ cô không phải người dễ mất bình tĩnh, thế nên căn phòng vệ sinh trong khách sạn chắc chắn có bí ẩn. Tuy rằng khoảng thời gian cô quen biết Thịnh Thiên Vỹ chưa dài nhưng có lẽ anh cũng hiểu tính cô. Vậy mà anh chỉ nói với tất cả chỉ là ảo giác, đây chẳng phải chính là điểm bất thường lớn nhất ư?
Cô bèn để ý hành tung của anh ở bất kỳ đâu, cuối cùng vào tối nay, cô đã theo sát anh suốt dọc đường tới khu ngoại ô. Trực giác cho cô biết, căn nhà này nhất định lưu giữ bí mật gì đó không thể để người khác biết.
Ánh đèn khá êm dịu nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ.
Căn phòng không lớn, vách tường lại treo đầy khung ảnh. Hứa Đồng khép cửa lại, sau khi tìm hiểu kết cấu của căn nhà thì bắt đầu quan sát các khung ảnh đó. Toàn bộ đều là ảnh hai người ôm nhau, một đôi nam nữ trẻ tuổi. Người đàn ông trông khá khôi ngô, cũng rất rắn rỏi, tuổi đời không lớn lắm, trong vòng tay ôm một cô gái, nụ cười tươi như hoa. Hứa Đồng trông cô gái này quen quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra đã gặp ở đâu, rồi lại nhìn quanh một lượt, toàn bộ là ảnh hai người họ.
Xem ra là một đôi tình nhân, từ ánh mắt và sự thân thiết của họ có thể nhận ra.
Hứa Đồng kiểm tra một vòng, kéo cánh cửa chính diện ra, là phòng tắm.
Cô bật đèn lên xem, đồ đạc bên trong rất ít. Cô suy nghĩ, nếu là một đôi tình nhân sống ở đây thì vì sao không có đồ dùng của nữ giới? Cô cầm bàn chải đánh răng lên, không ướt, có lẽ đã lâu không dùng. Cô mở vòi nước, rất lâu mới có nước chảy, thứ chảy ra là loại nước vàng khè, một lúc sau mới trong trở lại.
Hứa Đồng càng lúc càng thấy kỳ lạ bèn ra khỏi nhà vệ sinh, đi vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ đặt một chiếc tủ khá cổ, cô khẽ kéo ra. Hứa Đồng suýt nữa kêu to thành tiếng.
Có mấy chiếc đèn xanh, được đặt lộn xộn trong tủ!
~Hết chương 227~